Nửa tháng sau, Vương Phác thống lĩnh bốn bộ binh doanh và hai pháo binh doanh đến Trấn Hải, họp mặt cùng với Trương Nham Lân.
Thủy quân Đại Minh vào lúc này đã thực sự phát triển, đồng thời cũng chính
thức đổi tên là Hạm đội thủy quân Thái Bình Dương, dưới sự chỉ đạo của
tổng tư lệnh hạm đội Hoàng Đắc Công, bao gồm 4 hạm đội. Hạm đội thứ nhất đóng ở Yên Tử Cơ Nam Kinh do Hoàng Đức Công trực tiếp quản lý, hạm đội
thứ hai đóng ở Tuyền Châu do tư lệnh Thi Lang chỉ huy, hạm đội thứ ba
đóng ở Trấn Hải do tư lệnh Trương Nhan Lân chỉ huy, hạm đội thứ tư đóng ở Ninh Ba do tư lệnh Lý Ngang chỉ huy.
Phục vụ cho lần tác chiến
lần này, đồng thời cũng tạo điều kiện để bốn bộ binh doanh và hai pháo
binh doanh có thể thuận lợi thẳng tiến đến Osaka Nhật Bản, Vương Phác đã tập trung vài trăm chiếc thuyền buôn cỡ lớn, thậm chí là đến những
chiếc thuyền thương Hà Lan đáy bằng đang neo đậu ở các cảng khẩu như
cảng Nam Kinh, cảng Ôn Châu, cảng Ninh Ba cũng bị hắn trưng dụng, mặt
khác để tăng thêm sự đảm bảo, Vương Phác đã chính thức thống lĩnh hạm
đội thứ ba và thứ tư đi cùng để hộ tống.
Vương Phác vừa đến Trấn Hải thì thấy Trương Nhan Lân và toàn thể quan binh hạm đội thứ ba đang đứng đợi ở phía trước.
Không giống như Lục quân Trung ương, màu quân trang của hải quân Đại Minh là
màu xanh nước biển. Với màu áo này, từ xa nhìn lại thì màu áo như hòa
cùng với màu xanh của đại dương. Nhưng trong khoảng thời gian này Vương
Phác lại không còn tâm trí đi kiểm duyệt quan binh hạm đội thứ ba, lúc
này trong lòng của hắn chỉ muốn nhanh chóng bay lên chiến hạm bọc thép
đang đậu ở bên cạnh bến cảng kia, con thuyền vừa mới được mang tên là
“Ứng Tinh”.
Sau khi vội vàng kiểm duyệt quan binh hạm đội thứ ba, Trương Nhan Lân liền thức thời mời Vương Phác lên kỳ hạm Ứng Tinh của
hạm đội thứ ba. Còn chưa lên được tới cầu thang, tàu chiến hiệu Ứng Tinh thân bọc thép đã đập vào mắt Vương Phác trước tiên. Trương Nhan Lân vô
cùng hứng khởi giới thiệu cho Vương Phác:
- Vương gia, chiến hạm
Ứng Tinh này được bọc ba lớp thép, bất luận là ở khoảng cách nào thì
súng trường cũng không thể bắn xuyên qua được, đến Hồng Di đại pháo của
phương tây ngoài bán kính 500 mét cũng không thể xuyên thủng tàu được,
cùng lắm thì chỉ có thể tạo thành một vết sâu trên thân tàu mà thôi.
Chiến hạm Ứng Tinh chỉ có thể đối phó được đường đạn bay thẳng của Hồng Di
đại pháo với bán kính ngoài 500m, còn nếu như trong phạm vi 500m thì ba
lớp bọc thép kia đương nhiên là sẽ không đủ đối phó, nhưng như thế này
cũng đã quá đủ rồi, bởi vì Ứng Tinh cũng đã được trang bị 20 khẩu đại
pháo Đại tướng quân, tầm bắn của loại pháo này là hơn 10km, thế nên
trước khi Hồng Di của quân địch có thể sát thương Ứng Tinh thì đã bị
những khẩu đại pháo này bắn chìm rồi.
Vương Phác cùng với Trương Nhan Lân và mười mấy vị quan quân hải quân nhanh chóng bước lên chiến hạm Ứng Tinh.
Bong thuyền của Ứng Tinh cũng không giống với những con thuyền khác của hải
quân Đại Minh, nó được phủ thiết mỏng để chống trơn trượt, đương nhiên
việc làm này dùng để đối phó với hỏa công của quân địch, sau khi mà bọn
chúng đến gần tàu. Lớp thiếc chống trơn trượt trên boong tàu cùng với
lớp bọc thép hai bên mạn thuyền khiến cho cả con thuyền trở thành một
con quá thú bằng thép khổng lồ, khiến cho quân địch chưa đánh đã bại.
Bởi vì khu động lực không giống nhau nên kết cấu và cột buồm hoàn toàn bằng gỗ của chiến hạm bọc thép Ứng Tinh đã có một số thay đổi lớn. Nổi bật
nhất chính là hai ống khói dựng đứng, cao sừng sững ở chính giữa con
tàu, lúc đầu đó là vị trí của cột buồm chính, sau đó thì bị cắt bỏ đi và thay thế bằng hai ống khói này, nhưng tám cột buồm còn lại vẫn được giữ nguyên vị trí. Lý do rất đơn giản, số lượng than đá được dự trữ trên
tàu có hạn, động lực được tạo ra từ hơi nước chỉ được vận hành khi tác
chiến mà thôi, bình thường con thuyền vẫn được vận hành nhờ vào sức gió
là chính.
Mặt khác, kiến trúc thượng tầng trên boong tàu của Ứng
Tinh đã có sự thay đổi, rất giống với những con thuyền cận đại, nổi bật
lên với sự xuất hiện của cầu tàu, trên đó được thiết kế phòng chỉ huy
tác chiến, phòng điều khiển và phòng chỉ huy lộ thiên. Nếu như coi hai
mày hơi nước là quả tim của Ứng Tinh thì cây cầu này chính là bộ óc của
Ứng Tinh.
Men theo cây cầu tàu đi phía lên, vừa nhìn thấy phòng
chỉ huy tác chiến thì Vương Phác mới nhớ ra rằng lúc này đây không có sự có mặt của chuyên gia Viện khoa học quân sự Phương Dĩ Trí và Stephen,
nên hắn tò mò hỏi luôn:
- Phương Dĩ Trí và Stephen đâu? Hai người họ không phải là ở trên tàu thực hiện thử nghiệm cuối cùng hay sao, sao bây giờ lại không nhìn thấy họ?
Trương Nhan Lân nhanh nhảu đáp lại:
- Phương tiên sinh bọn họ vì phải tính toán mấy tham số nên đã làm việc
suốt từ tối hôm qua đến quá nửa đêm mới được chợp mắt. Mặt khác, nửa
tháng trước, Vương gia đã đặc biệt gửi đến cho ty chức một cấp thư, đồng thời yêu cầu ty chức phải chăm lo chu đáo việc ăn uống, nghỉ ngơi và
làm việc của các chuyên gia Viện khoa học quân sự, cho nên lần này ty
chức mới không dám gọi hai người họ dậy.
- Ừ?
Vương Phác khẽ chau mày:
- Không phải là ta đã căn dặn ngươi phải chú ý đến thời gian làm việc và
nghỉ ngơi của họ hay sao? Sao lại để hai người họ làm việc đến quá nửa
đêm?
- Ôi.
Trương Nhan Lân không khỏi thở dài, nói một cách bất đắc dĩ:
- Ty chức cũng đã nhiều lần khuyên ngăn nhưng Phương tiên sinh vẫn không
chịu nghe, vẫn miệt mài làm việc. Phương tiên sinh nói công việc này
không thể nào được phép gián đoạn, chỉ cần nghỉ ngơi một chút thôi là
cũng ảnh hưởng đến tiến độ, mà một khi bị gián đoạn thì hậu quả sẽ khó
lường, ty chức cũng không còn cách nào khác đành phải nghe theo họ, mong Vương gia trách phạt.
- Lần này thì bỏ đi.
Vương Phác khoát tay, bất đắc dĩ nói:
- Nhưng lần sau khi không được phép như vậy nữa.
Tống Ứng Tinh qua đời vì lao lực nên từ sau cái chết của ông, Vương Phác đã
hạ lệnh: yêu các chuyên gia của viện khoa học quân sư phải làm việc và
nghỉ ngơi theo thời gian quy định, hơn nữa hắn còn đặc biệt căn dặn Tư
lệnh hạm đội 3 Trương Nhan Lân phải quan tâm sát sao đến tình hình sinh
hoạt của họ, không cho phép xảy ra tình huống tương tự như Tống Ứng
Tinh.
Lại nói tiếp, tư cách của mấy người như Tống Ứng Tinh và
Phương Dĩ Trí quả thực rất cao rồi, lòng tư hào dân tộc và sự hi sinh vì sự nghiệp của dân tộc của họ cũng thật quá mãnh liệt, vì đất nước, vì
dân tộc họ sẵn sàng hi sinh bản thân, quên đi sự sống của bản thân. Nó
không giống với cái thế giới trước kia của Vương Phác.
Ở thế giới kia, đại đa số cái được gọi là giáo sư, chuyên gia thì đều là hữu danh
vô thực, đều là dùng tiền mua hết, đều là những kẻ cặn bã trà trộn vào.
Trong mắt của họ chỉ có tiền bạc, dục vọng và tư vọng, còn lợi ích quốc
gia và lợi ích dân tộc hoàn toàn không tồn tại trong suy nghĩ của họ, họ coi đó là thứ xa xỉ, viển vông. Bất cứ lúc nào, hoàn cảnh nào, vì tiền
bạc và sắc đẹp họ có thể sẵn sàng bán linh hồn và nhân cách của mình cho quỷ dữ.
Vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc mà họ bước vào phòng điều khiển.
Phòng điều khiển đối diện với đầu thuyền, phía trước không có cột buồm và
cánh buồm, là bởi vì mục đích tiện cho việc quan sát tình hình của đại
dương. Trên tường trong phòng điều khiển có treo ba tấm bản đồ hàng hải
được vẽ vào thời Thái Giám Tam Bảo, còn trên chiếc bàn được đặt phía
dưới tấm bản đồ thì ngổn ngang mấy quyển nhật ký hàng hải, xung quanh là com-pa, thước gấp, bút than, công cụ vẽ,…