Chương 166: Công thủ
Khe nứt kia đã bị học viện vây xung quanh, đi kèm là một tấm biển cảnh báo, Bạch Thời và Tống Minh Uyên nâng thứ đang được che tạm thời ở phía trên lên, đeo bình dưỡng khí chắc chắn, cẩn thận đi xuống.
Nơi này phải sâu tới mấy trăm mét, càng xuống dưới càng rộng hơn, giữa đường, hai cơ giáp không ngừng phân giải rồi xếp lại thành công cụ mà chủ nhân cần, cuối cùng biến thành xe cơ khí loại nhỏ, an toàn đi tới cuối cùng. Trên mặt đất có rất nhiều nước đọng, hai người không bước xuống, mở đèn, chậm rãi lái xe tới phía trước.
Trong tay Bạch Thời cũng cầm thiết bị chiếu sáng, vừa đi vừa dò xét, cảm thấy đây như một hang động rộng rãi, chỉ là không rõ nơi này có ẩn chứa phó bản hay không. Lục Việt ngoan ngoãn chở cậu, một lát sau mới mong đợi hỏi: “Chủ nhân, muốn nghe ca nhạc không?”
“… Mi đừng có hát làm nơi này sập.”
“Tui có thể hát nhỏ hơn mà”
Bạch Thời biết gần đây cậu phải thi đấu, hoặc là lăn giường với đại ca, cũng phải vài ngày không để ý tới nhị hóa này rồi, im lặng mất hai giây mới nói: “Được, hát đi.”
Trọng Thiên không kiềm chế được mà nhích sang bên cạnh, quả nhiên đã nghe thấy Lục Việt hát một bài thịnh hành gần đây nhất, nó thật muốn hỏi một câu: thẩm mỹ kiểu gì vậy, nhưng xưa nay nó không nói nhiều, đành phải nhịn. Tống Minh Uyên đưa mắt nhìn ngốc manh, thấy cậu nghe bằng nét mặt vô cảm, bộ dạng có vẻ chăm chú lắm, đành chiều theo, thu ánh mắt lại.
Vì vậy, hai người không ngừng đi sâu vào trong hang động với sự đồng hành của bài hát, cuối cùng phát hiện đây là một cụm hang động rất rộng, chia thành mấy hang lớn nhỏ không đều, có vẻ rất đồ sộ, nhưng đáng tiếc là bọn họ đã đi tới cuối nhưng vẫn chưa có thu hoạch gì. Bây giờ đã quá nửa đêm, Bạch Thời nhìn bức tường đá trước mặt, chưa từ bỏ ý định mà hỏi: “Thật sự không còn đường?”
“Đã tìm tất cả những chỗ có thể rẽ rồi.” Tống Minh Uyên đáp, “Nơi này không giống nơi sẽ xuất hiện đồ vật từ thời kỳ văn minh.”
Cho nên tốn bao nhiêu thời gian mà còn chẳng tìm được một quả trứng luôn ấy hả, biết thế ở trong phòng ngủ luôn cho rồi, Bạch Thời cảm thấy rất bực bội: “Về hả?”
“Cứ đợi chút đã.” Tống Minh Uyên lái xe đi vòng quanh một lượt, khi biết nơi này không có nước động liền hỏi thăm Trọng Thiên có phải địa thế đang lên cao dần không, đợi khi nhận được đáp án khẳng định mới rời đi, còn tiện thể tiến tới tặng cho ngốc manh một nụ hôn nóng bỏng.
Bạch Thời liếm liếm khóe môi, nhìn bóng lưng đại ca, chậm rãi đi theo sau, bức tường này thật là dài, nếu như nó là một cụm hang động rộng lớn, có khi nào đục thông qua sẽ ra một hang động khác không, trên thực tế địa thế còn lên cao dần… Trong đầu Bạch Thời bỗng lóe lên một suy nghĩ, cậu vội chạy hai bước: “Đại ca.”
“Ừm.”
“Anh nói đi hết nơi này có khả năng đi thông tới ngoại thành không?”
Tống Minh Uyên biết bạn nhỏ này thật sự không hề ngốc, đưa tay xoa đầu cậu khen ngợi: “Có lẽ vậy.”
Bạch Thời không thể khống chế bản thân rùng mình một cái, học viện Hoàng Gia nằm gần trung tâm đế đô, nếu đại ca mua lại mảnh đất rộng ở ngoại thành kia rồi đào thông tới nơi này, vậy thì việc khiến một đội cơ giáp tiến vào thành phố mà thần không biết quỷ không hay quả thực dễ như trở bàn tay, mặc dù lối ra hơi hẹp, nhưng vấn đề nhỏ này chỉ cần một phát pháo hạt là có thể giải quyết triệt để.
Bạch Thời cảm thấy trái tim nhỏ lạnh lẽo gần chết, má nó, vì sao đại ca cũng xuyên việt, mà còn phải đi phản xã hội! Ông đây đã chuẩn bị tinh thần ở nơi này vĩnh viễn rồi mà, sống ngoan ngoãn cũng không được hả? Chẳng lẽ chém chém giết giết sẽ chứng tỏ bản thân rất manh sao!
Bạch Thời từ từ lết tới, đi vòng từ bên này qua bên kia, rồi lại vòng về tẻ ngắt, lâu lâu liếc đại ca một cái.
Tống Minh Uyên bị oắt con này làm cho câm nín, hơi dừng lại, kéo người lên xe cơ khí của mình, ôm vào lòng xoa xoa: “Lo trước khỏi họa, anh biết mình đang làm gì.”
Bạch Thời tựa vào người anh, im lặng một lát, chỉ biết ừ.
Tống Minh Uyên ôm ngốc manh quay về, hơn nữa để phòng ngừa có chuyện xảy ra, anh còn bảo Trọng Thiên biến thành một lưỡi dao, cắt mấy ngón đá để chặn kín khe nứt, nhưng dù sao nơi này cũng sâu hơn mấy trăm mét, có lẽ công chân sửa chữa không rảnh rỗi tới mức đi xuống xem chứ hả.
Bởi vì đã đi qua một lần, tốc độ lúc về của họ nhanh hơn nhiều, khi lên mặt đất sắc trời cũng đã sáng, gene của cả hai đều ưu tú, hoàn toàn không thấy mệt mỏi, quay về phòng chợp mắt một giấc là có thể dậy ăn sáng như bình thường.
Chuyện sinh viên trong trường bị giết đã lan truyền khắp nơi, trên đường đi Bạch Thời nghe thấy không ít người thảo luận, không kiềm lòng được quay sang nhìn đại ca, thấy nét mặt anh rất bình tĩnh, nghĩ thầm, không hổ là người làm việc lớn, sau đó ngoan ngoãn đi theo anh.
Một ngày trôi qua rất nhanh, Bạch Thời lại nhận được một bức thư tình, theo thường lệ, lá thư này đã bị đại ca cướp và xé nát, hình như đại ca có chút khó chịu, sâu sắc cảm thấy em gái kia xui tận mạng rồi, ban đầu cậu còn định khuyên nhủ vài câu, nhưng cậu biết càng khuyên càng tệ hơn, đành thôi vậy.
Lúc trước Tống Minh Uyên đã ra lệnh cho Trọng Thiên xâm nhập nhóm thảo luận kia để tìm kiếm kẻ kích động, sự việc còn lại giao toàn bộ cho Phi Thần xử lý, cho nên đương nhiên anh sẽ không nói cho ngốc manh biết chân tướng rồi. Tống Minh Uyên đưa tay ôm bạn nhỏ này vào lòng, ngủ thật say.
Ngày hôm sau là vòng cuối cùng của trận đấu đối kháng, đây là trận đấu đoàn đội một đấu một, đối thủ do số điểm từ vòng trước quyết định, lịch trình không khác gì vòng chung kết của một giải bóng rổ, đều do đội đứng đầu đấu với đội cuối cùng, sau đó là đội thứ hai với đội thứ chín, ba và tám, cứ thế suy ra.
Thân là đội ngũ đứng đầu, Hoàng Gia sẽ là đội ra sân đầu tiện, hôm nay sắc mặt Phượng Tắc hơi nhợt nhạt, ngoài ra không khác gì bình thường, hai tay đút vào túi áo khoác, yên tĩnh ngồi chờ đợi ở khu nghỉ ngơi.
Trì Tả ngồi khá gần hắn, mơ hồ cảm thấy hơi thở xung quanh tên này lạnh lẽo vô cùng, không khỏi liên tưởng với cái chết của hai người kia, mặc dù tạm thời không rõ đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cậu biết bọn họ cùng một tổ chức, có lẽ tâm trạng của người này không được tốt lắm.
Phượng Tắc phát hiện tầm mắt của Trì Tả, hơi nghiêng đầu, để lộ phân nửa khuôn mặt cực đẹp trai: “Sao?”
Trì Tả cảm thấy có chút đáng tiếc, nhìn đẹp trai thế này cơ mà, sao lại phải gia nhập Trọng Huy? Trong lòng cậu rất rối bời, ngoài mặt lại bình tĩnh, chỉ đáp không có gì.
Vòng đấu này diễn ra tại sân huấn luyện, là kiểu phân chia trận doanh và công phòng chiến. Mọi người cùng rảo bước đến hội trường để tìm chỗ ngồi như ngày đầu tiên, đeo kính lên cùng xem trực tiếp. Một sinh viên nào đó của học viện quân sự số một Murs đang đi theo nhân viên xuyên qua hành lang, nhìn nam sinh nhã nhặn trước mặt: “Nghe nói cậu tìm tôi?”
Phi Thần giữ nguyên nụ cười hơi mỉm: “Cô chính là Mật Vi Tuyết?”
Cô gái gật đầu: “Có chuyện gì thế?”
“Tôi muốn thỉnh giáo cô một vấn đề, cô nói nếu tôi muốn viết một bức thư tình cho Tống học trưởng, nên đưa hay không nên đưa đây?”
Sắc mặt cô gái thay đổi, lui về phía sau nửa bước: “Làm sao tôi biết?”
“Không phải cô là người kích động bọn họ viết thư sao?” Nụ cười của Phi Thần không thay đổi, nho nhã lễ độ, “Nhắc cô một câu, hacker bây giờ lợi hại lắm.”
Cô nàng nhìn Phi Thần với ánh mắt ngờ vực: “Cậu muốn gì?”
“Nói vài chuyện, đầu tiên là Tống Minh Uyên bảo tôi đến đây, anh ấy rất khó chịu với một vài hành động của cô gần đây, tôi cảm thấy mình cần nói cho cô biết.” Phi Thần đáp, “Thứ hai là tôi phải cho cô biết một sự thật, Tống Minh Uyên chỉ có hứng thú với đàn ông, nếu cô thật sự thích anh ta, tốt nhất là đi phẫu thuật toàn thân và chuyển giới, bởi vì nói một cách khách quan, tướng mạo của cô còn không bằng một phần mười A Bạch, năng lực hay gia thế lại càng không đáng nhắc tới.”
Phi Thần dừng lại một giây, khen ngợi: “Nói thật thì cô cũng có dũng khí lắm.”
Cô nàng nghe Phi Thần ám chỉ mình không biết thân biết phận, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Không cần cậu quan tâm.”
“Ừm, tôi đến đây chỉ là để lên tiếng chào cô, nên xử lý như thế nào cô tự xem xét, cho cô một lời cảnh cáo, chỉ còn vài ngày nữa là các cô phải rời khỏi đây rồi, tuyệt đối đừng làm Tống Minh Uyên bực mình.” Phi Thần tiến đến sát Mật Vi Tuyết, nói thầm, “Còn một chuyện cuối cùng, trước mắt tôi chỉ giúp chuyển lời, trên thực tế tôi là người của A Bạch, đợi tới khi cô thật sự chọc giận A Bạch và tôi phải ra tay ấy mà, tôi cam đoan sẽ cho cô một kinh nghiệm khó quên, cuộc nói chuyện vui vẻ của chúng ta nên dừng ở đây, tạm biệt, Mật Vi Tuyết tiểu thư.”
Phi Thần nói xong thì quay lưng đi, từ đầu đến cuối đều rất lễ phép, bước tới gần lối rẽ.
Bảo tiêu được Phi Minh sắp xếp đang đứng đợi ở đó, thấy thế liền gọi thiếu gia, vội vàng choàng thêm áo khoác cho cậu. Nghe nói từ nhỏ sức khỏe của thiếu gia nhà họ đã không tốt, trước kia vẫn tĩnh dưỡng trong nhà, không ra khỏi cửa một bước, mảnh mai như một đóa hoa. Nhiệt độ trên sao Mê Điệt vừa phải, nơi này thì lạnh hơn nhiều, rất định phải bảo vệ thật tốt.
Phi Thần nhanh chóng bị quấn kín tròn vo như một trái bóng rồi đưa vào trong xe, cậu cảm thấy rất bất mãn vì mùa đông còn phải đi ra ngoài, cuối cùng lia mắt nhìn hội trường một vòng: “Nào, tùy tiện bịa vài chuyện nói cô ta đang muốn chơi xấu A Bạch, không cần tôi ra tay, vài ngày nữa sẽ có rất nhiều người dạy cô ta biết phải làm người thế nào.”
“Vâng.”
Trận đấu đang diễn ra bừng bừng khí thế, học viện Hoàng Gia sở hữu rất nhiều nhân tài, đối chiến với đội đứng thứ mười không tốn nhiều sức, chẳng mấy chốc đã đánh được đại bản doanh của người ta, lên cấp thành công. Bạch Thời đoán sáng nay sẽ không tới phiên bọn họ nữa, cũng đã gần tới trưa, bèn lấy cớ đi vệ sinh để chuồn êm về phòng nhận thư tình, cậu có ý định nói chuyện thẳng thắn với em gái.
Tống Minh Uyên cầm chặt tay cậu: “Anh đi cùng em.”
“…” Bạch Thời mặt liệt, “Không cần, em đi một mình cũng được.”
Tống Minh Uyên bỏ ngoài tai, mặc dù anh đã tìm ra chủ mưu, nhưng mấy người bị kích động vẫn chưa nguôi, vì lý do an toàn, tốt nhất là phải canh chừng ngốc manh này một chút, dù sao sau trận đấu đối kháng và một buổi tiệc là nghỉ đông rồi, cũng chỉ hai ba ngày nữa thôi, không xảy ra vấn đề là được. Anh kéo ngốc manh vào nhà vệ sinh: “Đi thôi.”
“…” Bạch Thời đờ đẫn nhìn anh, quay đầu đi.
Các trận đấu buổi sáng tiến hành rất thuận lợi, hiệu suất cũng cao, đợi đến chạng vạng tối là có thể tiến hành đợt thi đấu thứ hai, đối thủ của Hoàng Gia là học viện Cát Thu.
Bạch Thời nhìn Cẩu Thặng đứng bên kia, bỗng nhiên nghĩ tới tiểu đệ Cẩu Thặng của mình, sau đó lại nhớ ra mấy tiểu đệ trong học viện, cảm thấy rất là vui, lại đi vệ sinh một chuyến, trốn trong phòng liên hệ nhờ tiểu đệ tới phòng trọ nhận thư tình cho cậu, hài lòng tháo máy truyền tin cất vào tủ đồ, theo đồng đội ra sân.
Đây là một trận chiến mô phỏng khá lớn, mỗi đội đều có bộ chỉ huy riêng, đội nào có thể đánh hạ đối phương trước, đội đó sẽ thắng. Lính truyền tin bên Hoàng Gia là một thiên tài, chẳng mất bao nhiêu thời gian đã tập trung được vị trí đại khái của đối phương, lập tức nã hai phát pháo.
Thừa Viêm phát hiện, vội vàng khởi động cơ giáp, vất vả lắm mới cản được công kích, nhưng bởi vì cơ giáp là một mục tiêu rất lớn, hành động của y chẳng khác nào chủ động bại lộ. Thừa Viêm ra lệnh cho đồng đội đổi vị trí, bản thân thì đứng đấy bất động, nhìn chằm chằm vào đối phương phía trước.
Bạch Thời đã mai phục từ lâu, thấy thế cũng khởi động cơ giáp, dẫn đầu xông ra ngoài theo kế hoạch. Lúc này Thừa Viêm mới chịu di chuyển, rút kiếm nhảy đến phía trước, tiếng kim loại va vào nhau chói tai, hai người bắt đầu một trận chiến.
Khí lưu mãnh liệt bị kích thích sinh ra ở nơi hai thanh kiếm khổng lồ giao nhau, mạnh tới nỗi lá cây bị thổi kêu xào xạc, bắt đầu cho trận đấu ngày hôm nay.