Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 107: Chương 107




Chương 108: Hồi sinh

Mọi người đều biết, nếu có thể đánh chết quái cấp S trong vòng đấu thứ hai, không những lấy được thắng lợi, mà còn được cộng thêm điểm, chỉ là từ sau khi quy tắc được đặt ra, trong mười năm qua cũng chỉ được dùng tới hai lần.

Lần đầu là vì yếu tố được thêm vào không lâu, mọi người bị sự tò mò chi phối nên không kiềm chế được muốn thử, sau đó người của hai đội hợp tác cùng giết quái cấp S. Đương nhiên, hệ thống sẽ tính toán dựa theo đòn tấn công cuối cùng, điểm cũng sẽ cộng cho đội tương ứng chứ không phải là chia đều.

Hai đội lúc ấy có quan hệ không tệ, bốn người trên sân khấu cũng là bạn, huống chi chỉ là một trận đấu bình hường, bởi vậy mới xuất hiện tình huống như trên, nhưng cuối cùng thì mọi người vẫn là tuyển thủ chuyên nghiệp, không thể làm việc theo sở thích, đã vậy còn phải chịu trách nhiệm với trận đấu, cho nên sau đó không có ai thử như vậy nữa.

Lần thứ hai do tuyển thủ của chiến đội Hoàng Gia làm, hai người đều là tuyển thủ có thiên phú cao, ban đầu không định khiêu chiến, nhưng chợt phát hiện bản đồ mình chọn được cộng thêm điểm, bèn đi thử xem, cuối cùng tuy khá là thảm, nhưng vẫn thành công đánh chết quái thú.

Thỉnh thoảng hai đoạn video này vẫn được đẩy lên trang đầu của diễn đàn, được mọi người chiêm ngưỡng và quỳ lạy, nhất là video thứ hai chỉ vỏn vẹn có hai người tham gia đánh quái, thanh danh của chiến đội Hoàng Gia cũng trở nên vang dội hơn.

Mười năm qua có không ít đội ngũ từng thử, nhưng trừ hai ngoại lệ kia, còn dư lại đều không thành công. Mặc dù mọi người rất chờ mong sẽ có trường hợp thứ ba, nhưng bản đồ kiểu này quá ít, không dễ gì rút phải, hơn nữa có nhiều quái cấp S ẩn náu sâu trong bản đồ, trên đường phải đánh vô số tiểu quái đi ngang qua, đợi tới khi đến nơi đã chẳng còn bao nhiêu thời gian, căn bản là không đủ.

Thứ hai là vì mọi người khá thực tế, trận đấu cũng vô cùng tàn khốc, thường thì không mấy ai chịu mạo hiểm, huống chi còn phải đề phòng đối thủ đâm một đao sau lưng, nếu như chẳng biết vì sao đã ngủm, đúng là cái được không bù nổi cái mất.

Quan trọng nhất là, đã có thể trở thành hạng mục được cộng thêm điểm, điều này chứng minh độ khó rất lớn, căn bản không phải là việc mà người bình thường có thể làm được. Chỉ là Liên Minh có rất nhiều nhân tài tham dự, đương nhiên cũng có người có thể đánh cược một lần, ví dụ như đội trưởng Hỏa Dương của Lothar, có thực lực, có kỹ thuật, tốc độ tay lại còn nhanh, chắc sẽ làm được, nhưng nếu y mà thử thì kết quả sẽ là kiệt sức, không thể đánh trận đoàn đội kế tiếp.

Cho nên căn cứ vào đủ loại nhân tố, người có thể thành công cực kỳ ít.

Mà bây giờ, họ lại thấy đội trưởng của Phượng Hoàng và Tiểu Nhị Hóa muốn đấu với quái cấp S, lập tức phấn khởi. Trong diễn đàn cũng bùng nổ: “Mẹ nó, định đánh hả? Liệu có thành công không, sẽ không kiệt sức lúc thi đấu đoàn đội chứ?”

“Vào lúc này thì cũng phải thử chứ sao, phu phu hai người đồng lòng diệt quái, ngô vương, nhất định phải bảo vệ Tiểu Nhị Hóa của bọn em đấy!”

Họ nói xong thì không tiếp tục trò chuyện, kích động và hồi hộp nhìn màn hình.

Sơn cốc rất sâu, trên vách đá có rất nhiều còn đá lớn, ngoại trừ địa điểm khá là rộng rãi, những thứ khác đều có chút chật vật, phía trên là cột đá giăng khắp nơi, nhìn như răng nanh, lạnh lẽo khủng bố. Càng xuống sâu càng ít ánh sáng, quái cấp S vốn có màu vàng bây giờ cũng trở nên mù mịt, nhìn từ phía xa xa chắc chỉ thấy một đống gì đó không rõ nguồn gốc.

Giờ phút này nó đang ngủ say, cơ thể khẽ phập phồng theo từng nhịp thở, có điều khí thế uy nghiêm kia không hề giảm một chút nào, cho dù ở trong thế giới giả tưởng cũng có thể khiến người ta cảm nhận rõ ràng, cơ giáp khổng lồ đứng trước mặt nó bỗng trở nên cực kỳ nhỏ bé.

Bạch Thời nheo mắt nhìn nó chằm chằm, cậu biết không thể kết liễu nó bằng một chiêu, bèn cầm kiếm xông lên trước, cân nhắc cả sự cảnh giác của nó cho nên không tham lam đâm thẳng vào mi tâm, mà hung thăng đâm vào cái chân trước gần mình nhất, lập tức đâm sâu đến nửa thanh kiếm.

Động tác của Bạch Thời không ngừng lại, nhanh nhqẹn rút kiếm nhảy lùi ra, bên tai chợt vang lên tiếng rống rung trời đầy giận dữ, cả vùng đất bắt đầu run rẩy.

Quái cấp S đã thức tỉnh hoàn toàn, cúi đầu nhìn chân trước của mình, sau đó lại quay phắt về phía Bạch Thời, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo. Bạch Thời không hề sợ hãi, lao tới nghênh đón. Quái cấp S lại rống một tiếng nữa, giơ vuốt hung hăng chụp về phía cậu. Bạch Thời lập tức thay đổi lộ tuyến, nhanh nhẹn lao sang bên cạnh, bổ xuống con ngươi cực lớn của nó!

“GẦM!!!”

Giữa ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, quái cấp S nhắm mắt lại, thanh kiếm khổng lồ chỉ để lại một dấu vết mờ mờ trên mí mắt nó. Nó đã bị chọc giận hoàn hoàn, lập tức lao về phía Bạch Thời.

Bạch Thời đã từng được nhìn thấy tốc độ của nó, cậu không ý định bay lên không trung cho nó cơ hội dang cánh, mà không ngừng thay đổi lộ tuyến lùi lại ngay trong sơn cốc, dự định tìm cơ hội công kích.

Từ khi hai tuyển thủ của chiến đội Hoàng Gia tiến vào hệ thống là đã phát hiện đây là bản đồ cộng điểm, sau đó thấy hai người của Phượng Hoàng nhanh chóng lướt tới sơn cốc, đã đoán được họ sẽ khiêu chiến, bèn đi qua, lúc này đang ở phụ cận.

Hai người nghe tiếng động vật xung quanh kêu gào, không khỏi liếc nhau một cái, họ biết thực lực của Bạch Thời và Lam, nếu như mặc kệ không quan tâm, có khi đối phương lại thành công cũng không chừng. Một người hỏi: “Làm sao đây? Đi xuống theo, sau đó tìm cơ hội tiêu diệt họ?”

Người còn lại do dự vài giây, không nhịn được mà bay tới biên giới quan sát tình hình phía dưới, sao đó liếc thấy một bóng người màu xanh lam quen thuộc, không khỏi giật mình.

Lam đã sớm mở pháo hạt, nhưng tạm thời không tham gia chiến đấu mà đứng ở một bên quan sát, hắn làm như vậy là vì có thể di chuyển sự chú ý của quái cấp S khi Bạch Thời gặp nguy hiểm, còn lại thì chính là phòng ngừa đối thủ đâm một đao sau lưng. Giờ phút này phát hiện động tĩnh phía trên, Lam ngẩng đầu nhìn lướt qua.

Người của chiến đội Hoàng Gia dừng lại một chút, nơi Lam đang đứng có thể lui lại khi bị tấn công, nếu như họ tiến công, có lẽ Lam sẽ lui lại. Bây giờ họ không rõ tình huống trong sơn cốc ra sao, nếu truy kích có khi còn bị hành hạ tới chết. Phải biết khi con quái này xuất hiện ở trận đấu vòng loại, đối thủ đã bị Lam bẫy chết đó.

“Vậy thì.” Y nói, “Chuẩn bị hai đường, cậu đi tới lân cận đánh quái, tớ ở đây quan sát, có việc gì tùy thời gọi.”

Đồng đội không có ý kiến, nhanh nhẹn rời đi.

Người còn lại thì hạ độ cao xuống một chút, tìm nơi đứng vững. Bởi vì điều kiện ánh sáng, đứng ở đây không nhìn rõ lắm, chỉ có thể trông thấy hình dáng mơ hồ, hơn nữa hình thể của quái cấp S quá lớn, đã che khuất Tiểu Nhị Hóa, căn bản không biết được tình hình chiến đấu lúc này, có điều Lam vẫn chưa ra tay, chỉ dựa vào một mình Tiểu Nhị Hóa thì hơi miễn cưỡng, có lẽ tình huống sẽ không thoải mái chút nào.

Khán giả có thể nhìn thấy toàn cảnh, lúc này mọi người đều nhìn chằm chằm vào một người một thú kia.

Hiện tại, Bạch Thời và quái cấp S có thể nói là thực lực ngang nhau, trong sơn cốc không có nhiều không gian để phát huy, nhưng từ xưa tới nay Bạch Thời am hiểu cận chiến, hoàn toàn có thể tự nhiên ứng đối, chỉ là quái cấp S có phòng ngự quá mạnh, dùng hết hơi hết sức mới đâm được một nửa thanh kiếm, căn bản không thể đánh chết nó, mà nã pháo ở khoảng cách gần thì bản thân cũng chịu liên lụy, không có lợi chút nào, cho nên phải nghĩ biện pháp khác.

Bọn họ một trước một sau đã đi sâu dần vào trong thung lũng, quái cấp S có thể đi qua thuận lợi, mặc dù không thể mở cánh, nhưng có thể bò trên vách đá, Bạch Thời bay cao, nó cũng sẽ tùy thế đuổi theo, bởi vậy Bạch Thời muốn lướt qua đỉnh đầu hay bên cạnh nó đều rất khó, chỉ có thể giằng co như thế.

Phía sau là khu cột đá, vài cột đá lỏng lẻo đang rơi xuống đất vì bị trận chiến ảnh hưởng, nếu bất cẩn là bị đập trúng nay. Sự chú ý của Bạch Thời càng tập trung hơn, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, vừa né tránh, vừa tiếp tục công kích, sau đó thấy quái cấp S bắt đầu bị cột đá quấy nhiễu, bèn tranh thủ trong tích tắc nó dừng lại để lao tới bên cạnh, đồng thời kêu lớn trong kênh đội ngũ: “Nổ súng!”

Lam đã sớm lên nòng chờ nã pháo, nghe vậy nhấn nút phóng, chỉ thấy bên tai vang lên hai tiếng bang bang, đạn pháo mang theo ánh sáng mờ ảo bắn trúng đầu của quái thú cấp S và khu cột đá trước mặt, nổ ầm ầm.

Ngay sau đó hắn nghiêng người một cái, vất vả lắm mới né tránh được công kích phía sau, viên đạn kia nện thẳng vào vách đá, lại là một hồi đất rung núi chuyển. Lam lia mắt một vòng nhìn thành viên của chiến đội Hoàng Gia và pháo đồng vẫn đang phả ra khỏi đằng kia, không những không chần chừ, mà còn rút kiếm xông thẳng về phía trước.

Người của chiến đội Hoàng Gia đánh lén không thành công, vô thức đuổi tới hai bước, thấy tầm mắt bị cản trở nghiên trọng vì vụ nổ, không khỏi do dự, nhưng lúc này lại nghe được một tiếng gào rú đinh tai nhức óc, liền đi qua không chút nghĩ ngợi, bất kể thế nào, y cũng không thể để hai người kia thành công.

Bụi mù vẫn chưa tan hết, cát sỏi đang gào thét bay lên, hắn càng cẩn thận hơn, sau đó thấy một thanh kiếm sắc bén đột nhiên bổ tới, bèn nhanh nhẹn chống chọi với đối phương, bình tĩnh nhìn rõ mới phát hiện là Lam.

Có một người nhìn chằm chằm bên cạnh như vậy, đương nhiên Lam không thể yên lòng đi tiếp ứng cho Bạch Thời, vì vậy hắn nhanh chóng quay trở lại, dự định tiêu diệt người này. Tuyển thủ của chiến đội Hoàng Gia có thực lực không tệ, hai người lập tức kịch chiến.

Bên kia, Bạch Thời cũng vừa thành công.

Cậu tránh thoát ngay thời điểm quái cấp S định công kích, nhưng tiếp sau đó lại bị đạn pháo cắt ngang, đành dừng lại một chút. Hai pháo này không chỉ thành công đánh bay cột đá mà còn dời được sự chú ý của quái cấp S. Bạch Thời đang ở phía dưới nó, cậu biết đây là cơ hội, không do dự mà đâm thẳng vùng da dưới chân trước của nó. Nơi này rất mềm, không cứng như phần lưng đầy lông vũ, đã vậy còn có hệ thống động lực cực kỳ mạnh mẽ của cơ giáp, thanh kiếm lập tực đâm ngập hơn phân nửa!

Bạch Thời bị một lực cực lớn đánh bay ra ngoài, cũng may là nhờ có đạn pháo lúc nãy đã đánh bay đám cột đá, cậu không bị tổn thương gì, nhanh chóng đứng dậy xông về phía trước. Chân của quái cấp S bị thương, động tác hơi chần chừ, điều này giúp Bạch Thời có cơ hội bay lên đỉnh đầu nó, quái cấp S thấy vậy lập tức truy kích.

Người của chiến đội Hoàng Gia còn đang chém giết với Lam, lúc này chợt phát hiện ra điều gì đó, đột nhiên quay phắt lại, chỉ thấy Bạch Thời và quái cấp S đang lao tới từ phía đối diện, đồng tử của y lập tức co lại, có dự cảm rất xấu. Trong giây phút đối thủ chần chừ, Lam đã nhanh chóng lao tới bên cạnh, dùng sức đạp một cước. Người nọ luống cuống không kịp chuẩn bị, thoáng chốc đã bay về phía trước, phóng thẳng tới chỗ Bạch Thời.

Vài giây trước Bạch Thời đang lơ lửng trên không trung, quái cấp S thừa cơ đuổi theo, giơ cái móng vuốt lên thật cao rồi đạp xuống ầm ầm, đúng lúc này tuyển thủ Hoàng Gia vừa bị đá bay tới, Bạch Thời lập tức thay đổi lộ tuyến, nhường vị trí cho đối phương, một giây sau…

Ầm!

Người của chiến đội Hoàng Gia nhận lấy một kích toàn lực của quái cấp S, cả người nện thẳng vào sơn cốc, vang lên một tiếng động đinh tai nhức óc.

Lam nhanh chóng đuổi theo bổ thêm mấy kiếm, làm y mất hoàn toàn khả năng cử động, nhưng vẫn chừa cho đối phương một hơi tàn. Bởi vì nếu như y chết rồi, người còn lại cũng bất cẩn bị họ hành hạ chết, vậy thì trận đấu sẽ chấm dứt, mà họ còn phải thử giết quái, đương nhiên không thể kết thúc sớm như vậy.

Người cản trở đã bị dẹp, Lam lập tức tới bên cạnh Bạch Thời, cùng chống lại cường địch.

Người còn lại của chiến đội Hoàng Gia nhận được tin báo của đồng đội cũng đã đuổi tới, nhưng e ngại dẫm phải vết xe đổ nên không xen vào, chỉ đứng ở phía ra quan sát, dự định ra tay ngay thời khắc mấu chốt.

Thực lực của Bạch Thời và Lam đều rất mạnh, không ngừng lướt qua bên cạnh quái cấp S, cảnh tượng khá là kịch liệt, họ định vây nó ở trong sơn cốc rồi đánh, nhưng chỉ số của quái cấp S rất cao, thấy tình thế bất lợi cho mình, bèn bay thẳng lên trên trời, đôi cánh dang rộng, trợn mắt nhìn họ đầy lạnh lẽo.

Hai người không thể lãng phí thời gian, nhanh chóng đuổi theo, lại thêm một vòng chiến đấu mới. Bạch Thời chợt cảm thấy sự uy hiếp càng lúc càng lớn, khi bị nó tấn công mãnh liệt, cậu đành phải tập trung tinh thần, đợi tới lúc Lam bị đánh bay, Bạch Thời lập tức cản trước mặt hắn: “Em tới.”

Lam đã sớm chú ý tới người còn lại của chiến đội Hoàng Gia, cũng không kiên trì, hắn kéo dài khoảng cách, đứng quan sát từ phía xa.

Bạch Thời lại lao vào trận chiến một chọi một với quái cấp S, mặc dù chiến trường đã đổi thành không trung nhưng cậu không hề yếu thế, ngược lại, tốc độ càng lúc càng nhanh, thậm chí dần dần có xu thế áp đảo đối phương. Mọi người nhìn trận đại chiến có một không hai trước mắt, quả thực đã trợn mắt há mồm rồi.

“Má ơi, quá đẹp trai, quá ngầu!”

“Đúng, cứ theo đà này là đảm bảo thắng cho coi!”

“Nhưng liệu lúc thi đấu đoàn đội có còn đủ sức không?”

Mọi người vừa xem vừa bàn tán, có khen ngợi cũng có lo lắng. Bình luận viên đã nói qua về điều này, làm hết chức trách để chuyển tải thông tin cho khán giả. Lam cũng nhìn ra vấn đề, không nhịn được mà nói: “Em trai, kiềm chế một chút, không thắng được cũng không sao, tiếp theo còn có thi đấu đoàn đội.”

Bạch Thời đáp lại, công kích không hề giảm mảy may, sát phạt quả quyết, uy phong lẫm liệt.

Tống Minh Uyên ngồi dưới yên lặng nhìn qua, chậm rãi nheo mắt lại.

Tri Nguyên thú đang đắp khăn tắm nằm trong giỏ nhỏ chơi với nhau, phát hiện mãi mà chẳng thấy ba ba vuốt ve chúng, không khỏi duỗi móng vuốt túm lấy thành giỏ nhìn qua, sau đó khẽ giật mình, đây là lần đầu tiên chúng trông thấy cảm xúc mãnh liệt trong mắt ba ba, có vẻ tâm trạng không tệ, nhưng lại lóe lên chút nguy hiểm, giống như muốn kéo cái gì tới rồi nuốt trọn vậy đó.

Chúng không thể nào hình dung loại cảm giác này thật chuẩn xác, bèn nhìn anh, nhìn theo ánh mắt cùa anh lên màn hình lớn, sau đó lại nhìn anh, hoang mang cực kỳ: “Ba ba?”

Tống Minh Uyên ừ một tiếng, duỗi tay xoa xoa chúng, tiếp tục nhìn chằm chằm vào người nào đó đầy thưởng thức.

Chiến cuộc vẫn đang diễn ra cực kỳ kịch liệt, Bạch Thời thay đổi lộ tuyến liên tiếp, lướt qua đối phương, đột nhiên tiến thẳng về phía nó, phía trước, quái cấp S đang mở cái miệng lớn đỏ lòm, đám đông kinh hô, họ không hề biết đây là cơ hội mà Bạch Thời vất vả lắm mới tìm được, ngay thời điểm họ cho rằng cậu sẽ bị cắn nát, Bạch Thời lập tức mở pháo năng lượng, dùng sức nhấn nút bắn.

ẦM!!!

Đạn pháo bắn vào trong miệng quái cấp S ngay khoảng cách gần, xuyên qua cổ, mang theo một chuỗi máu đỏ tươi đẹp đẽ, động tác của nó dừng lại, chán nản ngã quỵ. Giờ phút này, thời gian chỉ còn hai phút nữa, thông báo của hệ thống vang lên: Trận đấu kết thúc, người thắng là chiến đội Phượng Hoàng, tặng thêm một điểm, tổng điểm 3 – 3.

Mọi người bừng tỉnh khỏi ngỡ ngàng, hội trường nổ tung.

“Hòa! Hòa rồi! Mẹ nó quá trâu!”

“Lúc nãy tui sợ tới mức tim cũng ngừng đập luôn, rốt cuộc thì phải nắm chặt thời cơ thế nào chứ? Quả thực là muốn quỳ lạy luôn rồi nha!”

Bình luận viên phấn khởi: “Trường hợp thứ ba trong mười năm qua! Phượng Hoàng [Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa]! Phượng Hoàng [Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa]!”

Tống tướng quân cũng không nhịn được mà hô lên một tiếng, suýt chút nữa không nhịn được đứng lên vỗ tay, sao đó bị Tống Minh Kiệt nhanh tay nhanh mắt kéo xuống, nhờ vậy mới hơi bình tĩnh một chút. Cùng tình trạng như trên còn có Việt tướng quân, nhưng ông ngồi gần cuối, đã vậy đám Bạch Thời vừa đi ra, khán giả xung quanh đều đứng lên, cho nên hành động của ông không làm người khác chú ý.

Tiếng vỗ tay trong hội trường gần như có thể khiến căn phòng sụp đổ, Bạch Thời đi thẳng tới khu nghỉ ngơi ngồi xuống, không nói một lời. Lam thấy đám Trì Tả tiến lên, căn đón: “Để thằng bé nghỉ ngơi đi.”

Trì Tả biết lát nữa phải thi đấu đoàn đội, đương nhiên không có ý kiến, gật đầu đáp lại.

Bạch Thời nhắm mắt, không hề mệt mỏi, ngược lại, cậu cảm giác trạng thái của mình cực kỳ tốt, có lẽ là tinh thần lực sắp lên tới cấp S, bèn ép bản thân giữ vững, đồng thời trong lòng suy nghĩ căn nguyên, nhỡ đấu đoàn đội một nửa đột nhiên lên tới cấp S rồi choáng luôn thì phải làm sao, có khi họ sẽ thua, thua thì sẽ khác với nguyên tác, có ảnh hưởng tới việc qua cửa không?

Fuck, ông đây cố gắng nhiều năm như vậy, chịu bao nhiêu khổ ải, ngàn vạn phải thuận lợi chút đó biết không, khốn nạn!

Lại nói… Vừa rồi cậu khí phách ngời ngời rồi đúng không? Lúc về nhất định phải xem quay lại coi mình có đẹp trai không mới được!

Mọi người không biết suy nghĩ của bạn nhỏ này, chỉ cảm thấy khí thế trên người cậu rất mạnh, cho dù nhắm mắt cũng có thể toát lên nhuệ khí, cực kỳ hấp dẫn.

“Ba ba?” Tri Nguyên thú nghiêng đầu nhìn, phát hiện Bạch Thời khác với ngày thường, không nhịn được mà leo tới bên cạnh cậu, muốn lay lay.

Tống Minh Uyên kịp thời cầm lấy móng vuốt nhỏ kia rồi ôm chúng về, nhìn chằm chằm vào Bạch Thời một lát, giao Tri Nguyên thú cho Lam, kéo Bạch Thời vào khu nghỉ ngơi riêng. Nơi này sát tường, đằng trước có sân khấu, màn hình, máy móc, các loại vật phẩm, xung quanh hoàn toàn không có người, mà sau lưng là tấm màn màu xanh đậm ngăn cách khu nghỉ ngơi, cản trở mọi ánh mắt một cách hoàn mỹ.

Bạch Thời đã sớm mở mắt, tựa lưng vào tường, ngửa đầu nhìn anh: “Đại ca, làm sao thế?”

Tống Minh Uyên tháo mặt nạ của cậu xuống: “Tinh thần lực của em mới tới điểm giới hạn cấp S.”

“Ừm.”

“Đã giảm bớt.”

Bạch Thời lại ừ một tiếng, cậu cũng có cảm giác như vậy, hỏi: “Anh có cách?”

“Giữ nguyên trạng thái phấn khích, nhưng đừng say sưa.” Tống Minh Uyên nói xong thì nâng cằm cậu lên.

Bạch Thời chưa kịp mở miệng, ngay sau đó đã rơi vào một nụ hôn nóng bỏng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.