Thiết Huyết Đại Minh

Chương 452: Q.1 - Chương 452: Trận Chiến Giáp Hạ




Dưới bầu trời u ám, huyện thành Giáp Hạ giống như một cự thú tìm người cắn nuốt, lẳng lặng ẩn phục trong hoang vu

Thành trì bốn phía hoang vu đốt lên từng đống, từng đống lửa trại, quan binh Trung Ương Quân Đại Minh túm năm tụm ba, ngồi vây quanh bên đống lửa vừa nói vừa cười, một vài kỹ nữ trong vòng lửa trại múa hát tưng bừng, thỉnh thoảng có tướng sĩ Trung Ương Quân can đảm nhảy lên, uốn éo lắc mông theo điệu múa, tức thì liền đưa tới một trận cười vang.

Một vài lều trại quân dụng dựng bên cạnh đống lửa, nếu có người đến gần cái lều, còn có thể nghe được bên trong thỉnh thoảng sẽ truyền ra từng đợt tiếng rên rỉ làm người ta huyết mạch sôi sục, cùng với tiếng đàn ông ồ ồ thở dốc, không cần phải nói, bữa tiệc cuồng hoan của Đại Minh Trung Ương Quân còn lâu mới kết thúc, bọn họ còn đang vô tận tinh lực phát tiết trên người phụ nữ Nhật Bản.

Cùng so sánh với ánh lửa sáng rực xung quanh, trung ương doanh địa Đại Minh Trung Ương Quân lại tối đen như mực.

Trong lùm cây rậm rạp cách bên ngoài doanh địa Đại Minh Trung Ương Quân hơn mấy rặm, có mấy chục đôi mắt không hề chớp mắt nhìn chằm chằm doanh địa quân Minh đèn đuốc sáng trưng xa xa, chủ nhân của hơn mấy chục ánh mắt này không phải ai khác, rõ ràng chính là A Bộ Trung Thu, Quật Điền Chính Thịnh còn có vài tên Nhẫn giả thủ hạ của bọn y.

Mượn ánh lửa sáng rực của doanh địa quân Minh, A Bộ Trung Thu nhìn tình hình quân Minh không sót một cái gì.

Trong đánh giá của A Bộ Trung Thu, quân doanh của Đại Minh Trung Ương Quân thiết lập bố trí thật sự rất tệ, y thậm chí không thể tưởng tượng, chủ tướng của nhánh quân Minh này đến tột cùng là ngu xuẩn đến mức nào? Chẳng lẽ người này không hề đọc binh pháp Tôn Tử sao? Vì sao đại quân cắm trại nhưng lại ngay cả một cái hàng rào bảo hộ đều không có? Mấy vạn đại quân cắm cái lều xuống thì xong việc? Nếu quân địch đột kích quy mô thì làm thế nào?

Quật Điền Chính Thịnh lại vẫn duy trì cẩn trọng nhất quán hạ giọng nói:

- A Bộ Quân, tình hình có chút bất thường.

A Bộ Trung Thu phun nhánh cỏ trong miệng, thấp giọng hỏi:

- Chỗ nào bất thường?

Quật Điền Chính Thịnh nói:

- Người Minh triều xưa nay được xưng là mưu mô chước quỷ, quân đội của Đại Minh triều dầu gì cũng sẽ không lơi lỏng thành như thế chứ? Trong này có thể có âm mưu quỷ kế gì hay không?

- Âm mưu quỷ kế?

A Bộ Trung Thu không cho là đúng nói:

- Có thể có âm mưu quỷ kế gì? Đã là dụng kế thì phải có đối tượng, nhưng người Minh triều lúc này căn bản không có khả năng biết sự hiện hữu của chúng ta, như vậy bọn họ dụng kế với ai? Chẳng lẽ là vì đối phó kẻ thù bất cứ lúc nào xuất hiện sao?

Quật Điền Chính Thịnh không phản đối, A Bộ Trung Thu nói không phải không có lý, nếu như ngay cả địch nhân là ai cũng không biết, bố trí ra âm mưu quỷ kế có cao minh hơn thì có nghĩa lí gì?

- Cho nên đây không thể là quỷ kế của người Minh triều.

A Bộ Trung Thu tràn đầy tự tin nói:

- Người Minh triều chính là ngạo mạn, bọn chúng không đem người Nhật Bản chúng ta để vào mắt! bọn người Minh triều chết tiệt kia, ta lấy danh nghĩa Thiên Chiếu đại thần thề, chúng sẽ phải trả giá cho sự ngạo mạn của chính mình.

- Nhưng mà...

Quật Điền Chính Thịnh ngẫm nghĩ một chút, vẫn còn có chút không yên lòng, lại nói:

- A Bộ Quân, ngươi xem trong doanh địa người Minh triều tối đen, trong đó sẽ là tình hình gì?

- Có thể có tình hình gì?

A Bộ Trung Thu lãnh đạm nói:

- Ngươi xem bốn phía doanh địa đều chỉ có lều bộ binh, căn bản cũng không có doanh địa pháo đội và truy trọng đội, cho nên bên trong doanh địa người Minh triều khẳng định là chất đống súng ống đạn dược và cả lương thảo quân nhu, đợi lát nữa động thủ, Quật Điền Quân ngươi dẫn theo ba trăm Nhẫn giả lẻn vào phóng hỏa xung quanh đại doanh quân Minh, tung hỏa mù, ta dẫn theo chủ lực trực tiếp đến thẳng kho đạn dược của đại doanh quân Minh.

- Được.

Quật Điền Chính Thịnh tán thành nói:

- Chỉ cần lần này có thể nổ tung đạn dược súng ống và lương thảo đồ quân của người Minh triều, trận chiến này chúng ta sẽ thắng, người Minh triều bước trên đất nước Nhật Bản sẽ không có một người nào có thể còn sống về nước!

Xa xa, bên ngoài doanh địa quân Minh.

Một tên lính gác Trung Ương Quân thẳng như phi lao đứng dưới một gốc cây già, trước chân tên lính gác cắm một cây đuốc cháy rừng rực, cái bóng sau lưng gã kéo dài thật dài, mấy chục bước phía sau lính gác chính là đại doanh quân Minh đang náo nhiệt vô cùng, nhưng bên cạnh lính gác kia lại là một mảnh tĩnh mịch, yên tĩnh đến thậm chí có thể nghe được thanh âm tiếng gió đêm thổi bay cỏ khô.

Trong tiếng bước chân nặng nề, một gã quan quân trẻ tuổi được đội vệ binh vây quanh bước nhanh đi tới.

Tên quan quân trẻ tuổi không là ai khác, chính là quan tổng binh Trung Ương Quân Lý Định Quốc tiến đến kiểm tra trạm gác.

Nhìn thấy Lý Định Quốc kiểm tra trạm gác, tên lính gác dậm chân khép đùi nhấc súng, tay phải giơ ngang trước ngực, hiên ngang nói:

- Kính lễ!

Lý Định Quốc chào lại theo nghi thức quân đội, trầm giọng nói:

- Không có cái gì khả nghi chứ?

Lính gác hiên ngang nói:

- Hồi bẩm tướng quân, hết thảy bình thường

- Ừm.

Lý Định Quốc khẽ gật đầu nói:

- Đề cao cảnh giác, tiếp tục cảnh giới.

- Vâng

Lính gác đáp ầm vang.

Lý Định Quốc vừa lòng gật gật đầu, lúc này mới mang theo vệ đội chuyển hướng đi trạm canh gác khác, khoảnh khắc xoay người sang chỗ khác, ánh mắt của Lý Định Quốc vô tình hay hữu nhìn liếc qua gốc cây kia, xem ra cái cây này cũng được trông lâu năm rồi, tán cây rất lớn, tuy rằng lúc này là mùa đông, nhưng lá cây vẫn chưa rụng hết.

Trăng sáng vằng vặc từ chân trời phía đông mọc lên, rồi lại từ phía tây lặn xuống, trong bóng đêm, thời gian lặng lẽ trôi qua, rốt cục đã tới thời khắc tối nhất trước khi bình minh, cũng là thời khắc A Bộ Trung Thu quyết định lựa chọn động thủ, khoảng thời gian trước khi khi bình minh không những là thời khắc tối nhất, mà càng là lúc trạng thái lính gác quân Minh mệt mỏi nhất, là lúc dễ buông lỏng cảnh giác nhất.

Chỉ nghe “Vù” một tiếng, A Bộ Trung Thu liền từ trong bụi cỏ lao ra, tiềm phục giữa đêm dưới thời tiết âm mấy độ của mủa đông giá rét cũng không đem lại cho thân thể y bao nhiêu khó chịu, bởi vì người này xuất thân cấp võ sĩ, chẳng những tinh thâm võ nghệ, càng luyện thành một tay Nhẫn giả xuất sắc, chính là dựa vào một thân võ nghệ không tầm thường, A Bộ Trung Thu mới lập được chiến công hiển hách, sau đó đạt được tán thưởng của Tửu Tinh Trung Hành mới từng bước tạo nên đại danh tiếng tăm lừng lẫy Mạc Phủ Đức Xuyên.

So sánh với A Bộ Trung Thu, Quật Điền Chính Thịnh thì kém hơn nhiều, sau khi chui ra khỏi lùm cây phải hoạt động một hồi lâu mới khơi thông khí huyết.

Dưới bầu trời đêm giơ tay không thấy được năm ngón, A Bộ Trung Thu hô lên một tiếng, võ sĩ Mạc Phủ sớm đã bí mật tiềm phục trong rừng cây bụi cỏ ào ào lao ra. Những võ si Mạc Phủ này đều trải qua huấn luyện tàn khốc, có thể duy trì sức chiến đấu dưới điều kiện tự nhiên tồi tệ nhất, khốc liệt nhất, bóng đêm đen kịt cũng không thể kết thành ảnh hưởng quá lớn cho bọn họ.

Rất nhanh, hai ngàn võ sĩ Mạc Phủ cũng đã chỉnh đốn đội ngũ xong xuôi, tất cả ba trăm tên Nhẫn giả đã tập kết tới phía sau Quật Điền Chính Thịnh, nhiệm vụ của bọn họ là lẻn vào đại doanh quân Minh tạo ra rối loạn, mặt khác một ngàn bảy trăm võ sĩ tinh nhuệ toàn bộ tập kết tới phía sau A Bộ Trung Thu, nhiệm vụ của bọn họ là phá hủy súng ống đạn dược và lương thảo quân nhu trong đại doanh quân Minh.

Trong cơn gió lạnh thấu xương, Quật Điền Chính Thịnh keng một tiếng rút đao chỉ về phía trước, ba trăm tên Nhẫn giả liền nương theo bóng đêm yểm hộ lặng yên không một tiếng động áp tới hướng đại doanh quân Minh.

Lúc này bữa tiệc cuồng hoan trong đại doanh quân Minh sớm đã chấm dứt, trong lều các chú ngựa giống trẻ tuổi cũng đã phát tiết hết tinh lực dồi dào, đã tiến vào trong mộng đẹp, chỉ có lũ lính gác xung quanh đại doanh thân thể thẳng đứng như tiêu thương như cũ, ánh mắt cảnh giác không ngừng mà tìm kiếm xung quanh hoang vu u ám.

Kỹ năng tiềm ẩn của Nhẫn giả đích xác không phải là nói chơi, mặc dù lính gách của Đại Minh Trung Ương Quân đã rất cảnh giác, nhưng hai gã Nhẫn giả vẫn lặng yên không một tiếng động lặn xuống ngay dưới gã, ở một khắc nào đó, Đại Minh Trung Ương Quân dường như phát hiện một tia dị thường, khi đang định thổi còi cảnh báo, một mũi tên nỏ đã lạnh lẽo bắn thủng cổ họng của gã.

Trong cổ họng của lính gác quân Minh vang lên “tê tê”thanh âm hô hấp , gã liều muốn hét to thành tiếng, cũng rốt cuộc không phát ra được thanh âm nữa rồi, sinh mạng tuổi trẻ đang từ trong cơ thể của gã biến mất nhanh chóng, không đến giây lát thời gian, ánh mắt của ẫng mà bắt đầu tan rã, sau đó cả người thẳng tắp ngã xuống.

Hai đạo bóng đen nhanh chóng xông ra từ mặt đất u ám, một trái một phải đỡ lấy lính gác quân Minh sắp sửa ngã xuống đất.

Cách người lính gác này không đến mấy chục bước chính là một trạm gác quân Minh khác, nếu bên này phát ra vang động quá lớn, rất có thể liền sẽ kinh động trạm gác kia, nếu như thế Nhẫn giả đánh lén xôi hỏng bỏng không hết, A Bộ Trung Thu, Quật Điền Chính Thịnh muốn tập kích bất ngờ ban đêm cũng sẽ biến thành cường công, đương nhiên là hai gã Nhẫn giả kia sẽ bị trừng trị thích đáng đấy.

Nhưng mà, tám chín phần mười chuyện thế gian không như thế

Đang khi hai gã Nhẫn giả khó khăn đỡ lấy đất lính gác quân Minh sắp sửa ngã xuống, dưới bầu trời đêm yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng súng chát chúa, một gã Nhẫn giả đang đỡ lấy lính gác quân Minh lập tức ngã xuống, một viên đạn chì nóng rực từ chui vào mi tâm của gã, đem hất bay toàn bộ thiên linh cái của gã, máu loãng cùng óc bắn văng đầy đất.

Gã Nhẫn giả còn lại kinh ngạc, nhưng mà kinh ngạc thì kinh ngạc, tên Nhẫn giả đó lại không chút hoảng loạn, giống như phản xạ có điều kiện phi một tiêu vào cây đại thụ cách hắn không xa, trong tán cây lý vang lên một tiếng kêu đau đớn, một bóng màu đen từ trên tán cây rậm rạp ngã xuống, sau khi rơi xuống đất phát ra một tiếng trầm lắng.

Đáng tiếc cho tên gác ngầm kia, nếu súng trường trong tay y có thể bắn liên tiếp, lấy thuật bắn súng này của y thì cho dù hai gã Nhẫn giả võ nghệ, nhẫn thuật có cao tới đâu cũng chạy không thoát, đáng tiếc súng trường trong tay y mỗi lần bắn xong một phát phải cần kéo chốt bắn phát sau, chính tại thời điểm kéo chốt súng này, khiến cho y chết dưới phi tiêu của gã Nhẫn giả khác.

Tuy nhiên, như vậy cũng đủ rồi!

Tiếng súng chát chúa kia đã kinh động đến toàn bộ đại doanh Trung Ương Quân, phân đội nhanh chóng từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, không ồn ào, không do dự, lại càng không chút hoảng loạn, dựa vào chiến thuật luyện tập hàng ngày động tác nhanh chóng chạy ra khỏi lều, trong thời gian ngắn nhất tập kết thành đội ngũ xạ kích.

Bên ngoài đại doanh Quân Minh.

Nghe thấy tiếng súng vang lên, A Bộ Trung Thu liền biết đánh lén của Nhẫn giả đã thất bại, nhưng y vẫn chưa đem việc này để trong lòng, theo y thấy Nhẫn giả có thể thành công đánh lén đồng thời tạo ra được rối loạn trong đại doanh quân Minh thì càng tốt, nhưng nếu như đánh lén thất bại, không thể tạo rối loạn cho đại doanh quân Minh vậy cũng không có gì, bởi vì trận chiến Giáp Hạ đêm nay, Mạc Phủ quân đội đã chiếm cứ ưu thế đánh bất ngờ rồi!

A Bộ Trung Thu không tin, lấy sự ngạo mạn và buông lỏng của quân Minh, lại gặp phải tập kích bất ngờ đồng thời không rõ tình hình hư thật của quân địch, sao có thể nhanh chóng tổ chức lại phản kích hữu hiệu được! Không chút do dự gì, cơ hồ là trong tích tắc nghe tiếng súng, A Bộ Trung Thu liền rút ra võ sĩ đao, giơ cao khỏi đỉnh đầu hét lớn:

- Giết…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.