Chương 146: Tiểu Cẩm
Lân sư cao như một người lớn, chiều dài mấy mét, toàn thân được phủ kín bởi vảy màu vàng óng, mang theo khí thế không giận mà uy.
Đồng tử của Phòng Thiên Kỳ hơi co lại, hắn biết rõ trong cánh rừng này có sự tồn tại của lân sư, nhưng hoàn toàn không ngờ lại gặp ở ngoài rìa, cho dù chuyện lần này là do hắn sắp đặt, nhưng hiện tại cũng không khống chế được sắc mặt.
Kể từ khi biết Bạch Thời là người yêu của Tống Minh Uyên, hắn vẫn muốn biến người này thành của mình, nhưng hắn không ngu, tuyệt đối sẽ không làm mấy việc không có đầu óc, ví dụ như não rút chạy tới thổ lộ với người ta, hoặc dứt khoát nói thẳng với Bạch Thời về chuyện của mình, bởi vì điều này không khác gì đưa quyền lựa chọn vào tay Bạch Thời, một khi bị từ chối là xong phim.
Cho nên trong khoảng thời gian này hắn cố kết bạn với Bạch Thời, không hề làm bất cứ hành vi thân cận nào, cũng chỉ vì khiến quan hệ trở nên tốt hơn.
Đương nhiên, hắn biết rõ chỉ dựa vào điều này vẫn chưa đủ, nhưng dù hắn có ghét Tống Minh Uyên, nhưng vẫn hiểu rõ mình không bằng đối phương, bởi vậy dưới tình huống này nếu muốn thân thiết với Bạch Thời hơn nữa, chỉ có thể dựa vào sự kiện đặc thù nào đó kéo hai người lại gần, biện pháp tốt nhất đương nhiên là chung hoạn nạn, ân cứu mạng gì gì đó rồi.
Vì vậy hắn nhanh chóng nhắm thẳng mục tiêu vào lần sinh tồn dã ngoại này.
Cứ cách một thời gian ngắn cả nhóm sẽ có thời gian nghỉ ngơi thích hợp, mà hắn đã sớm căn dặn tùy tùng nếu không có việc gì hoặc là đi “giải quyết” thì hãy cố tiến về phía trước, tìm xem có biển báo hoặc dấu hiệu hay không, nếu có thì hãy cất đi.
Biển cảnh báo của nơi trú quân rất bắt mắt, tùy tùng nhanh chóng phát hiện, ngoan ngoãn cất đi, âm thầm gật đầu với lão đại.
Trong lòng Phòng Thiên Kỳ đã hiểu nhưng vẫn giả vờ như không biết gì, tiếp tục tiến lên cùng Bạch Thời. Manh mối nói biểu tượng ở gần biên giới an toàn, nếu họ đã không tìm được biên giới, đương nhiên cũng không dừng lại để tìm xung quanh, tất cả tranh thủ thời gian tiến sâu vào trong rừng.
Khu vực này gần bên ngoài, mãnh thú đa số chỉ là sói hoặc các loại thú nhỏ hơn, trong đồng hồ của hắn có một khu vực nhỏ là không gian cầm tay, có chứa hai khẩu súng, đối phó với mấy loại động vật này rất dễ dàng.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, hắn sẽ cứu viện ngay thời điểm Bạch Thời rơi vào khốn cảnh, tốt nhất có thể bị thương nhẹ một chút, khiến Bạch Thời sinh ra áy náy và cảm kích mình, sau đó hắn sẽ đưa ra nghi vấn có lẽ họ đã đi quá, quyết định dẫn cả nhóm trở về theo đường cũ, rồi tìm kiếm biểu tượng hoàn thành nhiệm vụ, thành công trở thành trụ cột của cả nhóm.
Dù sao cũng đã lên kế hoạch, hắn dứt khoát dẫn theo Tiểu Cẩm được quân đội coi trọng tới, tranh thủ lôi kéo người nọ về phe mình. Chỉ là suy nghĩ của hắn khá ổn, nhưng lại không ngờ tình huống sẽ trở thành như vậy.
Sau khi lân sư xuất hiện thì lập tức tấn công Tiểu Cẩm, tình huống lúc này không cho phép mọi người lơ là dù chỉ một giây, Bạch Thời chạy đến nhào về phía Tiểu Cẩm, vất vả lắm mới tránh được một kích trí mạng, mà Phòng Thiên Kỳ thì vô thức lôi súng ra, vội vàng bóp cò súng trước khi Lân Sư nhào tới.
Một tiếng cốp vang lên, viên đạn bay vào mặt lân sư rồi bắn thẳng ra chỗ khác, ma xát tạo thành vài tia lửa lẻ tẻ, mặc dù có vảy cứng bảo vệ, nhưng vẫn để lại một vết máu nhỏ.
“GẦM——!”
Tiếng gầm ngập trời vang vọng bốn phương tám hướng, chấn động tới nỗi chim chóc bay loạn lạ, lân sư lạnh lùng nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thẳng về phía Phòng Thiên Kỳ, không đợi hắn nổ súng đã nhào tới, mới một giây đã đến trước mặt.
Đồng tử của Phòng Thiên Kỳ co lại, theo bản năng lui về phía sau, trên người túa mồ hôi lạnh, hắn đang muốn đổi khẩu súng khác để giải quyết đối phương nhưng lân sư đã dùng một chân vồ tới, đánh bay khẩu súng, nó mở to cái miệng lớn đỏ lòm, như thể chỉ một giây sau sẽ nuốt sống cả một mạng người.
Phòng Thiên Kỳ nhìn rất rõ, đại não lập tức trống rỗng, không dám nhúc nhích, gần như đã quên cả thở. Mấy người xung quanh sợ tới mức biến sắc, vội vã nhào tới trước.
Lân sư không thèm nhìn, hàm răng sắc bén nhắm ngay cổ Phòng Thiên Kỳ, cúi đầu cắn!
Một giây này kéo dài vô hạn, trái tim mọi người đều hẫng một nhịp, trong đầu nghĩ xong rồi, thậm chí Phòng Thiên Kỳ còn có thể cảm thấy hơi thở nóng ran xen lẫn mùi máu tươi đập vào mặt, chân tay lạnh vuốt, tóc gáy dựng đứng, ngay thời điểm hắn cảm giác mình sẽ chết thì chợt thấy lân sư ngẩng đầu lên, lại phát ra một tiếng gầm đinh tai nhức óc.
Mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn, hoàn toàn không rõ nguyên nhân, họ thấy lân sư xoay người, vô thức cũng nhìn theo, sau đó phát hiện Bạch Thời đang ngồi xổm ở nơi đó, thanh đao trong tay đâm thẳng vào cái đuôi của lân sư, dùng sức găm nó xuống đất.
Lân sư chỉ hận không thể xé xác Bạch Thời, nó giận dữ nhào tới. Bạch Thời bỗng nhiên rút đao, nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước, nhưng cậu còn chưa kịp điều chỉnh, cơ thể khổng lồ của lân sư đã vồ tới.
“A!” Tiểu Cẩm đứng cách đó không xa, sợ tới mức che miệng hét lớn.
Sắc mặt Bạch Thời không thay đổi, cậu ngửa người nhìn lân sư đang lao về phía mình, thuận thế đâm thanh đao trong thay về phía trước, tay trái siết lại, đột ngột nện một quyền thật mạnh vào phần bụng của nó.
Lưỡi đao sắc bén chui vào da thịt lân sư tới gần nửa, nó đau tới nỗi gầm lớn, Bạch Thời giơ chân lên đạp nó sang một bên, xoay người tránh thoát, sau đó dừng lại vẩy máu trên đao, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào con lân sư đang bò dậy, nheo mắt lại, chậm rãi lên tiếng trong bầu không khí ngột ngạt: “—— Tất cả đừng nhúng tay, tránh xa một chút.”
Phòng Thiên Kỳ đã được nâng dậy, phải qua vài giây mời dần dần tỉnh táo, hắn ngẩng đầu cùng mọi người nhìn về phía một người một thú đang chiến đấu, vẫn chưa tỉnh hồn: “… Sao có thể?”
Đây cũng là lần đầu tiên mấy người còn lại được nhìn thấy cảnh tượng nhân thú đại chiến ở cấp bậc này, hoàn toàn choáng váng. Họ sững sờ nhìn hình ảnh trước mắt, nhìn lân sư với cơ thể không ngừng xuất hiện những vết thương chằng chịt, lại nhìn Bạch Thời có vẻ rất thoải mái, ngoại trừ Tiểu Cẩm, trong đầu mấy người còn lại không hẹn mà cùng hiện lên một suy nghĩ: Má ơi, đây là người hả?
Các huấn luyện viên cũng vừa đuổi tới, bất ngờ gặp được cảnh tượng này, đồng loạt ngẩn ngơ, choáng váng tới nỗi một câu cũng không thốt ra được. Họ há hốc mồm, thấy lân sư đã mất khả năng công kích, yếu ớt nói: “Này…. Đây là động vật mới được đưa vào danh sách cần bảo hộ.”
Bạch Thời hơi ngừng lại, vừa tránh né công kích đáng sợ của đối phương, vừa thuận tay lấy một thứ trong số công cụ được phát cho lúc đầu, sau đó lùi về phía sau hai bước nhảy lấy đà, đập mạnh vào đầu lân sư, một tiếng cốp vang lên, đòn này khiến nó hoàn toàn ngất xỉu.
“Đây, mang đi trị thương đi.” Bạch Thời tận tụy nói, “Thật xin lỗi, giết quen tay rồi, ra tay hơi nặng một chút.”
Huấn luyện viên nói: “Không, không sao, không có gì?”
Bạch Thời nhìn về phía Phòng Thiên Kỳ: “Cậu có sao không?”
Phòng Thiên Kỳ đã sớm khôi phục, nhìn chằm chằm vào Bạch Thời không chớp mắt, vài giây sau mới mỉm cười nói: “Tôi rất khỏe.”
Bạch Thời gật đầu, nhanh chóng chuyển chủ đề tới chính sự, hỏi rằng có phải nhóm họ đã đi quá ranh giới an toàn rồi không, tiếp theo nhận được đáp án khẳng định từ huấn luyện viên, liền chuẩn bị dẫn đồng đội trở về theo đường cũ.
Huấn luyện viên lo họ không biết giới hạn, cử ra một người dẫn đường.
Bạch Thời rất mừng, trước khi đi còn kiểm tra tình trạng của đồng đội một lần, sau đó ánh mắt vô thức chuyển về phía Tiểu Cẩm, lập tức muốn kéo cốt truyện quân tới đánh một trận.
Sao tự nhiên người này lại biến thành nữ? Rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra, khốn khiếp! Đừng bảo là em gái chứ? Ông đây đã có bạn trai rồi, cốt truyện quân à, mi đừng có làm loạn nữa được không!
Tiểu Cẩm thấy trận chiến đã chấm dứt hoàn toàn, lúc này mới nhặt mũ lên, ngẩng đầu nhìn Bạch Thời, đợi cậu hạ lệnh.
Cô nhớ rõ cảnh tượng nguy hiểm lúc nãy, khi đó họ đứng rất gần, phía chân trời tỏa ra hàng vạn tia hào quang, ánh chiều tà chiếu vào trong rừng mơn trớn trên khuôn mặt hoàn mỹ của Bạch Thời, dường như cũng khiến toàn thân cậu tỏa sáng.
Bạch Thời thấy Tiểu Cẩm đang đứng yên lặng nhìn mình, câm nín mất tận hai giây, mặt liệt xoay người: “Được rồi, chúng ta đi.”
Mọi người lên tiếng, tiếp tục xuất phát. Tiểu Cẩm không đi theo sau lưng, mà là nắm chặt mũ nhút nhát rúc vào bên cạnh đội trưởng, sắc mặt mang theo sự ỷ lại rất rõ ràng.
Bạch Thời: “…”
Tiểu Cẩm len lén nhìn cậu, cúi đầu, đôi má hơi đỏ.
Bạch Thời: “…”
Giọng nói của Tiểu Cẩm rất khẽ, mềm mại: “Cậu… Cậu tên là Bạch Thời đúng không, cảm ơn cậu đã cứu tớ.”
“Không cần khách khí, thân là đội trưởng, đương nhiên phải bảo vệ đội viên.”
“… Ừ.” Tiểu Cẩm ngoan ngoãn gật đầu, bàn tay xoắn vào nhau, một lúc lâu sau, lại nhích nhích tới bên cạnh cậu.
Bạch Thời: “…”
Trái tim nhỏ của Bạch Thời run rẩy, yên lặng nhìn Phòng Thiên Kỳ phía bên kia. Phòng Thiên Kỳ có chút không yên lòng, thấy Bạch Thời nhìn sang mới hoàn hồn, nhìn họ, lập tức hiểu rõ, tùy tiện tìm lý do đổi vị trí với Bạch Thời.
Bước chân Tiểu Cẩm dừng lại, dần dần đi chậm hơn tụt lại đằng sau, sau đó nữa, lại nhích từng chút từng chút một tới bên cạnh Bạch Thời, liếc cậu một cái, cúi đầu xuống, cuối cùng cũng yên tâm.
Bạch Thời: “…”
Bạch Thời không nhịn được mà nói: “Cậu phải đi phía sau.”
Ngón tay Tiểu Cẩm xoắn lại: “Nhưng tớ muốn đi cùng cậu.”
Nghe lời, đi theo tui không những không có hạnh phúc, mà còn có thể bị đại ca tui chém thành thịt băm, tỉnh lại đi em gái! Bạch Thời kiên nhẫn giảng giải: “… Cậu như thế tớ không tiện chỉ huy, cậu đi về phía sau, nếu có nguy hiểm tớ có thể xử lý kịp thời.”
Tiểu Cẩm do dự một chút, lưu luyến nhìn Bạch Thời một chút, cuối cùng nghe lời lui đến phía sau lưng.
Bạch Thời âm thầm thở phào một tiếng, nhanh chóng dẫn họ rời khỏi khu vực này, tranh thủ lúc trời chưa tối cẩn thận tìm xung quanh một lát, cuối cùng thành công tìm thấy biểu tượng trên một thân cân.
Máy phi hành vận chuyển lân sư vẫn chưa đi xa, nhìn thấy họ phóng đạn tín hiệu thì dứt khoát vòng lại, đưa họ cùng trở về nơi trú quân.
Lúc này đã có hai nhóm hoàn thành nhiệm vụ trước, ban đầu họ nhìn thấy nhóm của Bạch Thời được rất nhiều người coi trọng lại xếp sau mình, trong lòng lập tức xuất hiện cảm xúc tự hào và mừng thầm, đang cười cười định lên tiếng chào hỏi nhóm kia thì chợt thấy bên trong còn có một ***g sắt, hơn nữa trong ***g chứa dã thú rất lớn, mấy người sợ tới mức suýt nữa kêu thành tiếng.
Huấn luyện viên nhìn nhóm Bạch Thời xuống phi thuyền, thấp giọng nói: “Chẳng biết vì sao một cái biển cảnh báo lại biến mất, bọn họ đi quá, bất cẩn gặp lân sư, đợi lúc bọn tôi tới họ đã chiến đấu với nó rồi.”
Mấy người: “…”
Hai vị đội trưởng nuốt nước miếng: “Thế con thú này… Con thú này do cả nhóm đó đánh ạ?”
Huấn luyện viên lắc đầu.
Mấy người thở phào, nghĩ thầm quả nhiên không phải như vậy, chắc là có huấn luyện viên giúp đỡ rồi.
Huấn luyện viên giơ một ngón trỏ: “Một người, một mình Bạch Thời đánh được nó đấy.”
Cả đám: “= 口 =!!!”
Nhóm Bạch Thời vừa đi tới gần, phát hiện đã có nhóm hoàn thành trước, liền nhìn lại. Mấy người kia nở nụ cười cứng đờ với họ, đồng loạt mở ra một con đường, yên lặng nhìn họ đi ra.
Thời gian trôi qua, các tân sinh lục tục trở về, ngoại trừ nhóm của Bạch Thời khá xui xẻo, những nhóm khác đều không gặp sự cố gì, mà sự tích anh dũng của Bạch Thời cũng dần dần lan truyền, độ nổi tiếng lại tăng vọt, đi tới đâu cũng nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ.
Huấn luyện viên Trình hoàn toàn không ngờ Bạch Thời lại tài giỏi tới mức này, không thể nhịn được nữa, nói thẳng với cấp trên là đơn vị cần người này.
Người bên kia liếc y một cái: “Đứa nhỏ kia tên là Bạch Thời à?”
“Phải.”
“Đừng nghĩ nữa.”
Huấn luyện viên Trình hỏi: “Là sao?”
“Mấy ngày nữa các cậu sẽ biết, đợi nghe tin xấu đi.”
Huấn luyện viên Trình nghe vậy là biết việc này tạm thời không thể tiết lộ, nói bóng nói gió một lát, phát hiện chẳng moi được chút tin tức hữu dụng nào, đành phải tiếc hận ngắt liên lạc.