Chương 203: Đối địch
Phán đoán của Bạch Thời rất chính xác.
Ngày hôm sau, lúc cậu muốn biến trở về hình người, cảm giác vô lực trong cơ thể giảm đi rất rõ ràng, cứ như thế mà biến thân thành công. Ban đầu Bạch Thời ngủ cùng phòng với Trì Tả, nhưng nghĩ tới việc phải qua một đêm thuốc mới hết công hiệu, vì vậy hôm qua đã đổi phòng rồi, thế nên là bây giờ bạn nhỏ này xuống giường với bộ dạng lộ sạch sành sanh mà không hề có chút áp lực, sửa soạn một chút, sau đó mở cửa ra ngoài.
Hai người Trì Hải Thiên mời tới cũng đã dậy, đang thương lượng về bản thiết kế, lúc này bỗng thấy một cậu trai đẹp đẽ bước tới, cả hai đều ngạc nhiên. Một người trong số đó phát hiện Trì Hải Thiên không lên tiếng, chắc là người một nhà, chần chừ hỏi: “… Cậu ấy là?”
Bạch Thời nhận ra người lên tiếng chính là người coi cậu thành thú cưng, mặt liệt đáp: “Anh đoán xem.”
Người nọ: “…”
“Đây là đồ đệ của tôi.” Trì Hải Thiên giới thiệu sơ qua, ra hiệu cho oắt con nào đó ngồi xuống. Tối qua Lục Việt ở đây suốt đêm để vẽ, thấy thế lập tức vui mừng lướt tới: “Chủ nhân”
Bạch Thời chỉ ừ một tiếng, sau đó nhận lấy nhẫn không gian và máy truyền tin mà nó đưa cho, gửi tin nhắn cho đại ca, bây giờ mới hài lòng.
Hiện tại, Tống Minh Uyên đã hạ cánh xuống hành tinh thực tập, đang dựng trụ sở tạm thời, nghe được tiếng chuông mới nhìn về phía cổ tay, thấy ngốc manh nói cơ thể không sao, còn gửi tới một hình ảnh hôn môi thắm thiết, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng.
Dẫn đội lần này vẫn là mấy người lần trước, Lydia đang đứng cách đó không xa, nhạy bén phát hiện ra thay đổi trên khuôn mặt anh, sắc mặt tối sầm lại, cô biết người có thể khiến Tống Minh Uyên lộ ra nét mặt này chỉ có duy nhất một người mà thôi, mặc dù không cam lòng, nhưng cô thật sự không bằng đối phương. Lydia mím môi, không tới tự làm mình bẽ mặt.
Đương nhiên Tống Minh Uyên không đời nào chú ý tới cô nàng ở đằng xa kia, anh bước qua một bên trả lời: Gần đây anh có liên lạc với anh trai em, có lẽ bên kia sẽ tạo áp lực.
Bạch Thời nhìn màn hình, khẽ giật mình, nhanh chóng nhớ ra đại ca đang nói về chuyện của Phượng Tắc.
Trọng Huy âm thầm phát triển lâu như vậy, đã sớm có được địa vị nhất định trong đế quốc, nếu như đối phương tìm học viện để đòi người, nhân viên học viện chỉ có thể liên lạc với bọn họ, dù sao bọn họ là người chứng kiến. Có điều từ lúc chuyện xảy ra tới bây giờ, cả cậu và Trì Tả đều không nhận được bất cứ lời chất vất nào từ phía học viện, có lẽ Trọng Huy vẫn chưa hành động, hiện tại cũng chỉ có chút manh mối thôi.
Bạch Thời nheo mắt lại.
Cả cậu và Trọng Huy đều có nhược điểm. Trọng Huy sợ bị bại lộ, còn cậu có huyết thống thú nhân.
Cho tới nay, Trọng Huy luôn làm việc rất cẩn trọng, mặc dù bọn họ biết sự hiện hữu của nó, nhưng lại không có chứng cứ hay ví dụ cụ thể, càng không có hình ảnh về tổng bộ của Trọng Huy, nếu chỉ dựa vào hoa văn trên cổ tay của Phượng Tắc, hoặc Trọng Huy cẩn thận lập hẳn một trụ sở riêng ở đế quốc, thì ngần ấy chưa đủ để chứng minh về sự tà ác của tổ chức này.
Huống chi nếu thật sự làm căng, đám nằm vùng của Trọng Huy sẽ sớm hủy bỏ hoa văn trên người, còn lâu mới giữ lại đợi bọn họ vạch trần. Giả như đối phương thà chết chứ không nói rõ tình hình, mà chỉ dùng thân phận người thân của Phượng Tắc để ra mặt, Trọng Huy sẽ chỉ gặp nguy cơ bại lộ rất ít người để bảo vệ Phượng Tắc, bọn họ cũng không có cách nào.
Về phần huyết thống của cậu, con cá nào đó đang nghiên cứu thuốc chống thứ dung dịch kích thích kia, có lẽ gần đây sẽ có tin tức. Dù không có, cậu dùng bán thành phẩm vẫn có thể cầm cự được một lúc, cộng với sự giúp đỡ từ Tống gia, muốn giấu cũng không thành vấn đề. Chưa kể, mặc dù bây giờ đã cấm sinh con giữa thú nhân và người, nhưng người thật sự lén sinh con với thú nhân cũng không bị tử hình, tình hình sẽ không đến mức quá nghiêm trọng.
Bởi vậy, cả họ lẫn Trọng Huy, không ai có khả năng giết chết đối phương chỉ bằng một chiêu.
Nếu cứng đấu cứng, có khi lại rơi vào tình trạng cả hai cùng thiệt hại nặng nề, đến cuối cùng sự tồn tại của Trọng Huy sẽ bị đế quốc đề phòng, còn gia đình cậu sẽ phải đối mặt với nguy cơ khó đoán trước, chỉ có thể khẳng định một điều duy nhất, mấy gia tộc mâu thuẫn mới quân đội sẽ không bỏ qua cơ hội này một cách đơn giản đâu, như vậy, cuối cùng người được lợi sẽ là hoàng thất.
Cũng có lẽ tình thế bình tĩnh sẽ bị phá vỡ, chưa đến lúc ấy thì chẳng ai nói rõ được đây là tốt hay xấu.
Bạch Thời cảm thấy suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn, ăn xong điểm tâm đưa mắt nhìn Lục Việt và hai người kia tới Kế hoạch S, bèn quay sang nói với Trì Hải Thiên về chuyện này. Trì Hải Thiên cũng đang suy nghĩ có nên giết Phượng Tắc hay không, nghe vậy chỉ thờ ơ ừ một tiếng. Bạch Thời nhìn ông, không hỏi thêm, dù sao cậu biết lão đầu sẽ không hại mình.
Ánh sáng mặt trời dịu dàng chạm vào làn da rất ấm áp. Đám gà con đang huấn luyện như thường lệ, đột nhiên trông thấy hai mỹ nhân đi ngang qua, máu sói sôi trào, lại huýt gió các kiểu để đùa bỡn.
Bạch Thời mặt liệt nhìn họ, đưa ánh mắt về phía huấn luyện viên đang chạy tới đây, người nọ chạy đến rất nhanh, ra lệnh cho lính mới tập hợp, giận dữ nói: “Vừa nghỉ năm phút đã gây chuyện? Tất cả chạy quanh sân cho tôi!”
Bầy gà con lập tức kêu rên, có người thật sự không nhịn được, hỏi một câu họ là ai. Lúc trước huấn luyện viên cũng bị lão đại ma quỷ hành hạ, đương nhiên cũng muốn đám người này thử xem, vì vậy không hề có ý định nói thật, chỉ lười biếng đáp: “Đừng để ý nữa, đi mà chạy đi.”
Bạch Thời thấy lính mới xếp hàng xuất phát, trong lòng thoải mái hẳn, ngoan ngoãn về phòng với lão đầu, tìm thời gian trò chuyện với anh trai, hỏi thăm tình hình hiện nay.
Lúc này ở đế đô đang vào đêm, Việt Tu vừa tắm xong, vuốt ve hai bé Tri Nguyên thú bên cạnh, sắc mặt vẫn điềm tĩnh như trước, chỉ trả lời em trai mình một câu: “Em muốn giết cứ giết, đừng băn khoăn nhiều làm gì, xảy ra chuyện bọn anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Bạch Thời giật mình, cậu biết đây là kết quả sau khi anh trai và cha thương lượng, cũng biết bọn họ đã sớm khó chịu với Trọng Huy, vì vậy gật gật đầu: “Em hiểu rồi.”
“Cha Cha” Lúc này, Tri Nguyên thú vội nhảy lên giường, tiến tới trước màn hình, hai con thú to lớn một đen một trắng đã lờ mờ tỏa ra chút uy nghiêm.
Bạch Thời rất hài lòng: “Ngoan.”
Việt Tu để hai đứa nói chuyện với Bạch Thời một lát, sau đó đẩy hai cái đầu qua một bên, nói: “Còn một việc nữa, hàng năm hệ cơ giáp đều có trận đấu vào cuối kỳ, học viện muốn các em cố gắng quay về, lần trước Trì Tả và tiểu Uyên không tham gia, lần này nhất định phải cố mặt, không thể vắng mặt hai năm liên tiếp.”
Bạch Thời chợt nhớ tới việc mình bị Trọng Huy bắt cóc hồi năm ngoái, làm đại ca đuổi theo mà bỏ lỡ trận đấu, không ngờ năm nay cũng là vì Trọng Huy. Cậu đáp lại, nói chuyện phiếm thêm một lát, ngắt liên lạc đi tìm lão đầu, truyền đạt ý định của người nhà.
Trì Tả vừa tới thăm Phượng Tắc, bây giờ đang ngồi trong phòng, vết thương do đánh nhau trên người đã sớm bị mát trị liệu chữa khỏi, hoàn toàn không còn vết máu ứ đọng, bây giờ nghe vậy thì ngẩng đầu, nhìn Trì Hải Thiên không chớp mắt.
Trì Hải Thiên nhìn Trì Tả, thản nhiên nói: “Ta sẽ không giết hắn.”
Trái tim Trì Tả khẽ run, không rõ là cảm xúc gì, cậu nhếch môi, cuối cùng không kềm chế được, nhỏ giọng nói: “Giữa con và hắn không phải là quan hệ đó, con chỉ cảm thấy hắn rất đáng tiếc.”
“Không phải vì con.” Trì Hải Thiên đáp, “Phượng Tắc và Thừa Viêm bất hòa phe phái, bên phía Thừa Viêm có mấy kẻ khá đa nghi, cho nên ta định nhốt thêm mấy ngày, sau đó trả người về không chút tổn hại.”
Bạch Thời và Trì Tả không ngốc, lập tức đoán được Trì Hải Thiên muốn khiến bọn chúng tranh chấp nội bộ, đến lúc đó Phượng Tắc kẹp ở giữa sống hay chết, cái này không nói chính xác được rồi. Bạch Thời cảm giác, ít nhiều gì lão đầu vẫn suy tính tới hai người họ, vô thức nhìn tiểu đệ, thấy Trì Tả đang ngồi im lặng, nét mặt không thay đổi, cậu biết Trì Tả hiểu rõ việc đại sự, vì vậy duỗi móng vuốt vỗ vai một cái.
Lần này Trì Hải Thiên trở về là vì Kế hoạch S, Phượng Tắc chỉ là thu hoạch ngoài ý muốn, cho nên đa phần chú ý đều đặt về phía Lục Việt. Thiết kế chỉnh thể của Kế hoạch S rất xảo diệu, dù là Lục Việt lên sân cũng phải phí chút sức, ba ngày trôi qua, bản vẽ mặt phẳng đã được hoàn thiện một nửa.
Trì Hải Thiên đoán còn cần vài ngày nữa, liền đốc thúc họ cố làm cho nhanh, lúc nhàn rỗi thì huấn luyện lính mới một lát, sau đó tới nhìn Phượng Tắc.
Ông và Phượng Tắc có khá nhiều thứ để trò chuyện, hỏi thăm hiện trạng của một số người quen. Đối với Phượng Tắc, tên của ông có thể nói như sấm tên tai, nhưng hắn nhớ lập trường của mình, trả lời toàn là những thứ không quan trọng, nửa giờ trôi qua, bầu không khí trong căn phòng trở nên hòa hợp một cách kì quái.
“Ông từng gặp cha mẹ tôi chưa?” Phượng Tắc đột nhiên hỏi, “Nghe cha nuôi nói bọn họ cũng là người của Trọng Huy, nhưng đã qua đời trước khi tôi sinh ra.”
“Chức vị của họ là gì?” Trì Hải Thiên hỏi, “Ta không nhớ cấp cao có người họ Phượng.”
“Thật sao.” Phượng Tắc thuận miệng đáp, không biết là không thèm để ý, hay không muốn nhiều lời. Trì Hải Thiên không có hứng thú hỏi, đưa mắt nhìn thời gian, đứng dậy bỏ đi.
Lúc Trì Tả bước vào, Phượng Tắc đang đọc sách, mặc dù bộ dáng vẫn nhã nhặn như trước, nhưng dù cúi đầu vẫn có thể thấy được một chút cảm giác khoa trương. Cậu nói thầm một tiếng, cũng phải thôi, nói sao thì Phượng Tắc cũng là thế hệ trẻ của Trọng Huy, dù rơi vào tình cảnh này cũng không thể bối rối.
Nói cho cùng, bọn họ đã từng là bạn học, đi học cũng ngồi cạnh nhau, gần đây Trì Tả có rảnh sẽ đến thăm hắn, có lẽ là vì đã làm rõ quan điểm, bọn họ lại có thể nói chuyện phiếm không chút băn khoăn.
Đến cùng, Trì Tả vẫn muốn thử khuyên nhủ hắn, nghe nói trước kia người này sống rất thảm, cho nên về sau nếu có thể hưởng thụ sẽ không bạc đãi bản thân, trong lúc nói chuyện, Trì Tả cũng nói tới chuyện của cậu và A Bạch, cậu cũng là trẻ mồ côi, cũng đã từng bị chèn ép bắt nạt, chẳng phải cậu cũng cố gắng để cuộc sống của mình tốt hơn sao? Nhưng sự đau khổ trong quá khứ không thể làm cái cớ để hại người.
“Tình huống của tôi không giống cậu.” Phượng Tắc lười biếng tựa vào đầu giường, nhìn bầu trời bao la bên ngoài phòng gian, chậm rãi nói, “Cậu chỉ cần nhặt chút rác rưởi là có thể sống qua ngày, còn tôi lúc nhỏ nếu không giết người, đừng nói là cơm, chỉ có nước bị giết.”
Trì Tả khẽ giật mình: “Cái gì?”
Phượng Tắc nói rất thản nhiên: “Ví dụ như giam cậu và mấy người cùng tuổi vào một chỗ, chỉ có người sống sót cuối cùng mới được ra khỏi đó, cậu xử lý thế nào?”
Trì Tả âm thầm hít khí, nhìn người trước mặt, ánh mặt trời chiều len qua cửa sổ, chiếu sáng gương mặt kia như thể được bọc một lớp viền vàng, gần như không chân thực. Trì Tả tiến lên hai bước, không kiềm lòng được: “Tôi không hiểu, nhưng người không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, không có nghĩa là không thể lựa chọn con đường sau này, việc các cậu làm bây giờ sẽ hại thêm nhiều người phải mất gia đình, cũng khiến nhiều người phải đối mặt với việc cậu từng trải qua.”
“… Có lẽ vậy.” Cuối cùng Phượng Tắc cũng thu ánh mắt lại, nhích lại gần Trì Tả, bất chợt đổi chủ đề: “Quan tâm tôi như vậy sao, thích tôi rồi hả?”
Trì Tả ngơ ngác đáp: “Không có.”
Phượng Tắc quan sát cậu từ khoảng cách gần, nét mặt giống hệt khi ở trong rừng: “Thử xem?”
Trì Tả lập tức lui về phía sau, nét mặt cảnh giác.
“Đùa cậu thôi.” Phượng Tắc thản nhiên ngồi xuống, lại đổi chủ đề, “Có phải tới giờ cơm rồi không? Nể tình tôi từng sống thảm như vậy, hôm nay đổi món khác đi, mấy thứ lúc trước rất khó ăn.”
Trì Tả liếc hắn một cái, quay người rời đi, bữa cơm tối hôm đó vẫn mang cho hắn mấy món rất dở. Phượng Tắc khẽ thở dài, tiếp tục nhịn.
Bốn ngày trôi qua trong chớp mắt, Lục Việt và hai chuyên gia đã vẽ xong bản thiết kế, mấy thứ còn lại có thể từ từ nghiên cứu. Bạch Thời thấy vậy liền chuẩn bị trở về đế đô, tiện thể kéo theo Phượng Tắc, dù sao lúc trước cậu nói với nhân viên nhà trường là mấy người cùng đi mà.
Trì Hải Thiên không có ý kiến, tiễn bọn họ lên khi thuyền.
Dạo gần đây, bầy gà con suýt thì bị mỹ nhân ma quỷ hành hạ đến chết, gào khóc thảm thiết, chỉ hận không thể quỳ xuống sám hối, giờ phút này cả đám cứ tưởng ma quỷ sắp đi, kích động cực kỳ, nhưng ngay sau đó phát hiện ai kia lại quay lại, ngơ ngác im lặng thật lâu, sau đó tiếng than dậy khắp trời đất.
Cả lúc đến và đi Phượng Tắc đều bị bịt mắt, đợi tới khi rời khỏi chòm sao này mới gỡ bịt mắt xuống, hiện tại cả phòng ngủ đã chuyển thành một màu mờ tối, không gian đen kịt, hoàn toàn không rõ đây là đâu.
Cuối cùng Bạch Thời mới chuyển sự chú ý về phía cơ thể hắn, ngồi bên cạnh dò xét một lát.
Phượng Tắc nhướn mày: “Sao?”
“Tôi đang nghĩ rất cẩn thận.” Bạch Thời chân thành đáp, “Cậu đâm tiểu Tả, hình như tôi vẫn chưa đánh cậu, đúng chứ?”
Phượng Tắc: “…”
Mặc dù khoảng cách từ đây đến đế đô rất xa, nhưng giao thông tiện lợi, chỉ cần trải qua một điểm chuyển tiếp, đích đến sẽ ở ngay trước mắt, sinh viên năm một đến năm ba vẫn chưa thực tập xong, bọn họ liền trở về chỗ ở riêng.
Việt Tu không có ý kiến với quyết định của em trai, trong sự kiện lần này anh phát hiện ra mấy cái đinh Trọng Huy cài vào đã lộ mặt, đang điều tra quan hệ của chúng và nhân viên thân cận. Anh cũng không đi gây sự với Phượng Tắc, hiển nhiên là hiểu rất rõ mục đích của em trai.
Xưa nay Phượng Tắc vốn rất thông minh, không hề có ý kiến gì với việc này, hắn về nhà trọ nấu cho mình một bữa thật ngon, đợi tin tức từ phía trên.
Đế đô lại trở về vẻ yên bình vốn có, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nửa tháng sau, sinh viên thực tập lục tục trở về học viện, chuẩn bị cho cuộc thi tiếp theo. Điều khiến mọi người bất ngờ là Phượng Tắc không hề rời đi, Phượng Tắc hỏi vài câu mới biết tên này muốn hoàn thành việc học, câm nín một lát mới đi tìm Bạch Thời, định nhờ Lục Việt để ăn gian.
Bạch Thời do dự vài giây: “Được, chú ý an toàn.”
“Tớ biết.”
Trận đấu của hệ cơ giáp luôn thu hút sự chú ý, dựa theo lệ cụ, sinh viên năm nhất sẽ bắt đầu trước, sau đó mới tới năm hai, rồi năm ba. Các fan của Tiểu Nhị Hóa đã đến từ sớm, cuối cùng cũng có thể thỏa nguyện xem nam thần thi đấu trực tiếp, có thể nói tiếng hét ở hội trường hôm ấy muốn lật tung nóc nhà.
Bạch Thời đã quen rồi, điều khiển cơ giáp vẫy vẫy tay với khán giả, trả lại khu nghỉ ngơi, kiên nhẫn đợi đến xế chiều, bắt đầu ngồi thẳng lưng, nhìn về phía sân đấu không chớp mắt.
Hôm nay bắt đầu kì thi của sinh viên năm hai, mục đích Trì Tả đi tìm cậu lúc trước rất rõ ràng, chính là muốn ra trận ngay đầu tiên. Bạch Thời nhìn màn hình lớn, chỉ thấy phía trên nhanh chóng xuất hiện một hàng chữ: Trì Tả VS Phượng Tắc.
Sinh viên trong khu vực im lặng một giây, sau đó là tiếng gào thét ầm trời. Người xem Bạch Thời không biết Phượng Tắc, ngơ ngác nhìn họ, sau đó chuyển ánh mắt về phía trước, nhìn hai bên vào sân.
Trì Tả ngồi xuống ghế điều khiển, yên tĩnh nhìn về phía trước.
Cậu không biết lời khuyên bảo gần đây có tác dụng hay không, chỉ hiểu một điều —— Nếu người này trở về may mắn không chết, nhưng vẫn còn mù quáng không chịu tỉnh ngộ, vậy thì sớm muộn gì họ cũng sẽ gặp nhau với tư cách kẻ thù.
Vì vậy, chẳng bằng… Đánh trước một trận không chút cố kỵ.