Quân Đại Tây trong thành Tương Dương cũng rất điềm tĩnh, thậm chí còn
không cử bao nhiêu binh sỹ lên thành lầu cảnh giới, trên thành lầu trống rỗng chỉ có mười mấy tên phản quân tuần tra qua lại, hơn nữa các cổng
cũng đều như vậy. Nhưng trong thành lại vang lên khẩu hiệu lớn và tiếng
kêu la, xem ra phản quân Đại Tây không nhàn rỗi gì, đang tranh thủ thời
gian thao luyện đây.
Nếu lính trinh sát Trung Ương Quân Đại Minh
có thể trinh sát tình hình trong thành từ phía trên, vậy thì họ nhất
định sẽ cảm thấy kinh ngạc, bởi vì sự thực “thao luyện” trong thành
không phải là phản quân Đại Tây, mà là mấy trăm dân chúng trong thành
không tấc sắt trong tay, đang tập trung cùng hô lớn dưới sự uy hiếp của
mấy chục tên phản quân.
Hai ngày sau, phía trước Miêu Nhi quan bỗng mở ra đại đội “Trung Ương Quân” chừng hơn hai ngàn người!
Miêu Nhi quan ở giữa phủ Huân Dương và phủ Kinh Châu, là hùng quan hiểm trở. Hai đại đội bảo án đóng ở quan trên, hai đại đội bảo an này vốn là vệ
sở quân của đội cảnh sát, nhưng họ bây giờ đã không còn là thân phận hộ
quân nữa, mà là bình dân rồi, tới đội bảo an tòng quân chẳng qua là vì
muốn kiếm mỗi tháng 5 quân tiền mà thôi.
Miêu Nhi quan cách Tương Dương hơn 300 dặm, cách Thanh Đồng quan cũng hơn 200 dặm, hơn nữa ở
giữa phần lớn là đường núi hiểm trở, nguy hiểm khó đi. Vì vậy, dù là
quân Đại Tây hay quân Đại Thuận đã cùng Trung Ương Quân khai chiến ở
Huân Dương, Thanh Đồng quan và Tương Dương rồi, Miêu Nhi quan lại rất
bình tĩnh, đội bảo an trên quan căn bản không có khí thế lâm trận.
- Mở cửa!
Một quan quân của Trung Ương Quân cưới ngựa xông tới trước quan, hô rất to:
- Nói ngươi đấy, điếc à? Mau mở cổng thành.
Đội bảo an trên quan giật mình liền chạy tới, nhanh chóng mở cổng thành.
Tham tướng Miêu Nhi quan đang trong phòng ăn sáng liền bỏ bát xuống, tập kết đội bảo an trên quan, dọc theo quan xếp thành hai hàng. Đối với đội bảo an địa phương này mà nói, sự tồn tại của Trung Ương Quân có lẽ là trời, Trung Ương Quân là người gì? Đó là vương bài trong vương bài, dòng
chính trong dòng chính, không những trang bị lương thảo mà còn quân tiền hậu đãi. Căn bản không phải là điều mà những đội bảo an này có thể so
bì được.
Đại đội Trung Ương Quân này đều mặc áo lông màu xanh
nhạt, đầu đội mũ rộng, chân đi ủng dài đế dày, rất uy phong, nhưng trong tay lại cầm trường thương giống như đội bảo an, xem ra họ là Trường
thương doanh trong Trung Ương Quân mà không phải là Hỏa thương doanh
tinh nhuệ nhất.
Ngoài dự đoán của quan binh đội bảo an Miêu Nhi
quan, Trung Ương Quân Đại Minh này quả nhiên là rất hiên ngang kiêu
ngạo, khi qua cửa ngay cả mắt nhìn thẳng cũng không liếc sang nhìn họ
một cái. Có một tiểu đội trưởng đội bảo an muốn tiến đến gần, kết quả là bị tát cho hoa mắt chóng mặt, hai hàm răng bị rụng hết.
Ngoài thành Tương Dương, Bộ tư lệnh Trung Ương Quân.
Cuối cùng Liễu Như Thị cũng cảm thấy sự việc có chút kỳ lạ, hai ngày nay
nàng đã vài lần cho người muốn vào thành bàn bạc với phản quân nhưng lại bị cự tuyệt. Sáu binh sỹ Trung Ương Quân phái đi kêu gọi đầu hàng thì
bị bắn thương 2 người! Liễu Như Thị mơ hồ cảm thấy có điều không ổn,
nhưng nàng vẫn không ngờ phản quân Đại Tây trong thành sớm đã chạy trốn
ban đêm 2 ngày trước rồi.
Điều này cũng không thể trách Liễu Như Thị
sơ suất, trên thực tế đổi lại là Vương Phác lĩnh quân cũng không ngờ Lý
Định Quốc đêm hôm đó dứt khoát bỏ thành! Đối với phản quân mà nói, công
chiếm một tòa thành lớn thật không dễ chút nào. Lượng lớn tiền bạc của
cải trong thành và phụ nữ đối với thói quen càn quấy của phản quân mà
nói càng là hấp dẫn rất lớn. Sao họ có thể bỏ thành dễ dàng như vậy?
Suy đi xét lại, Liễu Như Thị lại một lần nữa cho Hỏa thương doanh của Lý Thành Đống phát động tấn công.
Kết quả ngoài sức tưởng tượng của người ta, Hỏa thương doanh của Lý Thành
Đống không cần tốn nhiều sức lực đã mở được cổng thành. Đề phòng phản
quân có âm mưu gì, Lý Thành Đống chỉ dám cử binh lực của hai trung đội
tiến thành, kết quả là binh sỹ tiến thành nhanh chóng về bẩm báo với Lý
Thành Đống, trong thành ngoài thi thể hàng trăm phản quân trên thành lầu ra, ngay cả bóng dáng phản quân cũng không thấy đâu.
Cũng chính là nói, thành Tương Dương đã trở thành trống!
Khi Lý Thành Đống báo tin này cho Liễu Như Thị biết, Liễu Như Thị cũng khó
mà tin được. Phản quân quả đoán bỏ thành như vậy mà đi đã nằm ngoài dự
tính của Liễu Như Thị. Điều khiến Liễu Như Thị càng không dám tin là,
đám phản quân bỏ thành mà đi này biến mất như không khí vậy!
Liễu Khinh Yên bên cạnh liền nói:
- Nếu là muội, đám phản quân này có thể trốn ở chỗ nào?
- Không thể nào.
Liễu Như Thị lắc đầu nói.
- Tương Dương vẻn vẹn mấy trăm dặm đều dày đặc nhân khẩu, binh lực ngàn
người không dễ dàng ẩn nấp, nhân lúc trời tối xóa dấu vết còn có thể
được, còn ban ngày muốn che giấu tai mắt lại là điều không thể làm được. Chỉ cần chúng xuất thành nhất định sẽ có người phát hiện ra chúng.
Nhưng kỳ lạ là vì sao không có người hồi báo? Lẽ nào chúng ngụy trang
thành dân chúng chạy nạn? A … ngụy trang!
Liễu Khinh Yên ngưng giọng nói:
- Như Thị muội, sao vậy?
Liễu Như Thị bỗng nói:
- Khinh Yên tỷ, trưa hôm qua có phải tỷ đã nhắc nhở tiểu muội, nói Nghi
thành có một cánh Trung Ương Quân từ Vũ Xương đi ra, số người khoảng hai ngàn người đúng không?