Thiết Huyết Đại Minh

Chương 454: Q.1 - Chương 454: Phản Kích Của Mạc Phủ Đức Xuyên (2)




Dứt lời, Tửu Tỉnh Trung Thế đưa ánh mắt về phía Mạc Phủ Lão Trung Thổ Tỉnh Lợi Thắng, hỏi:

- Thổ Tỉnh Quân, ngươi có cao kiến gì không?

Tam Lão Đức Xuyên Mạc Phủ Tửu Tỉnh Trung Thế, Thổ Tỉnh Lợi Thắng, Thanh Sơn Trung Tuấn ai cũng có sở trường riêng, Thanh Sơn Trung Tuấn am hiểu đối nội, Thổ Tỉnh Lợi Thắng am hiểu mưu trí, mà Tửu Tỉnh Trung Thế thì am hiểu phương diện điều tiết các quan hệ, ba người này có cống hiến rất lớn cho sự ổn định và phát triển của Đức Xuyên Mạc Phủ, thậm chí có thể nói Đức Xuyên Mạc Phủ là do bon họ một tay hoàn thiện nên.

Thổ Tỉnh Lợi Thắng cũng không trả lời Tửu Tỉnh Trung Thế ngay, mà hỏi Quật Điền Chính Thịnh:

- Quật Điền, ngươi vừa nói chiến sự giữa A Bộ Trung Thu đại quân Minh triều phát sinh ở huyện Giáp Hạ?

Quật Điền Chính Thịnh nói:

- Đúng vậy.

Quật Điền Chính Thịnh nói:

- Vậy ngươi có biết hướng hành quân tiếp theo của đại quân Minh triều không?

Quật Điền Chính Thịnh nói:

- Đại quân Minh triều lúc này đang tiến về hướng Danh Cổ Ốc, sau khi chiếm lĩnh Danh Cổ Ốc, kế tiếp có thể sẽ vượt qua dãy núi Mộc Tăng, núi Xích Thạch và Quan Đông Sơn, thuộc hạ phỏng chừng mục tiêu cuối cùng của đại quân Minh triều có thể là Giang Hộ, đó chính là chỗ tướng quân đại nhân cai quản.

- Không đúng.

Thanh Sơn Trung Tuấn lắc đầu nói:

- Nếu mục tiêu của đại quân Minh triều là Giang Hộ, như vậy trực tiếp đổ bộ lên Giang Hộ là được, lúc này lại chọn đổ bộ lên Đại Bản, sau đó đi hơn một ngàn dặm đường núi để tấn công Giang Hộ, đây không phải là làm điều thừa, hoặc là nói tự tìm khổ sao?

- Không, sự việc không phải theo như lời Thanh Sơn đại nhân nói.

Thổ Tỉnh Lợi Thắng lắc đầu nói:

- Mục tiêu cuối cùng của người Minh triều không thể nghi ngờ là Giang Hộ, mà bọn họ sở dĩ chọn Đại Bản để đổ bộ, không phải là làm điều thừa, dụng ý này vô cùng hiểm ác, bọn họ muốn dụ để quyết chiến cùng đại quân Mạc Phủ.

Thanh Sơn Trọng Tuấn trang nghiêm nói:

- Nói cách khác, đại quân Minh triều muốn một đòn xong trong một trận.

Thổ Tỉnh Lợi Thắng không hổ là Lão Trung nhiều mưu trí trong Tam lão Mạc Phủ, liếc qua liền thấy được ý đồ của Vương Phác.

Tuy nhiên cái này cũng không có cái gì kì quái, lúc bắt đầu Vương Phác cũng không có ý muốn che đậy ý đồ chiến lược gì? Chiến lược đó là sách lược vĩ mô, bị ảnh hưởng bởi nhiều nhân tố như quốc lực,quân lực, nhân lực, người hơi có năng lực phán đoán cơ bản đều có thể dễ dàng đoán được ý đồ của địch đối với quốc gia.

Trên phương diện chiến thuật làm tê liệt kẻ thù không khó, nhưng muốn thực sự thực hiện chiến thuật này, độ khó không phải bình thường.

- Một lần là xong?

Tửu Tỉnh Trung Thế bỗng nhiên đứng dậy, lãnh đãm nói:

- Người Minh triều đừng nghĩ là có chuyện dễ ăn như vây!

- Đúng vậy.

Thổ Tỉnh Lợi Thắng cũng đứng dậy, hung tợn nói:

- Nếu đại quân Minh triều muốn dụ cùng đại quân Mạc Phủ ta quyết chiến, chúng ta đây làm như chúng muốn, quyết chiến một trận với đại quân Minh triều, xem đến cuối cùng là lá chắn của người Minh triều bọn họ lợi hại hay là mâu của của đại quân Mạc Phủ chúng ta lợi hại!

Đức Xuyên Gia Quang khẩn trương hỏi han:

- Trận quyết chiến này phải đánh như thế nào? Đánh ở nơi nào?

Thổ Tỉnh Lợi Thắng nói:

- Nếu đại quân Minh triều muốn dụ dỗ đại quân Mạc Phủ chúng ta tiến hành chiến lược quyết chiến, như vậy trận chiến này chúng ta đã chiếm thế chủ động, lựa chọn chiến trường, thời gian cũng là do quân ta chọn, người Minh triều chỉ có thể đợi cùng quân ta quyết chiến, nếu không bọn họ chỉ có thể bị động ứng chiến.

Điểm này Thổ Tỉnh Lợi Thắng phân tích vô cùng chuẩn xác, nếu Vương Phác muốn thực hiện chủ ý phá hủy sinh lực của Đức Xuyên Mạc Phủ, tiến tới phá hủy ý chí chống cự của người Nhật Bản, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội quyết chiến cùng đại quân Mạc Phủ, đây chính là mong muốn ban đầu của Vương Phác khi suất quân viễn chinh.

Vì mục đích thực hiện chiến lược này, Vương Phác thậm chí nguyện ý phiêu lưu mạo hiểm, trong đó bao gồm để cho người Nhật Bản lựa chọn chiến trường quyết chiến, Đại Minh Trung Ương Quân triển khai hướng tấn công từ Đại Bản tiến đến Đông Kinh, chính là muốn cho quân Mạc Phủ cơ hội lựa chọn chiến trường, từ Đại Bản đến Đông Kinh, hơn một ngàn dặm đường, trong đó có vô số núi lòng chảo, tùy cho người Nhật Bản lựa chọn, Vương Phác có tự tin, Đại Minh Trung Ương Quân cũng có thực lực này!

Đức Xuyên Gia Quang lại nói:

- Thổ Tỉnh Quân nghĩ nên chọn chiến trường ở nơi nào cho thỏa đáng?

- Thượng Dã Nguyên!

Thổ Tỉnh Lợi Thắng không cần nghĩ ngợi nói:

- Thượng Dã Nguyên là cửa ải cuối cùng trước khi ra Quan Đông Sơn đến bình nguyên Quan Đông, đại quân Minh triều nếu không đi phía nam thì là đường ven biển phía bắc, nếu bọn họ muốn đến Đông Hộ nhất định phải đi qua nơi này! Đương nhiên, nếu đại quân Minh triều đi đường ven biển, chúng ta cũng có biện pháp làm thay đổi lối hành quân của bọn họ, dẫn bọn họ tới vùng đồng hoang.

- Ừ.

Tửu Tỉnh Trung Thế gật đầu nói.

- Thượng Dã Nguyên thế núi dốc đứng, khe sâu hẹp dài, địa hình bất lợi cho đại quân Minh triều, Hồng Di đại pháo của họ rất khó phát huy tác dụng, thiết pháo của quân Minh cũng khó triển khai đội ngũ bắn hữu hiệu, uy lực của nó vì thế cũng giảm đi nhiều, nơi đây đích thực là chiến trường lý tưởng.

- Không chỉ như thế.

Thổ Tỉnh Lợi Thắng cười lạnh nói:

- Thượng Dã Nguyên địa thế trũng, đầu xuân hàng năm tuyết tan đọng thành một mảnh ngập lụt, mọi người có thể tưởng tượng một chút, nếu đại quân Mạc Phủ chúng ta có thể vây đại quân Minh triều ở vùng đồng hoang trong thung lũng, chỉ chờ đầu xuân tuyết tan, lương thảo quân nhu và vũ khí đạn dược của đại quân Minh triều sẽ bị ngâm nước, hỏa khí của bọn họ sẽ mất đi tác dụng, đến lúc đó, ha hả, đại quân Minh triều sẽ không chiến mà tự diệt!

- Được, thật tốt quá!

Đức Xuyên Gia Quang hưng phấn tán thành, cảm giác hưng phấn bộc lộ trong lời nói, giống như đại quân Mạc Phủ đã vây đại quân Minh triều ở thung lũng trên Thượng Dã Nguyên rồi, trước mắt y dường như hiện lên cảnh đại quân Minh triều cùng đường bí lối, tước vũ khí đầu hàng, nghĩ đến chỗ đắc ý, trong con ngươi của Đức Xuyên Gia Quang không khỏi xẹt qua một tia dữ tợn, nếu đánh thắng cuộc chiến này, y tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất cứ người Minh triều nào trên đất Nhật Bản, tuyệt đối không!

-Tuy nhiên.

Đức Xuyên Gia Quang hưng phấn một hồi lâu, tiếp theo lại hỏi:

- Một trận rốt cuộc phải triệu tập bao nhiêu quân?

- Toàn bộ quân đội.

Thổ Tỉnh Lợi Thắng không cần nghĩ ngợi liền đáp.

- Trận này liên quan đến sinh tử tồn vong của Mạc Phủ, phải thận trọng, bởi vậy, thuộc hạ cho là tất yếu phải triệu tập tất cả quân đội của cả nước, sau đó thành lập hai đạo quân lớn, vùng đại danh Cận Kỳ, Kinh Đô, Cửu Châu, Tứ Quốc thì tạo thành đại quân Quan Tây, do Tửu Tỉnh đại nhân đích thân thống soái, nhiệm vụ tác chiến là theo đuôi giám thị đại quân Minh triều, một khi đại quân Minh triều tiến vào khe sâu trên Thượng Dã Nguyên, liền chặt đứt đường lui từ phía sau!

Tửu Tỉnh Trung Thế gật đầu, mạnh mẽ đáp:

- Vâng!

Thổ Tỉnh Lợi Thắng lại nói:

- Đại danh địa khu Quan Đông tạo thành đội quân Quan Đông, do tướng quân đại nhân tự mình chỉ huy, nhiệm vụ tác chiến chính là vào thời điểm thích hợp tập kết ở bên ngoài khe sâu trên Thượng Dã Nguyên, dụ đại quân Minh triều vào trong thung lũng trên Thượng Dã Nguyên, sau đó đánh từ hai mặt từ đông sang tây, vây chặt trong cốc, chỉ chờ đầu xuân tuyết tan.

Biển phía nam Trung Quốc xa xôi.

Thi Lang đang dẫn đầu đội hình chiến đấu của hạm đội thứ hai chậm rãi đi phía trước, đội hình chiến đấu này do mười pháo hạm ba cột buồm tạo thành, lúc này trên thế giới lực lượng hải quân được coi là có sức mạnh vô cùng cường đại, nhãn hiệu hải quân lâu đời của Tây Ban Nha và Hải quân Tân Hưng của Anh tuy rằng đều có trên trăm pháo hạm ba cột buồm, nhưng những quân hạm này phần lớn tuần tra tới lui ở khu vực biển Châu Âu, có rất ít khả năng tới Viễn Đông.

Thi Lang mặc dù là tướng lĩnh hải quân có lý lịch kinh nghiệm gần với mãnh tướng Hoàng Đắc Công ở Đại Minh, nhưng gần đây tàu chiến bọc thép ”Ứng Tinh” hạ thủy thành công dã gia nhập hạm đội thứ ba, thành kỳ hạm của tên tiểu tử Trương Nhan Lân kia, việc này khiến Thi Lang buồn bực một hồi, trong lòng thầm trách Vương Phác bất công, những thứ tốt đều để cho Trương Nhan Lân.

Lần này thành lập và tổ chức hạm đội thứ ba tiến vào biển phía nam Trung Quốc, ngoại trừ tiến hành tuần tra thông lệ trên biển, bảo hộ thuyền buôn qua lại Đại Minh không bị hải tặc xâm nhập, còn có một sứ mệnh đặc thù, là phải khảo sát Đạm Mã Tích, đồng thời thành lập cứ điểm quân sự lâu dài ở Đạm Mã Tích.

Đạm Mã Tích kỳ thật chính là cách xưng hô cổ của Singapore, nằm ở cực nam của bán đảo Mã Lai, gần eo biển Malacca, có vị trí địa lý cực kỳ trọng yếu, thân làm một ke xuyên không, Vương Phác đương nhiên biết tầm quan trọng của nơi nhỏ bé này, nếu có thể xuất binh chiếm lĩnh nơi nhỏ bé chật hẹp này, sẽ mang đến một chỗ vô cùng tốt cho con cháu sau này.

Theo công nghiệp, buôn bán phát triển, sẽ thu vào một số khổng lồ từ chi phí thông hành của thương thuyền, tầm quan trọng trong quân sự thì không cần phải nói, nước Đại Minh nếu giữ lại được eo biển Malacca, trên cơ bản sẽ ngăn được khả năng các cường quốc Châu Âu chen chân vào Viễn Đông, tuy nhiên nói gì thì nói, lấy thực lực của Đại Minh lúc này, cường quốc Châu Âu nếu muốn chen chân vào Viễn Đông, nhất là Đài Loan, Bành Hồ, Nhật Bản và những nơi khác, đã tuyệt đối không có khả năng rồi.

Biển xanh trời xanh, mênh mông vô bờ.

Thi Lang đang ở trên boong thuyền luyện quyền, lính gác ở trên cột buồm bỗng nhiên kêu to lên:

- Lục địa, phía trước phát hiện lục địa.

- Lục địa?

Thi Lang thu quyền đứng nghiêm, tiếp nhận khăn mặt từ vệ binh lau mồ hôi trán, nhíu mi nói:

- Đó là Đạm Mã Tích à?

Sớm đã có lái chính cầm bản đồ hàng hải đi tới trước mặt Thi Lang.

Hai gã vệ binh đem bản đồ hàng hải mở ra trên boong thuyền, Thi Lang nhìn bản đồ hàng hải khoa tay múa chân một trận, ung dung nói:

- Ừ, phía trước là Đạm Mã Tích rồi, truyền lệnh, tất cả chiến hạm thu buồm hạ neo, dùng thuyền nhỏ đem hai liên đội hải quân đưa lên lục địa, nhìn xem nơi đó có thổ dân chiếm cứ không, nếu có thì lập tức giải quyết hết toàn bộ.

Thi Lang ra lệnh một tiếng, mười thuyền ba cột buồm nhanh chóng thu buồm hạ neo, từng chiếc thuyền nhỏ theo mép thuyền được hạ xuống, hai liên đội (sau khi sắp xếp lại Trung Ương Quân, biên chế trạm canh gác từ doanh trở xuống đổi thành liên đội, mỗi liên đội một ngàn người) hải quân lục chiến nhanh chóng lên thuyền, sau đó hướng về phía bờ.

Chiếm đóng Đạm Mã Tích và giải quyết thổ dân địa phương là quân lệnh của Vương Phác.

Hiện tại, lịch sử cải biến, đế quốc Đại Minh có đầy đủ thực lực hùng mạnh, trong tay Vương Phác có đầy đủ dao mổ sắc bén, cho nên Vương Phác không muốn che giấu ý đồ của hắn, hắn chính là muốn tàn sát hết những thổ dân dơ bẩn, làm cho con cháu đời sau của họ không thể tiếp tục khi nhục dân tộc Đại Hán, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là những thổ dân này không thể có con cháu lưu lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.