Thiết Huyết Đại Minh

Chương 18: Q.1 - Chương 18: Tương kế tựu kế.




Thịnh Kinh.

- Ha ha ha, nổ được, tốt!

Trong điện Sùng Chính đèn đuốc sáng trưng, Mặt Thẹo, Chân Hữu Tài, Râu Rậm và đám người Tiểu Thất đang tụ họp trên đại điện cười cười nói nói, tâm tình vui sướng bộc lộ ra bằng lời, Vương Phác cũng cười gian xảo nói: - Tới Liêu Đông một lần cũng không dễ dàng, hiện giờ sắp đi, cũng không có vật gì tốt để tặng, vậy hãy đem thuốc pháo lớn này đưa cho Kiến Nô làm kỉ niệm đi, ha hả.

Mặt Thẹo nói: - Tướng quân, lần này Kiến Nô tổn thất thật là nghiêm trọng rồi.

- Ừ. Vương Phác gật đầu, nụ cười trên mặt từ từ biến mất, thần sắc bắt đầu trở nên ngưng trọng, quay đầu nhìn qua Râu Rậm nói: - Râu Rậm, kế tiếp đến phiên ngươi rồi, ngươi chuẩn bị xong chưa?

Râu Rậm đứng dậy nói: - Tiểu nhân đã sớm chuẩn bị xong.

Giọng nói của Vương Phác trở nên nặng nề nói: - Râu Rậm, Kiến Nô có thể đem đại đội nhân mã ra ngoài thành hay không đều phải xem ở ngươi rồi!

Râu Rậm nghiêm nghị nói: - Tướng quân người cứ yên tâm đi, tiểu nhân nhất định làm tốt việc này.

Vương Phác gật gật đầu, nói: - Râu Rậm, gọi các huynhg đệ vào đi.

Râu Rậm quay đầu lại khẽ vẫy tay, năm mươi tên gia đinh có năng lực lần lượt tiến vào.

Vương Phác đưa tay ra, cất cao giọng nói: - Đưa rượu lên!

Tiểu Thất cho người mang cái bát lớn đến cho Râu Rậm và năm mươi gia đinh, sau đó rót đầy rượu trắng vào trong bát lớn cho mỗi người. Vương Phác cũng tự mình rót đầy một chén lớn, giơ lên ngang mặt ngó Râu Rậm và 50 gia đinh nói: - Theo như quân quy, khi xuất chinh ra trận là nghiêm cấm uống rượu, nhưng hôm nay bản tướng quân muốn phá lệ một lần, dùng chén rượu trắng này chúc sức khỏe các ngươi!

Râu Rậm và 50 gia đinh cùng nhau giơ bát rượu lên, vẻ mặt nghiêm túc.

Ánh mắt của Vương Phác dần dần trở nên dữ tợn, trầm giọng nói: - Tối nay, năm mươi mấy người các ngươi sắp phải đối mặt với sự đuổi giết của vài ngàn Kiến Nô, cuối cùng các ngươi có thể tránh được đuổi giết hay không, có thể còn sống trở lại Đại Minh hay không, chỉ có trời mới biết!

Trên đại điện yên lặng một mảnh, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của bọn gia đinh hòa quyện vào cùng một chỗ, nói không khẩn trương không sợ chết thì là giả dối, chỉ cần là người thì đều sợ chết, nếu có thể lựa chọn không có một người nào tình nguyện đi tìm chết, nhưng nói đi cũng phải nói lại, không phải ai cũng sợ chết, trên thế giới này quả thật không ít người tình nguyện sẵn sàng chết vì nghĩa khí, vì người nhà, vì lý tưởng.

- Bản tướng quân không thể đảm bảo các ngươi có thể sống sót trở lại Đại Minh, nhưng... Vương Phác đột ngột cao giọng: - Bản tướng quân có thể cam đoan với các ngươi đem phần quyền lợi (có được khi chiếm Thịnh Kinh) mang cho người nhà các ngươi, nếu các ngươi có thể còn sống trở lại Đại Minh, mỗi người các ngươi được khao thưởng thêm một ngàn lượng bạc! Nếu các ngươi chết trận, người nhà của các ngươi được trợ cấp thêm hai ngàn lượng bạc!

Vương Phát nói những lời này rất chân thành, nếu quả thật còn sống trở lại Đại Minh nhất định hắn cũng sẽ nghĩ mọi biện pháp thực hiện lời hứa hẹn!

Râu Rậm và 50 gia đinh này có thể nói sắp sửa phải làm một nhiệm vụ mà chắc hẳn phải chết hết, có lẽ là chưa đến hừng đông ngày mai bọn họ đã biến thành liệt sĩ rồi, Vương Phác không muốn thấy cũng không thể để cho những anh hùng này vừa đổ máu lại vừa rơi lệ!

Nghe những lời cực kỳ kích động của nói Vương Phát, ánh mắt bọn gia đinh bắt đầu trở nên nóng rực lên, đại đa số những binh lính này đều là người thô kệch, bọn họ không hiểu được cái gì gọi là đạo lý lớn lao của thánh nhân quân tử, bọn họ chỉ tôn thờ một đạo lý đơn giản nhất: Ngươi đối tốt với ông đây, ông đây liền đối tốt với ngươi, ngươi đối tốt với cả nhà ông, ông sẽ bán mạng cho ngươi!

- Hôm nay bản tướng quân nói với các ngươi những lời này, nếu như không có thực hiện sẽ không đáng làm người, bản tướng quân sẽ để cho các huynh đệ còn sống trở lại Đại Minh loạn đao róc xương lóc thịt!

- Tướng quân, ngài đừng nói gì thêm nữa! Râu Rậm giơ bát rượu lên hét to: - Râu Rậm ta tin ngươi, chén rượu này...ta uống!

- Đúng, chúng ta cũng tin. Những gia đinh khác cũng đều hét lớn: Chén rượu này chúng ta uống!

- Tốt, thật sự là huynh đệ tốt, uống đi!

Vương Phác nâng mạnh bát đưa đến bên miệng, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, sau đó nâng ném mạnh cái bát xuống đất, chỉ nghe “xoảng”một tiếng giòn vang, bát rượu đã bể thành nhiều mảnh, trong lòng Râu Rậm và 50 gia đinh cũng sôi sục, nâng bát nhắm mắt uống cạn, sau đó cùng ném bát xuống đất, trên đại điện lập tức vang lên âm thanh bát rượu vỡ vụn.

Bát rượu vỡ nát, nhưng tâm của hơn năm mươi người đàn ông lại cứng như sắt rồi!

Râu Rậm lau miệng, quay đầu hướng về 50 gia đinh cười lạnh, nói: - Các huynh đệ, rượu này cũng đã uống, chuyện hậu sự tướng quân cũng giúp chúng ta sắp xếp tốt đẹp, hiện tại....Chúng ta nên lên đường, đi!

- Đi

- Đi

- Đi

Rượu rắng uống vào rất nhanh sẽ say, người đàn ông tính tình vốn hào phóng rất nhanh sẽ ném chuyện sinh tử ra khỏi đầu, cả đám đều quát to lên.

Râu Rậm khi đi ngang qua Mặt Thẹo còn nhếch miệng cười, nói: - Mặt Thẹo, ngày lễ ngày tết đừng quên ở trước linh vị huynh đệ đốt mấy nén hương, tàn tiệc rượu cũng đừng quên vẩy hai chén nha, ha ha ha.

- Râu Rậm!

Khóe mắt Mặt Thẹo nóng lên, hai hàng lệ nóng chảy xuống.

Khi ra đến đại điện, Râu Rậm còn quay đầu lại phía Vương Phác hét lớn: - Tướng quân, mười tám năm sau Râu Rậm ta lại là một hảo hán, đến lúc đó ta sẽ đi tìm ngài, theo ngài xông pha!

Nam Hiệu Thịnh Kinh, đại doanh quân Thanh.

Khi Hoàng Thái Cực đang trao đổi một vài chuyện cùng với Mãn Chu Tập Lễ bỗng nhiên Ngao Bái vội vã đi vào trướng, quỳ xuống đất tâu nói: - Hoàng thượng, quân Minh lại có động tĩnh rồi.

Hoàng Thái Cực ừ một tiếng: - Nói đi.

Ngao Bái nói: - Ngay vừa rồi, có một đội quân Minh từ Tây Môn chạy về phía Liêu Tây, không có xe ngựa chỉ có kỵ binh, bởi vì không hề đốt đuốc nên không thể xác định được có bao nhiêu kỵ binh, tuy nhiên dựa theo tiếng vó ngựa có thể đoán hẳn là có khoảng bảy, tám trăm kỵ.

Ánh mắt của Mãn Chu Tập Lễ vô cùng bội phục nhìn Hoàng Thái Cực, nói: - Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Hoàng thượng, quân Minh đích thực là dương đông kích tây, Hoàng thượng liệu sự như thần, nô tài khâm phục, khâm phục a.

Hoàng Thái Cực mặt không chút cảm xúc mà đứng dậy, giống như căn bản không nghe thấy lời tâng bốc của Mãn Chu Tập Lễ, vừa đi vừa phân tích nói: - Đội quân Minh này có thể từ Tùng Sơn im hơi lặng tiếng đến Liêu Đông, binh lực sẽ không quá một ngàn, trong quá trình đánh chiếm Thịnh Kinh sẽ có thương vong, còn thừa lại 700, 800 người là hợp lý đấy, ừ, xem ra lần này quân Minh muốn phá vây là thật rồi.

Ngao Bái nói: - Nô tài sẽ mang binh đi chặn bọn chúng.

- Đi thôi. Hoàng Thái Cực gật đầu nói: - Lần này ngươi mang hai ngàn kỵ binh đi, dùng hai ngàn kỵ binh để đánh 700, 800 kỵ binh là có thể diệt sạch rồi, nhớ kỹ nhất định phải toàn diệt, một người cũng không để chạy thoát, hơn nữa chủ tướng của bọn chúng cũng không thể chạy.

- Dạ!

Ngao Bái xoay người rời đi, nhưng mà mới đến ngoài trướng bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng gào to của Hoàng Thái Cực: - Chậm đã!

- Hoàng Thượng. Ngao Bái có chút hoang mang quay lại hỏi: - Làm sao vậy?

- Không đúng. Hoàng Thái Cực lắc lắc đầu, cau mày nói: - Vẫn là không đúng.

Mãn Chu Tập Lễ hỏi: - Hoàng thượng, không đúng chỗ nào rồi hả?

- Pháo! Hoàng Thái Cực trầm tư một lát, giọng điệu bỗng nhiên trở nên kiên định: - Hồng Di đại pháo, quân Minh không cho nổ Hồng Di đại pháo trên đầu thành.

- Hồng Di đại pháo?

Mã Chu Tập Lễ và Ngao Bái ngơ ngác nhìn nhau, hiển nhiên không theo kịp lối suy nghĩ vừa rồi của Hoàng Thái Cực, bọn họ thật sự nghĩ không ra các Hồng Di đại pháo trên đầu thành mười sáu cửa Thịnh Kinh có quan hệ gì với việc quân Minh chạy trốn?

Hoàng Thái Cực khẽ mỉm cười, nói: - Hồng Di đại pháo chế tạo khó khăn, chế tạo rất đắt hơn nữa uy lực thật lớn, dùng thủ thành có thể sát thương phần lớn quân địch, dùng để công thành không có gì mà không phá nổi, nếu các ngươi là chủ tướng quân Minh trong thành Thịnh Kinh, biết rõ uy lực to lớn của Hồng Di đại pháo này, nhưng hiện tại lại không mang đi, các ngươi sẽ làm sao?

Ngao Bái không cần nghĩ ngợi mà đáp: - Vậy còn phải nói, đương nhiên phải cho nổ tung.

- Vậy là được rồi. Hoàng Thái Cực mỉm cười nói,: - Nhưng hiện tại quân Minh cũng không cho nổ pháo, cho nên họ còn ở trong thành!

Mãn Chu Tập Lễ hỏi: - Vậy ở Tây Môn chạy ra 700, 800 kỵ binh quân Minh là sao?

Hoàng Thái Cực nói: - Việc này đơn giản, quân Minh chỉ cần thu gom ngựa trong thành lại lại buộc rối gỗ trên lưng ngựa, lại dùng một vài binh lính xua đuổi, làm ra vẻ như là đại đội kỵ binh ra khỏi thành, bất quá đây chỉ là kế nghi binh của quân Minh mà thôi.

Ngao Bái nói: - Hoàng thượng, quân Minh còn ở bên trong thành đó hay không, nô tài dẫn người đi dò xét một chút sẽ biết.

- Không thể. Hoàng Thái Cực lắc đầu nói: - Nếu quân Minh đã ra khỏi thành, chờ người thăm dò hư thực rồi mới đuổi theo sẽ không còn kịp rồi, nếu quân Minh còn ở trong thành, ngươi đi dò xét chỉ có thể rút dây động rừng.

Ngao Bái nói: - Vậy đuổi theo hay là không đuổi?

- Đuổi theo, đương nhiên phải đuổi theo! Nếu chẳng may chủ tướng quân Minh trà trộn vào bên trong đội nghi binh, không đuổi theo chẳng phải là để cho hắn chạy sao? Hoàng Thái Cực nói: - Ngươi mang theo hết 2500 kỵ binh Mông Cổ còn lại, tay đều phải cầm nhiều đuốc để tạo đủ thanh thế! Sau khi đuổi theo ra mười dặm lại chia binh ra làm hai đường, ngươi dẫn theo năm trăm kỵ binh tiếp tục đuổi, nhất định phải giết sạch bọn quân Minh chạy trốn, một đường khác do Tháp Chiêm, Át Tất Long dẫn đầu tắt đuốc lặng lẽ rời khỏi Thịnh Kinh mai phục ngoài cửa đông hai mươi dặm.

- Việc này... Ngao Bái chần chờ nói: - Hoàng Thượng, nô tài đều mang đi hết rồi kỵ binh Mông Cổ, bên cạnh người cũng chỉ có hai trăm thị vệ, nếu chẳng may quân Minh theo cửa nam phá vây, vậy nguy rồi.

- Sẽ không. Hoàng Thái Cực quả quyết nói: - Quân Minh tuyệt đối sẽ không phá vây từ cửa nam.

Thấy vẻ mặt Ngao Bái và Mãn Chu Tập Lễ vẫn là nữa tin nữa ngờ, Hoàng Thái Cực giải thích: - Có hai nguyên nhân, đầu tiên quân Minh ở bên trong thành cũng không biết trẫm ở chỗ này, cho dù biết đại doanh quân ta bọn họ cũng không đến làm chuyện vô ích, bởi vì đạp một doanh trống không đối với bọn họ mà nói không có bất kỳ lợi ích nào, còn có thể làm hỏng cơ hộ phá vây.

Mãn Chu Tập Lễ gật gật đầu, hỏi: - Còn gì nữa không?

Hoàng Thái Cực cầm lấy “ Tam Quốc Diễn Nghĩa” đặt ở trên bàn quơ quơ, mỉm cười nói: - Người Hán đều thích dụng kế, người Hán còn có một câu châm ngôn, chỗ nguy hiểm nhất mới là chỗ an toàn nhất đấy, quân Minh phá vây từ cửa Đông đã thất bại một lần rồi, theo lý mà nói cửa Đông là phương hướng nguy hiểm nhất, chắc có lẽ quân Minh không tiếp tục phá vây từ cửa đông nữa rồi.

- Cái này đúng. Ngao Bái nói: - Nô tài nghĩ kế tiếp có lẽ quân Minh hẳn là phá vây từ cửa bắc.

- Không. Hoàng Thái Cực lắc đầu nói: - Quân Minh tuyệt đối sẽ không phá vây từ cửa bắc, nhất định bọn họ sẽ phá vây từ cửa đông!

- Việc này..

Ngao Bái vẫn là có chút không yên lòng.

- Đi đi. Hoàng Thái Cực lớn tiếng nói: - Đừng để cho quân Minh chạy.

- Dạ.

Ngao Bái cắn răng một cái, lĩnh mệnh đi.

Hoàng Thái Cực quay đầu lại hướng Mãn Chu Tập Lễ khẽ mỉm cười, nói: - Nào, chúng ta tiếp tục tán gẫu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.