Vương Phác nhìn chằm chằm Chân Hữu Tài, bắt đầu đấu tranh tư tưởng kịch liệt, làm sao bây giờ? Tin hay là không tin? Tin, chính là cá cược tính mạng của mình, còn có tính mạng của hơn một ngàn gia đinh dưới tay đều đặt toàn bộ lên người của Chân Hữu Tài, nhưng người này có thể tin tưởng được sao? Nếu không tin, còn có biện pháp nào có thể tốt hơn đâu? Nếu không thể đánh được Thịnh Kinh, trốn về Đại Minh cũng chỉ có con đường chết.
- Chân Hữu Tài! Vương Phác bỗng nhiên nghi ngờ hỏi: - Rốt cuộc ngươi là ai?
Chân Hữu Tài thấp giọng đáp: - Tiểu nhân, tiểu nhân chỉ là một tên thư sử ạ.
- Nói bậy! Vương Phác vỗ bàn quát to: - Ngươi bị bắt đến Liêu Đông là chuyện của ba năm trước đây, nhưng lão Nô Tù Nỗ Nhĩ Cáp Xích công chiếm Liêu Đông đã là chuyện của mấy chục năm về trước rồi, làm sao ngươi biết ông ta dựa vào chiến thuật lừa mở cửa thành mới cướp được toàn bộ Liêu Đông? Một thư sử nho nhỏ mà có thể biết được cơ mật trọng yếu của Kiến Nô hay sao? Ngay cả lối đi bí mật khi ra vào Kiến Nô ban đêm ngươi cũng đều biết? Một thư sử nho nhỏ có thể mang theo đoàn xe lương ra vào Hoàng thành? Kiến Nô và Tô Đạt Lạt tin tưởng ngươi đến vậy hay sao?
- Việc này... việc này...
Tròng mắt Chân Hữu Tài không ngừng đảo qua đảo lại, trong lúc nhất thời cũng không nói được câu nào.
- Nói mau! Vương Phác lại vỗ một chưởng thật mạnh ở trên bàn, lớn tiếng quát: - Rốt cuộc ngươi là ai?
Chân Hữu Tài sợ tới mức quỳ sụp xuống đất, dập đầu run giọng nói: - Ta nói, ta sẽ nói hết tất cả, tiểu nhân họ Chân tên Hữu Tài là thật, nhưng tiểu nhân không phải bị Kiến Nô bắt đến Liêu Đông vào ba năm trước, thật ra... thật ra mấy đời tổ tiên của tiểu nhân đều sinh sống bằng nghề buôn bán nhân sâm ở Liêu Đông, chỉ có điều về sau Kiến Nô hung hăng ngang ngược, toàn bộ Liêu Đông đều rơi vào tay giặc, tiểu nhân bất đắc dĩ... bất đắc dĩ mới vào Kỳ tịch.
- Hay thật, không ngờ lại vào Kỳ tịch. Tiểu Thất bước tới nắm lấy bím tóc trên ót của Chân Hữu Tài, nói với Vương Phác: - Tướng quân, gã này ngay cả tổ tông cũng không cần nữa, còn để gã sống trên cõi đời này để làm gì? Tiểu nhân sẽ đem gã lôi ra, để cho những người Hán bên ngoài đánh chết gã.
- Không... Không cần a. Chân Hữu Tài vội la lên: - Tuy là tiểu nhân vào Kỳ tịch, nhưng mà trong lòng vẫn hướng về Đại Minh, hơn nữa là Kỳ nô Kiến Nô sao bằng về Trung Nguyên làm dân chúng Đại Minh chứ? Nếu không thì hôm nay tiểu nhân cũng sẽ không liều chết tới khuyên ngăn tướng quân ngài rồi, tướng quân ngài nhất định phải tin tưởng tiểu nhân, tấm lòng của tiểu nhân có nhật nguyệt làm chứng.
- Tướng quân. Tiểu Thất cũng vội vàng nói: - Ngàn vạn lần không thể tin tưởng được.
Vương Phác nhìn thẳng vào Chân Hữu Tài, ánh mắt sâu thẳm giống như huyền băng ngàn năm, thật lâu sau mới cắn chặt răng một cái, trầm giọng nói: - Được, bản tướng quân tin ngươi, vậy sẽ làm theo lời ngươi nói!
- Hơ.
Chân Hữu Tài thở dài một hơi, ngồi phịch xuống đất, đồng thời còn lấy ống tay áo lau mồ hôi lạnh từ trên ót chảy xuống.
*****
Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Phác, Đao Ba Kiểm mang theo năm mươi gia đinh có năng lực đóng giả thành A Cáp, từ lúc hừng đông đã chuẩn bị chu đáo bốn mươi xe lương thực, mười xe rau quả và thổ sản vùng núi, theo chỉ dẫn của Chân Hữu Tài hướng thành Thịnh Kinh đi tới. Lần đi Thịnh Kinh này quan hệ đến chuyện thành bại của việc đánh úp, Vương Phác không dám xem thường, cho ai đi hắn cũng đều lo lắng, chỉ có thể tự mình ra tay.
Tiểu Thất, Đại Hồ Tử và còn có phần lớn gia đinh bị Vương Phác cho ở lại Trường Dũng Bảo.
Mãi cho đến khi trời tối đen, Đại Hồ Tử mới có thể thừa dịp bóng đêm suất lĩnh phần lớn gia đinh lặng yên tiếp cận thành Thịnh Kinh. Trường Dũng Bảo cách thành Thịnh Kinh rất gần, nơi này khắp nơi đều là trang viên Kiến Nô, trên đường lớn người qua lại không dứt, giữa ban ngày mà hành quân căn bản không thể che dấu tai mắt người, chỉ có chờ đến buổi tối mới có thể thần không biết quỷ không hay tới gần thành Thịnh Kinh.
Từ Trường Dũng Bảo đến Thịnh Kinh chỉ có ba mươi dặm đường, không đến hai canh giờ đội vận lương đã tới bên ngoài thành Thịnh Kinh.
Cửa thành Thịnh Kinh mở rộng, hai đội Kiến Nô canh giữ hờ hững ở ngoài cửa. Cửa thành người ngựa không ngừng ra ra vào vào, cũng không thấy bọn chúng kiểm tra, xem ra Chân Hữu Tài nói không sai, ban ngày thành Thịnh Kinh canh giữ quả nhiên rất lỏng lẻo. Kỳ thật, cũng không thể trách thủ thành Kiến Nô buông lỏng, bởi vì từ khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích chiếm được Liêu Đông tới nay, quân Minh chưa từng một lần phát động tiến công, lại càng không có khả năng đánh tới dưới thành Thịnh Kinh, ai mà ngờ được quân Minh sẽ đến tập kích Thịnh Kinh chứ?
Quả nhiên thủ thành Kiến Nô rất quen thuộc với Chân Hữu Tài, còn cách thật xa mà đã bắt đầu tiến lên tiếp đón.
Chân Hữu Tài quay đầu liếc mắt với Vương Phác một cái, Vương Phác kín đáo gật nhẹ đầu rồi vuốt cằm, lúc này Chân Hữu Tài mới vội vội vàng vàng chạy tới. Vương Phác cho xe lương thực ngừng lại, làm bộ như tựa vào trên xe nghỉ ngơi, nhưng hai tay đã cho vào trong túi lương thực, cầm lấy cán thương tam nhãn, gia đinh phía sau Vương Phác cũng dừng xe lại, cũng bắt đầu "Tựa vào trên xe lương thực nghỉ ngơi".
Ở khoảng cách này, nếu như Chân Hữu Tài dám mật báo, Vương Phác có đầy đủ lòng tin sẽ đánh cho gã thành tổ ong vò vẽ trước khi gã trốn vào trong thành! Đương nhiên, nói đi cũng phải nói lại, nếu sự tình thật sự đến bước này, cái mạng nhỏ của Vương Phác hôm nay cũng để lại ở chỗ này rồi, chỉ dựa vào năm mươi gia đinh mà Vương Phác mang theo này, cho dù là những người già yếu Kiến Nô ở trong thành Thịnh Kinh cũng đủ để đánh chết bọn họ.
Chân Hữu Tài tiến lên dùng tiếng Mãn hàn huyên vài câu với thủ thành Kiến Nô, len lén quay đầu lại, thấy bộ dáng của Vương Phác và năm mươi gia đinh như thế không khỏi rùng mình một cái, thật ra thì Chân Hữu Tài cũng không có ý định mật báo, thành thành thật thật nói với Kiến Nô: - Các vị quân gia, nô tài phụng mệnh của đại nhân Tô Đạt Lạt, đem mấy chục xe lương thực, rau quả và các món ăn thôn quê này đưa vào trong cung.
Nói xong, Chân Hữu Tài còn nhét hai thỏi bạc vào trong tay tên thủ lĩnh Kiến Nô, tên thủ lĩnh Kiến Nô cười hớn hở, quay người lại vung tay lên nói: - Mau vào đi thôi, nhưng đừng lầm canh giờ đấy.
- Không lầm được, ha hả, không lầm được. Chân Hữu Tài cười nịnh nọt, vội vàng quay đầu lại ngoắc đám người Vương Phác nói: - Có nghe thấy không, còn không mau đem đội xe đưa vào trong thành đi.
Vương Phác trả lời một tiếng, kêu gọi đoàn xe vào thành.
Thời điểm vào thành Vương Phác có lưu ý, theo hắn nhìn ra, thành Thịnh Kinh này cũng không lớn, chu vi nhiều nhất cũng không vượt qua mười dặm, phía Nam có hai cửa thành, còn các hướng khác thì không rõ lắm. Tường thành cao khoảng trên dưới 12m, dày khoảng 6m, bên trong thành có các thành nhỏ vây quanh, ở hai bên tường của các thành nhỏ đều có chỗ để giấu binh, có con dốc để kỵ mã có thể lên thành.
Hiện tại không có quân địch tiếp cận, nơi giấu binh trên tường đều trống không.
Vương Phác suy đoán một chút, muốn đoạt lấy cửa thành một cách thuận lợi, vấn đề là quân đóng trong thành. Tuy nói lúc này quân tinh nhuệ Bát Kỳ của Mãn Thanh đang ở Tùng Sơn, ở lại trong thành Thịnh Kinh đều là những người già yếu, nhưng mà cẩn thận vẫn hơn, nếu có thể âm thầm giải quyết hết những quân đóng ở bên trong thành cớ sao lại không làm?
Chân Hữu Tài lặng yên đến gần Vương Phác, hạ thấp giọng hỏi: - Tướng quân, có phải ngài đang tìm quân doanh của quân ở bên trong thành hay không?
Vương Phác lạnh lùng liếc mắt Chân Hữu Tài một cái, xem như thừa nhận.
Chân Hữu Tài nói: - Tướng quân ngài đừng tìm, quân doanh ở bên trong thành ở hai nơi, ở ngay tại hai bên Đại Thanh Môn. Đại Thanh Môn là cửa chính hoàng cung, một lát nữa chúng ta sẽ đi qua Đại Thanh Môn, đến lúc đó ngài nhìn kỹ một chút địa hình nơi đó là được, hiện tại xin đừng có nhìn đông nhìn tây, nếu chẳng may làm cho Kiến Nô hoài nghi sẽ phiền toái lớn.
Vương Phác ậm ừ một tiếng coi như trả lời.
Chân Hữu Tài nói tiếp: - Tướng quân, bây giờ có lẽ là ngài đã tin tưởng tiểu nhân, nếu tiểu nhân muốn mật báo, vừa rồi lúc ở cửa thành chính là cơ hội tốt, tướng quân hẳn là hiểu được, tính mạng của tiểu nhân hiện giờ đã buộc cùng một chỗ với tướng quân ngài rồi, tiểu nhân còn mong chờ vào việc cùng với tướng quân trở lại Đại Minh thăng quan phát tài, ha hả.
- Nói hay lắm. Vương Phác thấp giọng nói: - Chỉ cần ngươi hết lòng hết sức vì triều đình, bản tướng quân nhất định sẽ tiến cử ngươi với vạn tuế gia.
Chân Hữu Tài cười nịnh nói: - Vậy tiểu nhân trước hết xin tạ ơn tướng quân.
Thành Thịnh Kinh cũng không lớn, hai người vừa đi vừa nói rất nhanh đã tới trước Đại Thanh Môn. Quả nhiên Vương Phác thấy được hai tòa quân doanh kia, quy mô quân doanh cũng không lớn, ở cùng một chỗ ước chừng có thể chứa được hai ngàn quân. Trên giáo trường tiếng hô giết rung trời, một đội thiếu niên Kiến Nô đang thao luyện, đằng đằng sát khí.
Kỳ thật Vương Phác còn không biết, binh lính Bát Kỳ Mãn Thanh không được trú đóng ở bên trong thành Thịnh Kinh, chỉ có hai ngàn thân binh Chính Hoàng Kỳ trực thuộc Hoàng Thái Cực mới có thể trú đóng ở trong quân doanh trước Đại Thanh Môn. Lần này Hoàng Thái Cực tự mình suất lĩnh đại quân xuất chinh, hai ngàn thân binh Chính Hoàng Kỳ đương nhiên cũng phải đi theo, trọng trách hộ vệ thành Thịnh Kinh liền đặt lên người đám con cháu Chính Hoàng Kỳ và Tương Hoàng Kỳ.
Đám con cháu thiếu niên này mặc dù chỉ là những đứa trẻ mới lớn, nhưng trong lòng của Vương Phác cũng không xem thường chút nào, hắn thà rằng đem hơn hai ngàn đứa trẻ Kiến Nô này trở thành địch nhân nguy hiểm nhất để đối phó, bây giờ là một mình xâm nhập, xung quanh chỉ có kẻ thù chứ không có đội quân hỗ trợ, Vương Phác và hơn một ngàn gia đinh dưới tay chỉ có thể dựa vào chính mình.
Tại trong hoàn cảnh ác liệt này, nhất định phải hết sức cẩn thận, tuyệt đối không thể lơ là sơ suất.
Đoàn xe tiến đến cửa hông hoàng cung liền dừng lại, phía trước chính là đại nội cung điện rồi, một tên A Cáp người Hán đã tịnh thân đương nhiên không thể tùy tiện vào, Chân Hữu Tài tuy rằng cũng đã vào Kỳ tịch cũng không thể đi vào, rất nhanh có thái giám đi ra tiếp nhận đoàn xe, nhiệm vụ của bọn Vương Phác coi như hoàn thành, tiếp theo chính là ra khỏi thành tìm một chỗ dừng chân, sau đó đợi ngày mai lại vào thành mang xe không về.
Chân Hữu Tài dẫn Vương Phác tới một góc vắng vẻ, hạ giọng nói: - Tướng quân, tiểu nhân có quen biết một vị người Bát Kỳ, nhà y ngay tại bên trong thành Nam, có hai cái viện, lại khá yên lặng, không có người quấy rầy, chúng ta ẩn thân ở nơi đó tương đối an toàn.
Vương Phác nói: - Đi.