Không đợi Tôn Truyền Đình và các huân thích Nam Kinh rục rịch, thành Nam Kinh lại xảy ra một việc lớn!
Gần như trong vòng một đêm, trong ngoài thành Nam Kinh dán cáo thị truy
nã, trên đó viết mấy chữ to tướng Phúc Vương có “Bảy điều không thể
lập”, “Bất hiếu, ngang ngược, can dự triều chính, tham, dâm loàn, say
rượu“. Trong nhất thời, toàn bộ thành Nam Kinh đều truyền đi những lời
xì xầm bàn tán, đến người buôn bán nhỏ và vũ nữ thoát y trong Tiêu Dao
Tiên Cảnh cũng đàm luận chuyện này.
Việc này lập tức chĩa mũi dùi về phía Phúc Vương Chu Do Tung.
Trong tài liệu xưa có nói, vào thời Minh, ngôn luận rất tự do, lời nói
trong dân gian chỉ trích triều chính là chuyện thường có, hiện tượng này đặc biệt phổ biến ở Giang Nam văn phong cường thịnh. “Bảy điều không
thể lập” của Phúc Vương liền truyền sang Dương Châu, Thường Châu, Hàng
Châu, Tô Châu, Tung Giang và những nơi lân cận khác.
Có sự nhúng tay của phục xã Đông Lâm, sỹ tử các nơi đều liên danh dâng thư, phản đối lập Phúc Vương.
Lời nói của một sỹ tử có lẽ không đủ để thay đổi đại cục, nhưng hàng
ngàn hàng vạn sỹ tử dâng thỉnh nguyện thư, sức ảnh hưởng đó không phải
là nhỏ. Sử Khả Pháp cũng là người đọc sách, đương nhiên là y coi trọng
thái độ của toàn bộ sỹ lâm đối với việc này, thái độ của y lập tức
chuyển biến một trăm tám mươi độ, thiên về phía Lộ Vương.
Mấy lần Sử Khả Pháp hẹn gặp Mã Sỹ Anh, thử thương thảo về việc đổit hành lập Lộ Vương, nhưng thái độ của Mã Sỹ Anh lại rất kiên quyết, cho rằng
hiền danh của Phúc Vương không dưới Lộ Vương. “Bảy điều không thể lập”
chính là chuyện ăn không nói có, nên do phủ Ứng Thiên lập án điều tra,
kiên quyết nghiêm trị kẻ đặt điều gây sự.
“Bảy điều không thể lập” của Phúc Vương xảy ra được ba ngày, Sử Khả Pháp lại triệu tập quan viên Nam Kinh bàn về việc lập tân quân. Điều khiến
người phục xã Đông Lâm bất ngờ là, lần này Cao Hoằng Đồ và Tôn Truyền
Đình cũng đến, còn có những huân thích trong thành Nam Kinh cũng không
mời mà đến.
Sử Khả Pháp liền nhanh chóng sai người thêm ghế ngồi, mời Kiến An Vương Chu Thống Phả và các huân thích an tọa.
Chờ mọi người đã ngồi xuống, Sử Khả Pháp mới đứng dậy nói:
- Thường nói rằng nước không thể một ngày không có vua, nhu cầu cấp bách của bách tính Giang Nam là có một tân hoàng dẫn dắt mọi người chống
chọi với lưu tặc, khôi phục Trung Nguyên. Hôm nay, các quan viên trong
quan trường lưu đô từ lục phẩm trở lên đều đã đến đông đủ, các vị Vương
gia, Hầu gia, Công gia và Bá gia cũng đều có mặt, vừa đúng lúc việc lập
tân quân cần quyết định.
Vừa dứt lời, Binh bộ Tả thị lang Lữ Đại Khí liền đứng dậy nói:
- Hạ quan cho rằng đương nhiên là phải lập Lộ Vương.
Hộ bộ Thượng thư Cao Hoằng Đồ đột nhiên đứng dậy, phản bác:
- Bổn quan cho rằng phải lập Phúc Vương!
Lại bộ Thị lang Trương Phổ nói:
- Phúc Vương “Bất hiếu, ngang ngược, can thiệp triều chính, tham, dâm loàn, say rượu”, có bảy điều không thể lập!
Tổng đốc Phượng Dương Mã Sỹ Anh vỗ án, giận dữ nói:
- Đó là việc ăn không nói có.
Lễ bộ Chủ sự Chu Tiêu nói:
- Trời yên há có thể nổi gió? Việc này há là chuyện muốn bịa đặt là có thể bịa đặt được hay sao?
- Ngươi!
Mã Sỹ Anh giận dữ nói:
- Bổn quan đề nghị, lập tức giao việc này cho phủ Ứng Thiên điều tra rõ, nhất định phải tra ra manh mối, tra ra kẻ đứng sau vụ việc này.
- Mã đại nhân!
Chu Tiêu dùng giọng điệu chính nghĩa, nói:
- Mười vạn sỹ tử Giang Nam đã liên danh dâng thư, kiến quyết chủ trương
ủng hộ lập Lộ Vương, Mã đại nhân nói chuyện “Bảy điều không thể lập của
Phúc Vương là có người sau lưng thao túng, hạ quan muốn hỏi ngược lại
một câu, ai có năng lực này, có thể khiến cho mười vạn sỹ tử Giang Nam
cúi đầu nghe theo?
- Chư vị đại nhân!
Chu Tiêu nói tiếp:
- Lòng dân là gì? Đây chính là lòng dân! Ý trời là gì? Đây chính là ý
trời! Lòng dân không thể nghịch, ý trời không thể trái! Phúc Vương tham
lam, dâm loàn, bất hiếu, ngang ngược, say rượu. Nếu để cho người như vậy ngồi trên giang sơn, Đại Minh chúng ta xong đời rồi!
- Khốn kiếp!
Mã Sỹ Anh giận dữ nói:
- Bổn quan sớm đã nói, “Bảy điều không thể lập” là chuyện ăn không nói có!
Tôn Truyền Đình đột nhiên đứng dậy, không để lỡ thời cơ, liền nói:
- Mã đại nhân nói phải, chuyện “Bảy điều không thể lập” của Phúc Vương
quả là kỳ lạ. Nếu như Phúc Vương thật sự có làm những chuyện xấu đó, tại sao trước giờ chưa từng nghe phong thanh? Nếu người dán cáo thị không
phải là kẻ có ý đồ khác, sao lại phải dùng trò tiểu xảo quỷ mị không thể cho người khác biết này?
Thần sắc của Sử Khả Pháp bỗng chốc trở nên ngưng trọng. Mã Sỹ Anh và Tôn Truyền Đình liên thủ, việc này không dễ xơi rồi.
Cao Hoằng Đồ vỗ án, trầm giọng nói:
- Bổn quan đề nghị, do phủ Ứng Thiên điều tra vụ việc này, bổn quan muốn xem xem, rốt cuộc là ai đứng sau lưng châm lửa thổi gió, làm bại hoại
thanh danh của Phúc Vương/ Ngoài ra, trước khi điều tra ra manh mối của
vụ án này, bổn quan đề nghị tạm hoãn tiến hành việc lập tân quân.
Mã Sỹ Anh nói:
- Bổn quan đồng ý với đề nghị của Cao đại nhân.
Tra rõ án này, khôi phục thanh danh của Phúc Vương có lợi đối với Mã Sỹ Anh, đương nhiên là y sẽ không phản đối.
Điều nằm ngoài dự liệu của Mã Sỹ Anh là, người trong phục xã Đông Lâm do Lữ Đại Khí, Tiền Khiêm Ích dẫn đầu cũng tỏ vẻ đồng ý. Kỳ thực điều này
cũng không kỳ lạ, người của phục xã Đông Lâm đang âm thầm liên hệ với
Tổng binh ba trấn Lưu Trạch Thanh, Cao Kiệt, Lưu Lương Tá, chuẩn bị chơi Mã Sỹ Anh một chiêu rút củi dưới đáy nồi, nên tạm hoãn việc lập tân
quân có lợi đối với bọn họ.
Sử Khả Pháp bất đắc dĩ, cũng đành phải đồng ý tạm hoãn việc lập tân quân.
Ban đêm, nơi ở của Trương Phổ, người trong phục xã Đông Lâm lại hội họp lần nữa.
Trương Phổ giận dữ với Chu Tiêu:
- Trọng Ngự, đều là cái chủ ý quèn của ngài, khiến cho người ta đi dán
cái cáo thị gì mà “Bảy điều không thể lập” của Phúc Vương. Giờ thì tốt
rồi, Mã Sỹ Anh và Tôn Truyền Đình lại đi liên thủ với nhau, vạn nhất
thật sự phải để cho phủ doãn phủ Ứng Thiên điều tra ra điều gì, thì
thanh danh của phục xã Đông Lâm chúng ta xong cả rồi!
- Thiên Như (tự của Trương Phổ) huynh, đừng nóng nảy.
Chu Tiêu hớp ngụm trà, lạnh lùng nói:
- Trước hết đừng nói đến phủ doãn phủ Ứng Thiên nho nhỏ có lá gan để tra rõ việc này hay không, cho dù là có cái lá gan này, chờ đến lúc y tra
ra chân tướng, thì khi đó đại cục đã định, ai còn dám giúp Phúc Vương
lật lại bản án, hả?
Lời nói của Chu Tiêu không phải là không có lý, chỉ cần Lộ Vương lên
ngôi, việc “Bảy điều không thể lập” của Phúc Vương dù là giả cũng trở
thành sự thật!
Tiền Khiêm Ích nói:
- Trọng Ngự nói chí phải, việc cấp bách là phải nhanh chóng liên lạc với Tổng binh ba trấn Lưu Trạch Thanh, Cao Kiệt, Lưu Lương Tá, tạo áp lực
đối với Mã Sỹ Anh và quan trường Nam Kinh!
- Còn có một chuyện, không thể không đề phòng.
Chu Tiêu đột nhiên nói:
- Hôm nay, Cao Hoằng Đồ, Tôn Truyền Đình có thái độ khác thường, còn tụ
tập các huân thích trong thành đàm luận văn chương, khiến cho ta nghĩ
đến một việc, đó chính là Thái Tử!
Trương Phổ nói:
- Sao lại nhắc đến Thái Tử?
Chu Tiêu nói:
- Thiên Như huynh, Mục Lão, các ngài nghĩ xem, Cao Hoằng Đồ và Tôn
Truyền Đình vốn dĩ kiên trì muốn đợi Thái Tử về nối ngôi, nhưng hôm nay
bọn họ sao lại nói giúp Phúc Vương vậy? Y đề xuất việc tạm hoãn lập tân
quân, có lợi đối với kế hoạch của chúng ta, cho nên chúng ta đồng ý,
nhưng các ngài có nghĩ thử chưa, giả như bọn họ đã ngấm ngầm nghe ngóng
được hành tung của Thái Tử, mà còn đang phái người đưa Thái Tử về Nam
Kinh thì sao? Các ngài ngàn vạn lần đừng có quên, có một nhân vật mấu
chốt đến giờ vẫn chưa lộ diện!
Tiền Khiêm Ích tỏ vẻ sợ hãi, nói:
- Ý ngài nói là Đề đốc Nam Kinh Vương Phác!?
- Việc này không có khả năng lắm đâu nhỉ?
Trương Phổ không đồng ý, nói:
- Lưu tặc vào Kinh, làm sao có thể buông tha cho Thái Tử? Nếu như trước
lúc lưu tặc vào Kinh, tiên đế đã có an bài, vậy thì Thái Tử cung đã sớm
phải đến Nam Kinh rồi, nhưng sự thật là mãi đến hôm nay vẫn không có tin tức của Thái Tử. Điều này chỉ có một khả năng, đó chính là Thái Tử đã
gặp chuyện bất hạnh rồi.
- Không, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!
Chu Tiêu lắc đầu nói:L
- Giả như Cao Hoằng Đồ và Tôn Truyền Đình thật sự mang Thái Tử trở về
Nam Kinh, vậy thì tất cả nỗ lực của chúng ta đều sẽ đổ sông đổ biển hết. Đến lúc đó người của phục xã Đông Lâm chúng ta đừng nói đến chuyện nhập các phong tướng, chủ trì triều chính nữa, xử lý không tốt còn có thể bị thanh bại danh liệt cũng không biết chừng.
Trương Phổ nói:
- Vậy thì phải làm thế nào?
Chu Tiêu nói:
- Nếu như Cao Hoằng Đồ và Tôn Truyền Đình thật sự muốn mang Thái Tử về
Nam Kinh, ắt sẽ đi theo đường thủy, chúng ta có thể âm thầm thông báo
với Hoài An Lưu Trạch Thanh, và Dương Châu Cao Kiệt, bảo bọn họ giữa
đường chặn lại, lúc cần thiết thì
Nói đoạn, Chu Tiêu đưa tay làm điệu bộ cắt cổ, đám người Tiền Khiêm Ích, Trương Phổ, Lưu Tông Chu đều biến sắc. Bất kể là thế nào, bọn họ đều
chịu sự giáo dục của Nho giáo từ nhỏ, tín điều của Nho gia chính là tam
cương ngũ thường. Đối với những thần tử như bọn họ mà nói, việc giết
Thái Tử là đồng tội với hành thích vua, là tội tru di cửu tộc!
Nhưng đúng như lời của Chu Tiêu nói, chuyện đến nước này phục xã Đông Lâm cũng không còn lựa chọn nào khác.
Tiếp nhận vụ án dán cáo thị “Bảy điều không thể lập”, phủ doãn phủ Ứng
Thiên Ngụy Đại Bản không dám chậm trễ, đi suốt đêm đến hành dinh Tổng
đốc Chiết Trực thăm hỏi Tôn Truyền Đình. Kỳ thực Ngụy Đại Bản vốn dĩ
muốn đi thăm hỏi Vương Phác, nhưng đáng tiếc Vương Phác không có ở đây,
nên y cũng chỉ có thể đi thăm hỏi Tôn Truyền Đình, dù sao thì Tôn Truyền Đình cũng là cha nuôi của Vương Phác.
Gặp mặt, hành lễ xong.
Ngụy Đại Bản đi thẳng vào vấn đề:
- Đại nhân, vụ án dán cáo thị rốt cuộc là có cần phải tra rõ hay không?
Tôn Truyền Đình nói:
- Phải tra rõ, nhưng giờ thì không thể.
Kỳ thực tám chữ này là Liễu Như nói cho Tôn Truyền Đình. Vụ án dán cáo
thị đả kích cơ hội tuyệt vời của phục xã Đông Lâm, án này đương nhiên là phải điều tra rõ, lôi toàn bộ kẻ đứng sau giật dây, nhưng hiện tại vẫn
chưa phải lúc tra rõ ngọn nguồn, bởi vì đại cục chưa định! Chỉ có chờ
Thái Tử về đến Nam Kinh, kế tục đại nghiệp, mới là thời điểm tốt để tra
rõ án này.
Ngụy Đại Bản nghe xong thì trở nên mù mịt, bối rối nói:
- Đại nhân, ý của ngài là
- Chính là tám chữ này.
Tôn Truyền Đình mỉm cười, nói:
- Đây cũng là ý của tên tiểu tử thúi Vương Phác kia, ngươi trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi.
- Vâng.
Ngụy Đại Bản khẩn trương ôm quyền thở dài nói:
- Hạ quan cáo lui.
Chuyện lập tân quân cứ thế mà dừng lại, rồi lại trôi qua thêm ba ngày nữa.
Phủ Ứng Thiên điều tra án dán cáo thị vẫn không hề có tiến triển, điều
này khiến cho Mã Sỹ Anh rất là nóng giận, nhưng không đợi Mã Sỹ Anh chạy tới phủ Ứng Thiên tạo áp lực, Tổng binh ba trấn Lưu Trạch Thanh, Cao
Kiệt, Lưu Lương Tá cùng nhau dâng thư đến trên án của y.
Đúng như Chu Tiêu dự liệu, trong con mắt của đám người Lưu Trạch Thanh
chỉ có lợi ích, căn bản là không trung thành gì với Mã Sỹ Anh. Những
người được phục xã Đông Lâm phái ra thêm mắm dặm muối vào bảy việc xấu
của Phúc Vương phần khích đến độ giống như đang bình văn vậy. Ba tên vũ
phu Lưu Trạch Thanh, Cao Kiệt, Lưu Lương Tá nghe xong giận tiếp mặt,
liên tục nói rằng nếu như để người như thế này làm Hoàng Đế, giang sơn
này của Đại Minh còn có thể trông cậy được hay sao?
Thêm vào sự ngầm hứa hẹn của phục xã Đông Lâm, một khi Lộ Vương đăng cơ
xưng đế, ba trấn Giang Bắc có công định sách, tương lai phong Hầu phong
Vương không phải là không có khả năng, mong muốn của võ tướng là gì?
Chẳng phải là phong Vương phong Hầu phong vợ cơ hay sao? Lưu Trạch
Thanh, Cao Kiệt và Lưu Lương Tá không chút do dự đã đâm sau lưng Mã Sỹ
Anh một đao.
Tình thế vì vậy mà đột ngột chuyển biến, Mã Sỹ Anh rất nhanh đã thay đổi thái độ.
Mã Sỹ Anh không thay đổi thái độ cũng không xong. Tổng binh ba trấn Lưu
Trạch Thanh, Cao Kiệt, Lưu Lương Tá đã vượt qua cả Tổng đốc Phượng Dương về việc gây áp lực đối với quan trường Nam Kinh rồi, hơn nữa trong tay
bọn họ có đòn hiểm là hai mươi vạn đại quân! Nếu như Mã Sỹ Anh không
thay đổi lập trường, đến lúc đó phục xã Đông Lâm chắc chắn sẽ làm thịt
y, ngay cả cháo cũng không có mà húp nữa.
Nha môn Binh bộ Nam Kinh, Sử Khả Pháp lại triệu tập quan viên từ lục phẩm ở Nam Kinh, thảo luận việc lập tân quân.
Sử Khả Pháp nhìn quanh đại sảnh, cất cao giọng nói:
- Chư vị, việc lập tân quân không thể kéo dài được nữa, đã là lúc phải
quyết định rồi, bổn quan cho rằng Lộ Vương tài đức sáng suốt, có thể làm minh chủ.
Sử Khả Pháp bày tỏ thái độ trước mặt mọi người, vẫn là lần đầu tiên.
Thân làm quan lớn nhất tàn Minh, lời nói của y là có phân lượng nhất.
Lời nói vừa dứt, người phục xã Đông Lâm do Lữ Đại Bảo dẫn đầu đều tỏ vẻ đồng ý, Sử Khả Pháp lại hỏi Mã Sỹ Anh:
- Mã đại nhân, ý của ngài thế nào?
Mã Sỹ Anh bất đắc dĩ đành phải nói:
- Bổn quan cũng cho rằng Lộ Vương có thể lập.
Tôn Truyền Đình thoáng chốc cau mày, thái độ của Mã Sỹ Anh có chút nằm ngoài dự liệu của lão.
Dkp lại hỏi Tôn Truyền Đình:
- Ý của Tôn đại nhân thì sao?
Tôn Truyền Đình kiên trì nói:
- Bổn quan cho rằng Phúc Vương chính là cháu ruột của Vạn Lịch Đế, mà Lộ Vương chẳng qua cũng chỉ là cháu họ, luận về huyết thống thân sơ, đương nhiên phải lập Phúc Vương.
Chu Tiêu phản bác:
- Nếu như là thái bình thịnh thế, lập Phúc Vương không có gì đáng trách, nhưng giờ là loạn thế, không phải là người chủ anh mình thì không đủ để phục hưng Đại Minh, vì vậy, tân quân nên lấy tài mà lập.
Tôn Truyền Đình bĩu môi, nói:
- Vụ án “Bảy điều không thể lập” không thể định rõ, làm sao Chu đại nhân biết Phúc Vương không phải là chủ tử anh minh?
- Haizz.
Sử Khả Pháp thở dài, nói với Tôn Truyền Đình;
- Tôn đại nhân, Phúc Vương có phạm vào “Bảy điều không thể lập” hay
không, hiện tại vẫn chưa xác định được, nhưng nếu hôm nay không thể lập
Lộ Vương, chỉ e là một nửa giang sơn Giang Nam của Đại Minh triều sẽ lập tức chìm trong họa binh đao.
Tôn Truyền Đình đột nhiên biến sắc nói:
- Sử đại nhân nói lời này là có ý gì?
Sử Khả Pháp lấy từ trong tay áo ra một phong thư, nói:
- Tôn đại nhân có chuyện không biết, Tổng binh Hoài An Lưu Trạch Anh,
Tổng binh Dương Châu Cao Kiệt và Tổng binh Phượng Dương Lưu Lương Tá đã
cùng nhau gửi đến thư cấp báo, khăng khăng cho rằng lúc loạn thế phải
lập hiền chủ, không phải Lộ Vương thì không thể phục hưng Đại Minh, nếu
chúng ta không lập Lộ Vương, bọn họ sẽ phát binh nam hạ!
- Phát binh nam hạ?
Sử Khả Pháp vừa dứt lời, một tràng âm thanh đã dâng lên ở ngoài đại sảnh:
- Hay cho một phát binh nam hạ! Đây là dùng vũ lực uy hiếp hay là binh
biến? Hoặc giả là nói đám người Lưu Trạch Thanh, Cao Kiệt, Lưu Lương Tá
muốn tạo phản đi có phải không? Chẳng lẽ bọn chúng cho rằng mười vạn đại quân ở đại doanh Yến Tử Cơ là quân được nặn từ bùn xếp từ giấy hay sao?
Tất cả quan viên trong đại sảnh bỗng nhiên biến sắc, đồng loạt quay đầu
nhìn ra ngoài cửa lớn, chợt có bóng người, Vương Phác vẻ phong trần mệt
mỏi đã ngang nhiên bước vào!
Đi bằng đường bộ ròng rã sáu ngày, rốt cuộc Vương Phác đã về đến Nam Kinh kịp lúc!
- Vương đại nhân!?
Chu Tiêu lách mình bước ra khỏi hàng, lớn tiếng nói:
- Mười vạn tân quân của đại doanh Yến Tử Cơ đương nhiên là lợi hại,
nhưng đó không phải là dùng để sống mái với tinh binh ba trấn Giang Bắc. bổn quan trịnh trọng nói rõ với ngài, mười vạn tân quân đó là quân đội
của triều đình, là quân đội của Đại Minh, không phải là quân đội của cá
nhân Vương Phác ngài, bọn họ là dùng để chống lại lưu tặc, không phải
dùng để tàn sát lẫn nhau!
Trong con ngươi của Vương Phác thoáng chốc lóe ra một ánh nhìn lãnh khốc, trầm giọng nói:
- Vị đại nhân này trông rất lạ mặt, không biết là hiện đang giữ chức gì?
Chu Tiêu phất phất ống tay áo, ngạo nghễ nói:
- Bổn quan Lễ bộ Chủ sự tân nhậm Chu Tiêu!
- Chu Tiêu?
Vương Phác lạnh lùng nói:
- Chu Trọng Ngự?
Chu Tiêu nói:
- Chính là bổn quan.
Vương Phác nói:
- Xin hỏi Chu đại nhân, Lễ bộ Chủ sự là quan mấy phẩm?
Chu Tiêu nói:
- Là lục phẩm.
Giọng điệu của Vương Phác chợt trở nên nghiêm nghị, quát:
- Còn Phò mã Đô úy thì sao?
Trên mặt Chu Tiêu hiện ra một chút xấu hổ, nói:
- Siêu phẩm.
Vương Phác lớn tiếng quát:
- Một tên Chủ sự lục phẩm cỏn con, cũng dám đứng trên đại sảnh nghị sự
mà ngang nhiên quát tháo Phò mã Đô úy siêu phẩm. Ngươi cũng là người
từng đọc sách thánh hiền, luân thường cương tự của ngươi đâu rồi, lễ
nghi liêm sỷ của ngươi đâu rồi?
Khuôn mặt của Chu Tiêu thoáng đỏ thoáng trắng, bị Vương Phác trách mắng đến nỗi không nói nên lời.
Tiền Khiêm Ích liền bước ra giảng giải:
- Chu đại nhân cũng là nhất thời nóng nảy, xin Phò mã gia đừng chấp nhặt?
Sử Khả Pháp sai người mang tọa cho Vương Phác, rồi nói tiếp:
- Vừa rồi Chu đại nhân tuy có dùng lời lẽ lỗ mãng, nhưng lời đại nhân
nói vẫn có lý. Ba trấn Giang Bắc và tân quân của đại doanh Yến Tử Cơ đều là quân đội của Đại Minh triều, theo lý phải chống với giặc ngoài,
tuyệt không thể tự chém giết lẫn nhau, cho nên bổn quan cảm thấy ý kiến
của Tổng binh ba trấn Giang Bắc không thể không suy xét
- Không cần suy xét.
Không đợi Sử Khả Pháp nói xong, Vương Phác liền lạnh lùng nói:
- Thái Tử còn tại thế, Phúc Vương, Lộ Vương căn bản không có tư cách kế vị!
- Hả?
- Cái gì, Thái Tử còn tại thế?
- Không thể nào, Thái Tử không phải đã sớm chết trong tay lưu tặc rồi sao?
- Trời xanh có mắt, trời xanh có mắt!
Lời nói của Vương Phác vừa dứt, trong đại sảnh liền nổ ra những cảm xúc, có người vui mừng, có người kích động, cũng có những người thần sắc âm
trầm tỏ vẻ không tin, ngay cả Binh bộ Thượng thư Sử Khả Pháp cũng mất
bình tĩnh, kích động đứng dậy hỏi Vương Phác:
- Vương đại nhân, lời ngài nói là thật sao?
- Đương nhiên là thật.
Vương Phác quay đầu lại khẽ vẫy tay, cao giọng nói to:
- Cho mời Thái Tử!
Ánh mắt của quan viên lớn nhỏ trong sảnh đều đồng loạt nhìn ra ngoài
cửa. Tiếng bước chân vang lên, hai bóng người chậm rãi tiến vào đại
sảnh, người đi trước tuy mặc một bộ áo vải đơn sơ, nhưng vẻ mặt lại
thoải mái, không có chút dáng vẻ sợ sệt, rụt rè nào trước ánh nhìn chăm
chú của các quan viên Nam Kinh, trong cử chỉ lộ ra một vẻ thong dong
điềm tĩnh.
Sử Khả Pháp kích động, đang muốn đập đầu bái lễ, thì Lễ bộ Chủ sự Chu Tiêu đột nhiên kêu to:
- Khoan đã!
Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Chu Tiêu.
Vương Phác lạnh lùng nói:
- Chu Tiêu, ngươi lại có lời gì muốn nói?
Chu Tiêu chỉ một ngón tay về phía Thái Tử, lạnh lùng nói:
- Nói người này là Thái Tử, chỉ là lời nói một phía của ngài, có bằng chứng gì không?
- Bằng chứng?
Vương Phác cười to nói:
- Chư vị đang ngồi ở đây có thể hỏi Thái Tử về việc trong cung, xem xem có phải là giả hay không?
Tức thì, liền có người của phục xã Đông Lâm nhanh chóng nhảy ra hỏi Thái Tử về việc trong cung, Thái Tử đối đáp trôi chảy không hề sai một chút. Đến lúc này, tất cả quan viên không còn hoài nghi nữa, nếu người này
không phải là Thái Tử, sao có thể biết nhiều việc trong cung như thế?
Đến chi phí ngự thiện của tiên đế là bao nhiêu, đến ngày nào thì cắt
giảm còn một nửa đều biết rõ ràng mồn một.
Tôn Truyền Đình nói:
- Chu đại nhân, ngài còn nghi vấn gì không?
- Đương nhiên là có.
Chu Tiêu lấy ống tay áo lau lau mồ hôi lạnh trên trán, trầm giọng nói:
- Biết được sự việc trong cung chẳng lấy làm lạ, chỉ cần do thám toàn bộ sự việc trong cung trước, rồi lại nói cho người này biết là được! Vì
vậy, chỉ bằng điều này vẫn chưa đủ để tin tưởng, trừ phi có người biết
mặt Thái Tử giáp mặt xác nhận.
Ánh mắt của Vương Phác như đao, chằm chằm nhìn về phía Chu Tiêu một cách hung tợn, lớn tiếng quát:
- Chu Tiêu, ngươi ba lần bốn lượt nói ẩu nói tả, khinh nhờn tôn nghiêm
của Thái Tử, rốt cuộc là có dụng ý gì? Lại phạm phải tội gì?
- Hừ hừ.
Chu Tiêu cười lạnh:
- Đừng nói người này là Thái Tử thật hay giả vẫn chưa xác định được, cho dù ngài là Thái Tử thật, bổn quan làm như vậy cũng là vì truyền thừa
quốc phúc của nước Đại Minh. Việc của Thái Tử liên quan đến nền tảng của nước Đại Minh, há dễ dàng để cho điêu dân giả mạo, việc này sao có thể
không để ý? bổn quan lòng sáng như gương, có tội gì?
Vương Phác vỗ tay cười lạnh, nói:
- Chu đại nhân quả thật là biết ăn nói!
- Sao?
Chu Tiêu lãnh đạm nói:
- Phò mã gia không dám để người khác đến xác nhận sao?
Chu Tiêu coi như là đã đối đầu với Vương Phác rồi, sự thật là y cũng đã
không còn đường lui nữa, toàn bộ phục xã Đông Lâm có lẽ vẫn còn đường
lui, nhưng Chu Tiêu y lại không còn đường lui nào nữa!
Giả như không thể đưa Lộ Vương lên đế vị, như vậy danh dự phục xã Đông
Lâm sẽ trở thành rác rưởi, mà Chu Tiêu y là người đứng sau giật dây vụ
việc “Bảy điều không thể lập” của Phúc Vương, còn là người chủ sự lo
việc âm thầm liên lạc với các Tổng binh ngoại trấn Lưu Trạch Thanh, Cao
Kiệt, Lưu Lương Tá, chính là tội có mười cái đầu cũng không đủ chém.
Chu Tiêu chỉ còn cách kiên trì xông lên phía trước, mới có thể tìm được
một con đường sống! Mặc kệ Thái Tử Vương Phác dẫn đến là thật hay giả,
Chu Tiêu đều quyết muốn biến thành giả. Chỉ có Thái Tử này là giả, Lộ
Vương mới có thể thuận lợi lên ngôi, phục xã Đông Lâm mới có thể đương
triều chấp chính, Chu Tiêu y mới có thể nhập chủ nội các làm Thủ phục,
trở thành trọng thần đứng đầu Đại Minh!
- Hừ hừ!
Vương Phác cười lạnh nói:
- Bổn phò mã sớm đã đoán được sẽ có việc này xảy ra, hôm nay sẽ để cho
người chết tâm phục khẩu phục. Người đâu, cho mời Phương kiểm thảo!
Ánh mắt của quan viên trong sảnh lại đồng loạt nhìn ra ngoài cửa, một
bóng người xẹt qua, Hàn Lâm Viện Kiểm thảo Phương Dĩ Trí đã tiến vào đại sảnh.
- Mật Chi!?
Đám nho sinh Trần Trinh Tuệ, Ngô Ứng Cơ có qua lại khá tốt với Phương Dĩ Trí vừa mừng vừa sợ, cả đám ai nấy đều đứng dậy, Chu Tiêu cũng biến
sắc!
Vương Phác chỉ về phía Phương Dĩ Trí, nói với Chu Tiêu:
- Vị này là Hàn Lâm Viện Kiểm thảo Phương Dĩ Trí, đều là người trong phục xã của ngươi, lời y chẳng lẽ ngươi không tin à?
Chu Tiêu hít sâu một hơi, thở ra rồi nói:
- Các vị đại nhân, hạ quan nghi ngờ người này bị ép buộc, bởi vậy, trước khi y nhận mặt Thái Tử, hạ quan muốn nói chuyện riêng với y.
Sử Khả Pháp gật gật đầu, hỏi Vương Phác:
- Vương đại nhân, ý của ngài thế nào?
- Có thể.
Vương Phác lạnh đạm nói:
- Có lời gì, Chu đại nhân cứ việc nói với Phương kiểm thảo.
Chu Tiêu ôm quyền, dẫn Phương Dĩ Trí vào phòng bên.
Đóng chặt cửa, Chu Tiêu hạ giọng nói:
- Mật Chi, hiện tại ngoài ngài ra ta không còn ai khác, có lời gì ngài
cũng có thể nói thẳng, chỉ cần ngươi nói thật ra, ta cam đoan ngài sẽ
không sao!
Phương Dĩ Trí nói:
- Trọng Ngự huynh muốn biết điều gì?
Chu Tiêu nói:
- Vị Thái Tử do Vương Phác dẫn đến kia rốt cuộc là thật hay là giả?
Phương Dĩ Trí nói:
- Là thật không phải giả.
Chu Tiêu nghe xong cứng cả người, nửa ngày trời mới “nhắc nhở” Phương Dĩ Trí:
- Ngài nghĩ lại thử xem?
- Không cần nghĩ nữa.
Phương Dĩ Trí nói:
- Ngài ấy chính là Thái Tử.
- Ngài!?
Chu Tiêu vừa gấp gáp vừa tức giận, luôn miệng nói:
- Có phải là ngài bị Vương Phác uy hiếp không? Sao ngài có thể bị hắn uy hiếp, đừng quên ngài là người của phục xã!
Phương Dĩ Trí cau mày nói:
- Trọng Ngự huynh, tại hạ không bị Phò mã Đô úy uy hiếp.
- Ngài vô tri!
Chu Tiêu gấp gáp nói:
- Sao ngài lại không hiểu chứ? Hiện tại ngài là căn cứ chính xác duy
nhất, có biết lời nói của ngài rất quan trọng đối với phục xã Đông Lâm
chúng ta hay không? Vì sự vô tri của ngài, mà tất cả cố gắng của phục xã Đông Lâm chúng ta đều vứt đi, còn có càng nhiều người trong phục xã
Đông Lâm vì vậy mà chết!
Phương Dĩ Trí nói:
- Nhưng Thái Tử đúng là thật!
Chu Tiêu nổi nóng, nói:
- Không, Thái Tử không phải là thật! Ngươi, ngươi bản tính sợ chết, ích
kỷ, yếu đuối, ngươi chẳng những cam tâm hàng giặc, giờ lại trợ Trụ vi
ngược, lương tâm của ngươi để ở đâu hả? Khí tiết của ngươi để ở nơi nào?
Phương Dĩ Trí thở dài, nói:
- Trọng Ngự huynh, đây chính là đại sự liên quan đến long mạch hoàng
gia, tại hạ nào dám ăn nói bừa bãi chứ? Tại hạ dù có thịt nát xương tan
cũng không thể để cho Thái Tử mắc hàm oan, bởi vì ngài là huyết mạch của tiên hoàng, là Thái Tử của Đại Minh ta.
- Tan xương nát thịt?
Chu Tiêu lạnh đạm nói:
- Ta nhìn không ra, hóa ra Phương đại nhân lại trung liệt cương quyết
như thế! Việc này có liên quan đến cơ nghiệp vạn thế của Đại Minh, so
với tinh mạng của cá nhân ngươi, nặng hơn rất nhiều, hy vọng Phương đại
nhân suy nghĩ thật kỹ, đừng có vì một chút bản tính sợ chết, đổi tráng
thay đen, ngài cũng là người biết lễ nghi liêm sỷ, đừng có mắc lỗi lại
chồng thêm lỗi!
Trên mặt của Phương Dĩ Trí nở một nụ cười khổ, hỏi ngược lại:
- Chu đại nhân, lời của ngài đã nói xong chưa?
Chu Tiêu âm lãnh nói:
- Ta hy vọng ngài suy nghĩ thật kỹ, suy nghĩ cho rõ ràng, để tránh bước lầm một bước mang nỗi hận thiên cổ.
- Đa tạ Chu đại nhân nhắc nhở.
Phương Dĩ Trí ôm quyền vái chào Chu Tiêu, xoay người ra khỏi phòng bên.
Một lát sau, hai người Chu Tiêu và Phương Dĩ Trí đều quay trở lại đại sảnh, Vương Phác lạnh lùng nhìn Chu Tiêu, hỏi:
- Chu Tiêu, điều nên nói đều đã nói xong rồi phải không? Giờ có thể mời Phương đại nhân xác nhận thân phận Thái Tử chưa?
Sử Khả Pháp nói:
- Vậy thì mời Phương đại nhân nói cho tất cả mọi người, rốt cuộc Thái Tử là thật hay giả?
Phương Dĩ Trí nói:
- Là thật không phải là giả.
Sử Khả Pháp nghe xong mừng rỡ, lúc sắp dẫn đầu các quan viên Nam Kinh
dập đầu hành đại lễ với Thái Tử, Chu Tiêu lại lên tiếng ngăn cản:
- Sử đại nhân khoan đã!
Sử Khả Pháp cau mày nói”
- Chu đại nhân, ngài còn có gì muốn nói sao?
Chu Tiêu nói:
- Hạ quan hoài nghi Phương Dĩ Trí bị người ta uy hiếp, nói ra lời trái
với lương tâm, vì vậy lời chứng thực từ ngài ấy không đáng tin!
- Hay.
Vương Phác liên tục gật đầu nói:
- Vì đổi trắng thay đen, đảo lộn thị phi, ngay cả người trong phục xã
ngươi cũng không tin! Bổn phò mà nói cho ngươi biết, một khi Thái Tử là
thật, thì những lời nói kia của ngươi chính là vu cáo hãm hại bổn Phò
mã, hơn nữa vừa rồi ngươi ngang nhiên khinh nhờn Thái Tử. Chu Tiêu,
ngươi nhất định phải chết!
Chu Tiêu ngang nhiên nói:
- Vẫn là câu nói đó, hạ quan lòng sáng như gương, nào có tội gì?
Sử Khả Pháp bất đắc dĩ, nhìn tả hữu nói:
- Không biết chư vị đại nhân đang ở đây, có biết ai nhận ra Thái Tử không?
Tiền Khiêm Ích đột nhiên nói:
- Hạ quan nhớ ra rồi, Vương Đạc Vương đại nhân không phải đã từng làm
Đông Cung Giảng quan của Thái Tử sao? Vì trốn cơn chiến loạn, hôm qua
Vương đại nhân vừa mới đến Nam Kinh, trước mắt đang ở nhờ trong biệt
viện của hạ quan. Thái Tử là thật hay giả, cứ mời Vương đại nhân đến là
biết.
Trong lòng Chu Tiêu rất hận, hận không thể cắn chết tên Tiền Khiêm Ích!
Kỳ thực Chu Tiêu cũng biết, Phương Dĩ Trí nói là thật, Thái Tử ở trước
mắt cũng là đích tử của tiên đế, sở dĩ y còn muốn liều chết đối chọi là
vì nghĩ đến tư lợi, muốn đổi trắng thay đen! Hiện tại Tiền Khiêm Ích đề
xuất Đông Cung Giảng quan Vương Đạc đến nhận mặt Thái Tử, lại là đẩy Chu Tiêu đến tuyệt lộ.
Vương Phác đúng lúc xuất hiện, Vương Phác uy hiếp Phương Dĩ Trí, Chu
Tiêu còn có thể nói ra chút chuyện không có căn cứ, nhưng lời chứng thực từ Vương Đạc thì Chu Tiêu không thể nào nói được. Chẳng lẽ y còn muốn
tiếp tục đổi trắng thay đen, nói rằng Tiền Khiêm Ích và Vương Phác có
thông đồng trước đó, Vương Đạc cũng bị hai người uy hiếp? Lời này nói ra ai mà tin?