Vương Phác dẫn Lã Lục và mười mấy vệ binh vội vã tới Viên môn, nhìn ra
chỉ thấy bến sông ngoài cây cầu vắng vẻ, không một bóng người, đâu có
bóng dáng của Hồng Nương Tử?
Lã Lục ngạc nhiên nói:
- Mới vừa nãy còn ở đây mà.
Vương Phác vội hỏi tiên lính canh gác:
- Người đâu?
Tên lính canh đáp:
- Người vừa mới đi.
- Đi rồi?
Vương Phác nghe vậy thoáng cau mày, khẽ lẩm bẩm:
- Đây là chuyện gì?
Lã Lục và đám vệ binh chỉ biết trợn tròn mắt, ngay cả Vương Phác cũng không biết chuyện gì thì chúng càng không thể biết.
Đợi một khắc đồng hồ ở ngoài Viên môn, thấy Hồng Nương Tử vẫn không lộ
diện, trong lòng Vương Phác biết nàng sẽ không xuất hiện nữa, đành phải
quay về hành trướng trước.
Dưới bầu trời đêm đen xì cách Viên môn năm mươi bước.
Một bóng hình xinh đẹp thướt tha lướt ra từ sau bụi cây um tùm, nghển cổ nhìn về phía đại doanh quan quân sáng trưng đằng xa, dõi theo Vương
Phác đang cùng đám vệ binh quay về đại doanh trung quân. Bóng hình đó
không khỏi thở dài sâu kín, trong lòng vừa buồn bã vừa lo lắng.
Bóng dáng xinh đẹp này đương nhiên chính là Hồng Nương Tử.
Hồng Nương Tử đi suốt đêm tới cầu Ngũ Lý, vốn là muốn báo tin cho Vương
Phác, bảo hắn sớm rời khỏi cầu Ngũ Lý, nhưng khi tới gần đại doanh quan
quân, Hồng Nương Tử lại do dự, dù gì Vương Phác và Lý Nham là kẻ thù,
còn nàng là người đàn bà của Lý Nham, sao có thể phản lại giúp kẻ địch
của người đàn ông của mình được chứ?
Nhìn về phía đại doanh quan quân ở đằng xa, Hồng Nương Tử thở dài, lẩm bẩm nói:
- Vương Tổng binh, chỉ mong ngài ở hiền ắt sẽ gặp lành…
Bóng dáng lướt đi, hình bóng thướt tha của Hồng Nương Tử đã biến mất dưới bầu trời đêm đen nhánh.
Bóng dáng Hồng Nương Tử vừa đi không lâu, lại có một bóng đen quỉ mị lộn xuống từ trên một gốc cây cách đó không xa, nở nụ cười nham hiểm về
phía Hồng Nương Tử vừa biến mất. Gã dỡ cung trên lưng xuống, kẹp phong
thư vào đầu mũi tên, sau đó lắp tên giương cung, bắn vèo một cái về phía đại doanh quan quân đằng xa…
Vương Phác vừa quay về hành trướng, Đường Thắng đã vội vã lao vào, trong tay còn cầm một mũi tên Lang nha, đầu mũi tên là một phong thư.
- Tướng quân.
Đường Thắng thở hổn hển nói.
- Thư!
Vương Phác hỏi:
- Thư gì?
- Không biết.
Đào Thắng lắc đầu, ngưng lại nói:
- Ty chức đang chỉ huy các huynh đệ cả đêm đào bới chiến hào, mũi tên
này bắn từ trên trời xuống, suýt nữa xuyên thủng cổ một huynh đệ!
Vương Phác giật mình, thầm nghĩ chẳng lẽ là Hồng Nương Tử?
- Mau, mau đưa thư lại đây.
Đường Thắng bước nhanh lên, đưa cả mũi tên và thư cho Vương Phác.
Vương Phác gỡ mật thư trên mũi tên xuống, mở ra, vội vàng đọc lướt, sau đó sắc mặt hắn lập tức biến đổi.
Đường Thắng rụt rè hỏi:
- Tướng quân, làm sao thế?
Vương Phác đập bàn đứng lên, trầm giọng nói:
- Thằng ranh con Lý Nham không chịu cô đơn, quả nhiên đã đến Trừ Châu.
- Lý Nham?
Đường Thắng thất thanh hỏi:
- Tên tiểu tử này chẳng phải ở Hà Nam sao, đến Trừ Châu khi nào vậy?
Vương Phác đáp:
- Trong thư nói Lý Nham đã tới Hắc Phong lĩnh giao giới của Lư Châu, Trừ Châu và phủ Phượng Dương, còn dẫn ba ngàn tinh binh đi theo, đáng sợ
hơn là tên khốn này đã có kế hoạch toàn diện, bình định chúng ta và Bạch Liên giáo, thậm chí là toàn bộ Giang Nam, nếu không có bức thư này,
chúng ta toi rồi.
- Kế hoạch toàn diện?
Đường Thắng giật mình:
- Kế hoạch gì?
Vương Phác trả lời:
- Những cái khác không nói, riêng chuyện ba ngàn tinh binh dưới trướng
Lý Nham đều là Hỏa thương đội được trang bị hỏa khí! Đám ô hợp của Bạch
Liên giáo không đáng sợ, kể cả mười vạn quân cũng chưa chắc có thể công
phá được đại doanh trong hai ngày, nhưng nếu có ba ngàn Hỏa thương đội
của Lý Nham, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi… Chỉ sợ không chờ được đại quân của Triệu Tín tới, đại doanh đã bị công phá, chúng ta đều trở
thành tù nhân của Lý Nham rồi.
- Hỏa thương đội?
Đường Thắng ngạc nhiên hỏi:
- Tên khốn kiếp Lý Nham cũng xây dựng Hỏa thương đội?
- Đáng nhẽ ta phải nghĩ ra từ lâu.
Vương Phác lặng lẽ nói:
- Khi gặp Hồng Nương Tử ở Độc Sơn, đáng nhẽ ta phải nghĩ đến chuyện nàng đang mua hỏa khí cho Lý Nham! Người thông minh như Lý Nham, sau cuộc
chiến ở Đại Đồng được mở mang tầm mắt về uy lực của súng kíp, chắc chắn
sẽ nghĩ cách xây dựng một hai doanh trại hỏa khí.
- Tướng quân.
Nộn Nương nhắc nhở.
- Phong thư này lai lịch không rõ, không đáng tin tưởng.
- Không.
Vương Phác quả quyết nói:
- Rất đáng tin.
Vương Phác tin tưởng bức thư này còn có một lý do, vì hắn cho rằng phong thư này do Hồng Nương Tử gửi.
Quan hệ giữa Vương Phác bây giờ và Hồng Nương Tử đã không nói rõ được
nữa, với hiểu biết của Vương Phác về Hồng Nương Tử, nàng không phải là
người biết nói dối, hơn nữa nàng cũng không thể bịa ra lời nói dối “cao
minh” như thế.
Đường Thắng trầm giọng hỏi:
- Tướng quân, nếu thật sự Lý Nham mang theo ba ngàn đội hỏa thương, vậy
thì phiền phức rồi, lấy súng kíp đấu súng kíp, về trang bị chúng ta
không chiếm bất cứ ưu thế nào, điểm chết người hơn là chúng ta chỉ có
năm trăm người, so sánh binh lực là sáu chọi một đấy! Bây giờ, chúng ta
nên làm thế nào đây?
- Để ta suy nghĩ.
Vương Phác cau mày, đi qua đi lại trong đại trướng, tập trung nói:
- Để ta suy nghĩ.
Bây giờ có hai con đường bày trước mặt Vương Phác, bảo đảm nhất chính là lui về Phổ Tử Khẩu, trước tiên tập trung với đại quân Triệu Tín, sau đó đáp trả một đòn, với thế Thái Sơn áp đỉnh nghiền nát ba ngàn Hỏa thương đội của Lý Nham và tặc binh Bạch Liên phản loạn, nhưng như thế Bạch
Liên Giáo chủ sẽ lành ít dữ nhiều, Vương Phác cũng mất đi cơ hội lung
lạc Bạch Liên giáo, mưu đồ lợi dụng thế lực của Bạch Liên giáo để xây
dựng hệ thống tình báo cũng hỏng hết.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, không biết bao lâu, cuối cùng Vương Phác dừng lại, quả quyết nói:
- Có rồi!
Đường Thắng, Lã Lục và Nộn Nương lập tức chấn hưng tinh thần, dỏng lỗ tai yên lặng nghe Vương Phác nói tiếp.
Hắc Phong lĩnh.
Chân trời phía đông mới vừa ló ra một vệt trắng như bụng cá, Lý Nham đã
khoác áo ra khỏi giường, hành quân đánh giặc mấy năm nay,. Lý Nham đã có thói quen dậy sớm tuần doanh, bất kể tới đâu, bất kể gió táp mưa sa, y
luôn dậy sớm vào buổi sáng, đích thân dẫn vệ đội tuần tra toàn bộ doanh
trại.
Khi Lý Nham dẫn vệ đôi tuần tra tới sau núi, phía sau một bụi cỏ rậm đằng trước bỗng có tiếng động.
Mười mấy vệ binh đi sau Lý Nham lập tức lao lên, chặn trước mặt Lý Nham, lớn tiếng quát:
- Ai?
Một bóng người khom lưng chui ra từ bụi rậm, còn xách theo một cái quần, Lý Nham liếc nhìn hóa ra là tộc đệ Lý Hổ, không khỏi ngạc nhiên bèn
hỏi:
- Hổ tử, ngươi làm gì ở đây?
Vẻ mặt Lý Hổ lúng túng đáp:
- Đại ca, tiểu đệ bị tiêu chảy.
- Tiêu chảy?
Lý Nham chau mày hỏi:
- Tiêu chảy sao không đi nhà xí?
- Đừng nói nữa.
Lý Hổ bịt mũi nói:
- Nhà xí ở Hắc Phong lĩnh thối đến nỗi xông chết một con trâu, ở đây vẫn tốt hơn, thoáng gió mà thanh tịnh.
Lý Nham gật đầu, quan tâm hỏi:
- Ngươi vẫn khỏe chứ?
Lý Hổ đáp:
- Tiêu chảy ghê quá, cũng không biết đã ăn gì, đi lại mà chân cứ nhẹ bẫng.
- Vậy ngươi mau về nằm đi.
Lý Nham nói:
- Trước khi trời tối phải xuất chinh rồi.
- Vâng.
Lý Hổ đáp một tiếng, đi được mấy bước bỗng quay đầu lại, nhìn Lý Nham bộ dạng định nói lại thôi.
- Làm sao thế?
Lý Nham nhíu mày hỏi:
- Có gì cứ nói.
Lý Hổ nhìn vệ binh bên cạnh Lý Nham, không nói gì cả.
Lý Nham quay đầu lại nói:
- Các ngươi qua bên kia chờ trước.
Mười mấy vệ binh nhận lệnh đi, chờ bọn chúng đi xa, Lý Hổ mới khẽ nói:
- Đại ca, tiểu đệ ban nãy hình như nhìn thấy chị dâu, cũng không biết có phải hoa mắt không.