Chương 112: Quạ đen
Lúc Bạch Thời tỉnh đã nằm trên phi thuyền của đại ca rồi, ánh sáng trong phòng ngủ rất tối, trần nhà đã tự động đổi thành hình ảnh bầu trời sao, chậm rãi biến ảo theo đường bay, đẹp đẽ và mỹ lệ.
Cậu mờ mịt nhìn xung quanh, hơi sững sờ, phải mất vài giây mới nhớ ra tinh thần lực của mình đạt tới cấp S và giành được quán quân. Còn về sau, cậu đi vào khu nghỉ ngơi, hình như tiểu Tả muốn tham dự lễ tốt nghiệp, cậu nói sẽ đi theo, ngay sau đó… Ồ, hẳn là choáng luôn rồi.
Bạch Thời chỉ cảm thấy đầu hỗn loạn, muốn rời khỏi giường ra ngoài xem một chút, nhưng mới nhúc nhích cánh tay, cơ thể đã bị kéo về phía bên cạnh, nhanh chóng rơi vào một cái ôm ấm áp, làn da dán vào nhau trên diện tích lớn, xúc cảm quá mềm mại, làm cho người ta không nhịn được chỉ muốn rên lên một tiếng đầy thoải mái.
“… Đại ca?”
Tống Minh Uyên ừ một tiếng: “Cảm giác sao rồi?”
“Đau đầu, bây giờ chúng ta đang ở đâu?”
Tống Minh Uyên đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa trán cậu: “Trên đường tới sao Phu Dương, anh nghe em nói muốn trở về cùng Trì Tả, nên đưa em đi.”
Bạch Thời chớp mắt mấy cái: “Thế tiểu Tả đâu rồi?”
“Phòng khách.”
Bạch Thời đã hiểu, phi thuyền này chỉ có một cái giường, đương nhiên Trì Tả không thể ngủ ở đây, dù cậu đồng ý ngủ ba người chen chúc, nhưng đại ca còn lâu mới chịu, cũng may mà sô pha trong phòng khách rất lớn, đủ để Trì Tả nằm thoải mái. Cậu không nghe thấy tiếng của Tri Nguyên thú, chắc cũng đang ở bên ngoài.
Bây giờ đang là hình thức ban đêm, rất có thể Trì Tả cũng ngủ say rồi, cậu đi ra ngoài cũng không làm được gì, huống chi bây giờ cậu còn chẳng có chút sức lực nào nữa, không muốn cử động, bèn lựa tư thế thoải mái chuẩn bị ngủ tiếp, sau đó chợt ý thức ra một vấn đề: “Anh cởi đồ cho em hả?”
“Chứ không thì sao?”
Bạch Thời im lặng, không chỉ cởi mỗi quần áo, lúc ấy cậu ra mồ hôi lạnh đầm đìa, nhất định phải dùng dụng cụ làm sạch, nếu như có hai người họ thì cậu sẽ không cảm thấy bất ngờ, nhưng vấn đề là ở đây còn xuất hiện thêm một Trì Tả nữa.
Từ khi hai người chính thức bắt đầu tới nay, mặc dù họ không nói rõ, nhưng Bạch Thời cảm thấy Lam, Phi Minh, Địch Cổ Nguyên và các quản lý của câu lạc bộ đã nhìn ra chút gì rồi, chỉ có Trì Tả là ngoại lệ. Bạn nhỏ này là một bé trai thẳng cực kỳ thuần khiết, cho tới nây giờ vẫn nghĩ rằng tình cảm giữa cậu và đại ca chỉ là tình anh em.
Mà cậu hôn mê, chắc chắn Trì Tả sẽ muốn cởi đồ giúp cậu, có khi lại bị đại ca đuổi ra ngoài, nhỡ đâu Trì Tả phát hiện chân tướng, nhất định oắt con này sẽ bị đả kích mãnh liệt, không sao chứ? Bà nó! Trên phi thuyền có mấy thứ hiệu quả nhanh như cứu tâm hoàn không?
À, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm này tiểu đệ trong truyện chủng mã đều thề chết đi theo nam chính, bây giờ nam chính cong, nếu thái độ của Trì Tả với sự việc này cũng thay đổi, sau đó mở ra một cánh cửa khác, vậy thì nguy to rồi! Bên cạnh đã có một người đi lệch đường, cậu thật sự không muốn có một người khác nữa!
Bạch Thời xoắn xuýt quá chừng, không nhịn được mà hỏi vài câu, sau đó thấy đại ca trả lời rằng người nào đó bị đuổi ra ngoài cho Tri Nguyên thú ăn rồi, lập tức yên tâm, thôi thì có thể kéo dài lúc nào hay lúc ấy, kéo tới khi cô gái định mệnh của đại ca xuất hiện, hoặc là dứt khoát gặp mặt vợ cả Lilisa, có khi dưới sự ảnh hưởng của việc vừa thấy đã yêu, lúc ấy đại ca sẽ từ từ thẳng lại… Không được, bực mình quá, cơ thể chưa khôi phục, quả nhiên không thể phí đầu óc.
Cơ mà nhắc tới Lilisa, cậu chợt nhớ tới Velar. Dựa theo thiết lập ban đầu, nếu vợ cả của nam chính là Lilisa, vậy thì chắc chắn cậu phải giữ mối quan hệ với anh vợ là Velar rồi, nhưng trận chung kết vừa nãy cậu đã đánh người ta, bây giờ cũng có thể khẳng định không lấy em gái người ta, vậy sau này họ còn có thể vui vẻ chơi đùa với nhau không?
Bà nó, cái đám kia thật là khốn nạn, sao có thể để điện hạ đụng độ nam chính chứ? Cậu yên lặng oán thầm, vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cuối cùng vẫn không thể lần ra được manh mối gì.
Tống Minh Uyên thấy bạn nhỏ này yên lặng, không khỏi gọi cậu một câu, sau đó nghe được một tiếng “A”, anh đoán là cậu lại mơ màng như mọi khi rồi, bèn đưa tay túm cái cằm kia kéo qua hôn.
Bạch Thời khẽ run rẩy, vô thức nhớ lại nụ hôn nồng nhiệt trong khu nghỉ ngơi, lập tức gạt được rất nhiều phiền não, ngoan ngoãn ôm lấy người trước mắt. Tống Minh Uyên biết Bạch Thời vẫn còn đang yếu, không hôn quá sâu, đợi tới khi đỡ thèm mới chậm rãi buông ra, ôm cậu ngủ thật say.
Ngày hôm sau Bạch Thời dậy rất sớm, Trì Tả thấy cậu không sao, cuối cùng cũng thở phào một tiếng, Tri Nguyên thú cũng vui lắm, vội vàng nhào tới duỗi móng vuốt ôm cậu cọ cọ. Bạch Thời ôm chúng, đi qua ăn cơm với họ.
Màn hình lớn trong phòng khách đang chiếu bản tin, giờ phút này là một ngày sau trận chung kết, bên ngoài kia toàn là tin tức về Liên Minh Cơ Giáp ùn ùn kéo tới, cũng phải nói, Phượng Hoàng và Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa đã nổi tiếng khắp đế quốc rồi, số fan tăng ầm ầm, có lẽ các nhãn hiệu muốn Phượng Hoàng quảng cáo cho mình cũng tăng mạnh.
Bạch Thời xem qua vài lần, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, bèn mở máy truyền tin, phát hiện ba mẹ, Lam, cặp song sinh, Kim Tam Vạn,.. đều gửi tin nhắn, đa số là chúc mừng cậu. Bạch Thời đọc kỹ từng tin, cuối cùng mới gọi điện cho Kim Tam Vạn, ý bảo đối phương có thể tranh thủ quảng cáo cho công ty hậu cần, ví dụ như lúc đưa hàng sẽ tặng kèm bưu thiếp có hình thành viên của Phượng Hoàng, hoặc một số món lưu niệm, cậu sẽ báo với Lam để họ rút thời gian đi chụp ảnh.
Về phần studio đã có cố vấn là Phi Minh, bởi vì cứ cách một thời gian ngắn, người này sẽ đi chụp một bộ hình chân dung, sau đó in ra kí tên, trong hơn một năm thi đấu vừa rồi, trên cơ bản thì Phi Minh đã dạo một vòng hết các studio quanh câu lạc bộ, cũng đã sớm trở thành khách VIP, đối với việc này, Bạch Thời tỏ vẻ không còn sức mà thổ tào nữa.
Kim Tam Vạn cũng có ý định như vậy, đương nhiên không có ý kiến, cười cười nói chuyện phiếm với cậu vài câu, nhanh chóng ngắt liên lạc.
Sau đó Bạch Thời ăn cơm, chơi với Tri Nguyên thú một lát, tâm sự với Trì Tả, buổi tối bị đại ca kéo vào trong lòng ăn đậu hũ, mới nhoáng cái đã kết thúc toàn bộ hành trình.
Sao Phu Dương, chủ thành.
Mấy năm gần đây học viện Thiếu Niên càng ngày càng nổi tiếng, vì thế có rất nhiều người cố ý di dân, nhưng đám Bạch Thời đã gặp học viện Hoàng Gia rồi, nếu so sánh, nơi này có vẻ chưa đủ nhìn.
Tống Minh Uyên không đi theo mà dẫn Tri Nguyên thú đi thuê khách sạn, Bạch Thời thì đi cùng Trì Tả bước vào cánh cửa lớn của học viện.
Thầy giáo của Trì Tả là một người đàn ông rất thân thiện, ban đầu ông có kế hoạch đích thân tới đế đô xem trận chung kết, nhưng bởi vì kỳ thi tốt nghiệp diễn ra sớm, ông đành phải ở lại làm việc, lúc này nhìn thấy Trì Tả, lập tức nói chúc mừng, ánh mắt rất vui vẻ.
Với tư cách là kỳ thi tốt nghiệp của học viện Thiếu Niên, giải thi đấu cơ giáp trên đã bắt đầu cách đây hai ngày bằng chế độ đào thải, bởi vì Trì Tả quá đặc biệt, nhân viên nhà trường đã xếp cậu vào nhóm cuối cùng, hôm sau mới bắt đầu đánh.
Bạch Thời yên lặng nghe hết, thấy họ đã nói chuyện xong xuôi, thuận miệng hỏi vài câu mới biết báo danh đã diễn ra từ sớm, không thể báo tiếp, lập tức giật mình. Dựa theo thiết lập ban đầu, nam chính nhất định sẽ hành hạ pháo hôi ở giải đấu cơ giáp, sao có thể không tham gia! Hơn nữa nếu tính theo thời gian bình thường, họ vừa đánh xong trận chung kết rồi chạy tới nơi này là vừa kịp báo danh mà, rốt cuộc thì cái gì đã lệch ra, làm sao lại tổ chức sớm?
Chẳng lẽ là bởi vì cậu? Không, cậu thề là mình chưa từng nguyền rủa giải đấu mà!
Trì Tả thấy Bạch Thời im lặng, hỏi: “A Bạch, cậu cũng muốn tham dự à?”
Bạch Thời nhìn thấy hy vọng: “Có thể không?”
Trì Tả nhìn thầy hỏi thăm. Ông đã sớm chú ý tới thiếu niên bên cạnh học trò, lúc này nghe thấy Trì Tả gọi cậu là A Bạch, người này rất có thể là Bạch Thời – Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa, không khỏi tò mò nhìn thêm, sau đó đi tới trình bày với hiệu trưởng, lúc quay lại lắc đầu đầy tiếc nuối, nói rằng mọi thứ đã sắp xếp xong, không thể có trường hợp đặc biệt.
Bạch Thời đành cam chịu, yên lặng tự an ủi bản thân rằng không hành hạ mấy tên pháo hôi nho nhỏ cũng không ảnh hưởng đến việc qua cửa đâu mà, dần dần bĩnh tĩnh, đi theo Trì Tả khỏi khu trường học. Trì Tả đã trở về trường, đương nhiên phải về ký túc xá, cậu muốn dẫn Bạch Thời đi dạo xung quanh. Bạch Thời không có ý kiến, tiếp tục đi cùng.
Trì Tả khá là nổi tiếng trong trường, toàn bộ thầy và trò nơi này đều biết cậu đang đấu Liên Minh, huống chi hôm nay còn giành được quán quân, cho nên họ vừa mới tiến vào khu ký túc xá đã bị vây quanh —— Cũng may bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, nếu không thì chắc còn chấn động lớn hơn nhiều.
Mọi người chào hỏi Trì Tả, vừa quan sát Bạch Thời, tất cả đều đang suy đoán thân phận của cậu, dù sao cậu cũng là thiếu niên, lại còn đi cùng Trì Tả, bởi vậy rất dễ khiến người ta liên tưởng tới thành viên nào đó của Phượng Hoàng, nhưng họ chỉ xem thi đấu trên mạng, góc độ quay của ống kính rất dễ tạo thành sai lệch, cũng không biết rõ chiều cao cụ thể của người ta, không dám khẳng định.
Trì Tả đã bày mưu tính kế với Bạch Thời trước, nói rằng đây là em trai mình, không hề đề cập tới ba chữ “Tiểu Nhị Hóa”. Mọi người chưa từ bỏ ý định, lại hỏi họ gì, Trì Tả đáp họ Việt, mấy người không tiện hỏi thêm, đành phải đưa mắt nhìn hai người rời đi.
Lúc hai người tới khu vực của năm thứ năm, đám đông ở nơi này còn nhiệt tình hơn nhiều, bởi vì họ và Trì Tả rất thân quen, đa số đều là bạn học, còn hợp lực nâng Trì Tả lên tung tung.
Bạch Thời bị đẩy ra một bên, nhìn đầy thấu hiểu, sau đó ánh mắt liếc xéo qua, gặp phía đầu hành lang đằng kia xuất hiện mấy người quen, đúng là mấy tên pháo hôi nho nhỏ thường xuyên bắt nạt nam chính khi còn bé. Đức Kiệt cầm đầu cũng nhìn thấy cậu, khẽ giật mình, cười cười lớn tiếng: “Ô, chẳng phải đây là Cẩu Đản nhi sao?”
Bạch Thời: “…”
Bà nội nó chớ, cả tỷ năm chưa từng nghe tới cái tên này rồi, nhà ngươi thật sự muốn chết như thế sao?
Tên bên cạnh Đức Kiệt thấy cậu im lặng, nhướn mày: “Cẩu Đản nhi vẫn ít nói như thế nhỉ.”
Bạch Thời mặt vô cảm: “… Tao đổi tên rồi.”
“Tên gì?” Đức Kiệt nhìn cậu, “Mày đừng nói mày tên là Bạch Thời nhá?”
Bạch Thời lập tức bác bỏ: “Không phải.”
Mẹ kiếp, có chết thì cậu cũng không thừa nhận mình là một thành viên của Phượng Hoàng đâu, một cái ID đã đủ phiền muộn rồi, với tình huống bây, giờ nếu để mọi người biết cậu chính là Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa + Cẩu Đản nhi, đù, đây là cái thứ quái quỷ gì vậy hả?
“Tao đã nói rồi, Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa lợi hại như vậy, sao có thể là mày?” Đức Kiệt dừng một chút, giọng điệu hòa hoãn hơn, “Nói thật thì Cẩu Đản cũng dễ nghe lắm, mày đổi thành cái gì?”
Cẩu Đản Cẩu Đản, mẹ nó, có thôi đi không hả? Muốn ông hành hạ tụi bây một lần mới vui à? Bạch Thời cố nhịn, không thể nhịn nổi: “Mặc dù tao không phải là Tiểu Nhị Hóa, nhưng mấy năm qua cũng học thao tác cơ giáp, mày có muốn thử không?”
Đám Đức Kiệt có thể nhận ra tương lai của Trì Tả rất sáng lạn, đã sớm thu hồi sự ngang ngược khi còn nhỏ, nhưng đấy là chỉ với Trì Tả thôi, còn Bạch Thời… Mặc dù trên mặt chúng rất hòa nhã, nhưng thực chất bên trong vẫn xem thường cậu, nghe vậy cuối cùng cũng “Xùy” một tiếng, bật cười: “Chỉ bằng mày á?”
Giọng điệu của Bạch Thời không hề thay đổi: “Muốn thử không?”
“Mày xác định mày không điên?”
“Không dám?”
“Tao có gì mà không dám?” Đức Kiệt bị lửa giận kích thích, đang định nói tới phòng huấn luyện, đã thấy Trì Tả nhìn sang, bờ môi cứng đờ, bắt tay Bạch Thời một cách rất chi là hòa bình, quay người rời đi.
Bạch Thời: “…”
Trì Tả liếc nhìn mấy đứa kia, đi tới bên cạnh em trai nhà mình: “Sao thế, chúng nó không bắt nạt cậu chứ?”
“Không có.”
Trì Tả cũng biết em trai ngày hôm nay sẽ không để bị khinh bỉ như trước, bèn xoa xoa tóc cậu, dẫn Bạch Thời vào ký túc xá của mình. Bạch Thời kiên nhẫn đi theo, đợi tới lúc trời dần tối mới quay về khách sạn tìm đại ca.
Chẳng biết từ bao giờ trời đã đổ mưa phùn, nhưng trời chiều vẫn chưa bị che khuất hoàn toàn, đứng ở đây vẫn có thể nhìn một chút màu đỏ phía chân trời, không biết có phải do chiết xạ hay không mà còn lóe lên chút màu tím, như là tận thế vậy.
Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Bạch Thời, bước chân đột ngột khựng lại, mấy mảnh vụn trong đầu ùn ùn kéo tới.
Cậu nhớ có một ngày online, đám kia đang thảo luận sau khi giải thi đấu tổ chức ở chủ thành kết thúc thì chỉ còn một thời gian ngắn là khai giảng, nên để cho nam chính làm chút gì đó, hoặc nên xảy ra chuyện gì khiến nam chính đổi bản đồ đây?
Lúc ấy cậu đã nói gì?
Cậu nói: “Để xảy ra tận thế đi”
Bạch Thời: “…”
Để xảy ra tận thế đi.
Xảy ra tận thế đi.
Tận thế đi.
Tận thế.
Fuck!
Má ơi, như vậy cũng có thể trở thành sự thật hả? Một hành tinh nhỏ vững chắc như thế này, sao có thể nói tận thế là tận thế chứ? Không phải đúng không? Chẳng phải thế giới sẽ thay đổi những thứ bất hợp lý sao? Mau đổi đi, thế giới!
Bạch Thời nhìn mấy tia sáng màu đỏ tía kia, toàn thân không khỏe chút nào.