Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật rất nể mặt Vương Phác, hai người dời
khỏi nhà tắm liền trở về nha môn Cẩm y vệ, bắt đầu cử người đi tới các
phủ huyện xung quanh chuộc người, thoáng chốc đã làm cho toàn bộ thành
Nam Kinh xôn xao, người dân không hiểu sự tình còn cho rằng quan viên
nào xui xẻo lại phạm phải luật pháp triều đình, bị đưa vào nhà tù Cẩm y
vệ.
Vương Phác thì không vội dời khỏi nhà tắm, mà cho gọi người sư phụ già tới đấm bóp lưng.
Vương Phác trần truồng nằm trên giường êm, vừa hưởng thụ cảm giác được lão sư phụ đấm bóp lưng vừa hỏi:
- Lão sư phụ, năm nay ông bao nhiêu niên kỷ rồi?
- Niên kỷ?
Lão sư phụ không hiểu nói:
- Gì mà niên kỷ?
- À … đấy là nói ông lão năm nay bao nhiêu tuổi rồi.
- Ồ, quan gia hỏi tiểu lão bao nhiêu tuổi rồi, tiểu lão năm nay 61 tuổi rồi.
- Ông à, ông đã đấm bóp cho mọi người ở nhà tắm này bao lâu rồi?
- Mười sáu tuổi lão đã tới nhà tắm đấm bóp cho người ta rồi, đến giờ là tròn 45 năm rồi.
- Chẳng trách có tay nghề giỏi đến vậy.
Vương Phác lại hỏi:
- Ngoài đấm bóp lưng ra, ông còn làm được gì nữa không?
Ông lão đáp:
- Tiểu lão ngoài đấm bóp lưng ra còn có thể massage, sửa bàn chân, cắt
tóc, cạo râu, à đúng rồi, tiểu lão còn có thể giác hơi cho người ta.
Vương Phác không kìm nổi nghiêng đầu lên hỏi:
- Ông còn có thể giác hơi?
- Đúng vậy.
Ông lão nói:
- Tay nghề giác hơi của tiểu lão là gia truyền đấy.
- Tốt quá rồi.
Vương Phác xoay người ngồi dậy, cũng không cần ông lão xoa bóp lưng cho nữa, hỏi:
- Ông à, ở nhà tắm này cuộc sống của ông rất vất vả, một tháng kiếm được bao nhiêu tiền?
Ông lão đáp:
- Tháng nào tốt có thể kiếm được 1 – 2 lượng, bình thường mỗi tháng cũng kiếm được dăm ba trăm.
Vương Phác kinh ngạc nói:
- Mới có chút vậy sao?
Ông lão khắc khổ đáp:
- Quan gia, làm cái này cũng được, có cơm ăn là được rồi.
Ở thời cổ đại Trung Quốc, địa vị của người có học rất cao, địa vịa của
người nông dân xếp sau đó, còn người làm thương nhân và thợ thủ công thì địa vị thấp nhất, bản thân nhà tắm chính là nơi hạ cửu lưu hành, ở nhà
tắm đấm bóp lưng cho người ta càng là nghề ti tiện trong các nghề ti
tiện, phải lăn lộn tới nhà tắm đấm bóp lưng cho người ta còn có thể có
yêu cầu gì chứ?
Vương Phác nói:
- Ông lão. Bắt đầu từ hôm nay ông không phải tới nhà tắm này đấm bóp
lưng cho người ta nữa, ông đã là sai dịch của nha môn Đề đốc rồi, có thể lãnh bổng lộc 50 lượng bạc theo tháng.
- Sai dịch của nha môn Đề đốc?
Ông lão nói xong duỗi thẳng năm đầu ngón tay ra, kinh ngạc nói:
- Mỗi tháng 5 … 50 lượng bổng … bổng lộc?
- Không sai.
Vương Phác gật đầu nói.
- Bổn đốc chính là Đề đốc Nam Kinh tân nhiệm Vương Phác, ngày mai ngươi
có thể tới hành dinh Đề đốc hành viên Yên Tử Cơ tìm bổn đốc.
Ông lão run giọng nói:
- Quan gia, chuyện … chuyện này là thật sao?
- Đương nhiên là thật rồi.
Vương Phác suy nghĩ một hồi, bỗng nói vọng ra ngoài:
- Lục nhi.
Lã Lục đáp lời đi vào, cung kính nói:
- Tướng quân.
Vương Phác chỉ ông lão nói:
- Đưa cho ông lão này 10 lượng bạc.
Lã Lục kinh ngạc nhìn ông lão, sau đó lấy trong dải thắt lưng ra 10
lượng bạc đưa cho ông lão. Ông lão có chút không dám tin nhận 10 lượng
bạc. Nhìn Vương Phác nói:
- Quan gia, bạc này … bạc này đúng là cho tiểu lão sao? Lão có nằm mơ không?
- Đây chỉ là dự chi bổng lộc cho ngươi.
Vương Phác cười nói:
- Nhưng ngày mai ngươi nhất định phải tới hành dinh Đề đốc báo danh.
- Dạ.
Ông lão vui mừng đáp lời:
- Lão nhất định tới, nhất định tới.
Nói xong, ông lão đó lại vô cùng cảm tả, vui vẻ đi ra.
Lã Lục không hiểu nói:
- Tướng quân, người thực sự muốn chi 50 lượng bổng lộc tháng thuê ông lão hom hem này sao?
- Ngươi thì biết cái gì?
Vương Phác nói:
- Ngươi không được xem thường ông lão này, với tay nghề của ông ta tương lai có thể mang về hàng vài triệu lượng thậm chí lên tới hàng mười
triệu lượng bạc cho bổn tướng quân, ha ha.
- Vài triệu?
Lã Lục không tin lắc đầu, bĩu môi nói:
- Sao có thể thế được.
- Có nói ngươi nữa ngươi cũng không hiểu.
Vương Phác nói:
- Mau lấy quần áo cho bổn tướng quân, ngâm xong tắm rồi còn đi dạo quanh 10 dặm Tần Hoài, bây giờ phải tìm một khu đẹp, lầu các đẹp.
Nửa canh giờ sau, Vương Phác dẫn Lã Lục và Tiểu Thất tới bên bờ sông Tần Hoài.
Lúc này Vương Phác đã nhanh chóng hóa thành một chàng công tử, còn Lã
Lục và Tiểu Thất thì mặc áo xanh, đầu đội mũ lệch. Nghiễm nhiên hai
người là vô lương gia đinh rồi.
Ba người cùng đi với nhau, chỉ thấy cửa hàng san sát bên đường nối tiếp nhau, rất sầm uất.
Trên thực tế, Giang Nam cuối triều Minh quả thực đã khá phồn hoa rồi, do vì lượng lớn nông dân không chịu nổi thuế phụ trầm trọng, lần lượt bán
đất đai trốn đi, có người đã thành tá điền giai tầng đặc quyền, có người thì vào thành phố trở thành người làm trong ngành thủ công, bởi vì
Giang Nam thời đó thường qua lại với thương mại phương tây rất hưng
thịnh, cộng thêm lượng lớn vải dệt, tơ lụa, gốm sứ và lá trà đã được lưu thông. Những ngành nghề này cần lượng lớn người làm thủ công, điều này
quả thực chính là manh nha nên công nghiệp cận đại.
Đã có lượng lớn công nghiệp và thủ công nghiệp, có nhiều thương nhân và
người giàu có, có tiền của, tiếp theo đó liền xuất hiện các ngành nghề
dịch vụ bao gồm cả thanh lâu, tửu lầu, khách điếm, do đó đã tạo lên sự
phồn thịnh của Giang Nam. Có một “nhà sử học” đã phân tích nói sự phồn
hoa này là phồn hoa bệnh thái, là sự phồn hoa dị dạng trước khi mất
nước, sự thực đó chính là lời nói xạo.
Người có chút kiến thức lịch sử đều biết, hai triều Tống Minh mới là
thời kỳ đỉnh cao của nền văn minh Trung Hoa, mà Nguyên Thanh nhập chủ
Trung Nguyên thì v hoàn toàn là văn minh thụt lùi, cái gọi là Khang Càn
thịnh thế của thời kỳ Mãn Thanh chẳng qua chỉ là nhảm nhí mà thôi.
Trên thực tế tới cuối thời Minh, ngành thủ công và công nghiệp ở Giang
Nam đã tương đối phát triển. Về mặt tư tưởng, Trình Chu Lý học giam cầm
tư tưởng cũng đã chịu thách thức mạnh mẽ của việc Dương Minh Tâm học, tư tưởng bảo thủ trọng nông ức thương và trật tự truyền thống sỹ nông công thương đang đứng bên bờ sụp đổ.
Giả dụ triều đình Đại Minh có thể phát triển mà không chịu ảnh hưởng các các nhân tố tự nhiên, cục bộ vùng Giang Nam sẽ thực hiện tiến hóa tự
nhiên từ văn minh nông nghiệp sang văn minh công nghiệp.
Triều đình Đại Minh lúc này đang ở vào thời khắc quan trọng của nhộng
hóa bướm, chính là thời kỳ đỉnh cao của mâu thuẫn xã hội, cũng là lúc
yếu đuối nhất dễ bị tấn công nhất. Lúc đó, triều đình Đại Minh đã gặp
phải thời kỳ tiểu băng hà, tự nhiên tai họa đổ xuống, lưu tặc liên tiếp
nổi lên.
Triều đình Đại Minh mệt mỏi, cuối cùng đã bị quan ngoại Mãn Thanh nhân
cơ hội nhảy vào, văn minh công nghiệp sắp hoàn toàn tiến hóa đã bị bóp
chết, nền văn minh Trung Hoa suốt 300 năm đã bị sụp đổ, lại trở về thời
kỳ hoang sơ.
Vương Phác đứng trên phố Cống Viện, trong lòng xúc động thật lâu, dường
như không có Mãn Thanh gây rối Trung Nguyên. Giả dụ Giang Nam cuối triều Minh có thể tiếp tục phát triển, liệu có thể xuất hiện cuộc cách mạng
công nghiệp phương tây hay không? Triều Đại Minh liệu có thực hiện chế
độ quân chủ lập hiến trước England không? Dân tộc Đại Hán liệu có tiếp
tục đứng ở vị trí đỉnh cao của nền văn minh thế giới không?
- Tướng quân, bên kia có một lầu các.
Lã Lục bỗng thét lên, Vương Phác nghe tiếng quay lại, chỉ thấy trên
chiếc cầu Văn Đức phía xa một tòa lầu các ba tầng sừng sững, mặt sau tòa lầu đó còn nối liền với một khối lầu các lớn, có vẻ rất rộng lớn, tầng
dưới cùng của tòa lầu treo một khối kim quang lóng lánh, trên bảng viết
bốn chữ “Tiêu Dao tửu lầu”.
- Quả là có khí khái!
Vương Phác không kìm nổi tiếng khen:
- Chính là nó, đi, đi xem nào.
Vương Phác đưa Lã Lục và Tiểu Thất tới Tiêu Dao tửu lầu, chỉ thấy mặt
bằng tầng dưới của tửu lầu rộng 5 gian, tiến sâu vào 3 gian, diện tích
kinh doanh đại sảnh gần 400m2, giống như một sân bóng rổ lớn, 40 – 50
bàn bát tiên đặt ở đó vẫn còn đủ khoảng không rộng rãi.
Nhưng việc kinh doanh của tửu lầu này lại không được tốt lắm, đại sảnh
lớn có thể đặt được 40 chiếc bàn bát tiên nhưng lại chỉ có lơ thơ bốn
năm bàn.
Hai tiểu nhị nhiệt tình tiến lên phía trước nghênh tiếp, cao giọng hát:
- Vị công tử này, trên lầu còn phòng riêng xin mời.
Vương Phác gật đầu, cùng tiểu nhị lên lầu hai, lầu hai trang nhã được
ngăn thành phòng riêng, ở giữa có hành lang rộng rãi thông suốt tòa nhà, xem ra ông chủ của Tiêu Dao tửu lầu này là người yêu thích cây cảnh,
mỗi phòng riêng đều đề tên loài hoa cỏ hay, như: hoa lan, hoa quế, hoa
cúc ….
Tiểu nhị dẫn đến “phòng Hoa cúc”, nghiêm túc nói:
- Ba vị mời vào trong.
Chờ Vương Phác ngồi xuống cạnh bàn, tiểu nhị lại tay chân nhanh nhẹn rót cho Vương Phác ly trà, nói:
- Vị công tử đây rất lạ, lần đầu tới Tiêu Dao tửu lầu chúng tôi đúng không?
- Đúng vậy.
Vương Phác cười nói
- Tiêu Dao tửu lầu các ngươi có món gì ăn ngon nói xem nào.
Tiểu nhị cười nói:
- Tiêu Dao tửu lầu chúng tôi là tửu lầu lớn nhất thành Nam Kinh, các tửu lầu khác có gì chúng tôi cũng có. Chúng tôi còn có những thứ mà tửu lầu khác không có. Chúng tôi có Thiệu Hưng nữ nhi hồng 10 năm, mao đài Quý
Châu đậm hương. Ngoài ra còn có rượu vang từ nước ngoài tới, thức ăn thì càng không phải nói, các món ăn ngon thiên hạ có cũng đều có, chỉ cần
công tử ngài nói ra, đầu bếp Tiêu Dao tửu lầu chúng tôi sẽ làm cho ngài.
- Thật sao?
Vương Phác cười nói.
- Chuyện này là thật sao?
Tiểu nhị tự tin đáp:
- Là thật.
Vương Phác nói:
- Gà xé phay, thịt luộc, canh chua cá, có không?
Tiểu nhị đáp:
- Chuyện nhỏ, chẳng phải đó là món Tứ Xuyên sao, không thành vấn đề.
Vương Phác lại nói:
- Địa tam tươi, phở xào thịt, dưa chuột nộm bì, tương thịt bò, có không?
- Ồ?
Tiểu nhị ồ lên một tiếng nói:
- Vài món này quả thật chưa nghe qua.