Chương 205: Dạy dỗ
Lần này Thừa Viêm tới là để kết bạn với Velar, tiện thể đứng từ xa quan sát Tống Minh Uyên—— Người này không những không chết, hình như ngũ quan còn tinh xảo hơn… Y biết, chỉ sợ gene của Tống Minh Uyên đã tăng lên, nhưng không rõ trị số cụ thể thế nào, thật muốn biết đám người này lấy được vận khí từ đâu.
Gặp phải Bạch Thời ít nhiều y cũng có chút bất ngờ, dù sao năm nhất năm hai đang thi đấu, y cứ tưởng bọn họ sẽ không đến, nhưng không sao, y không sợ bọn họ, chưa kể Bạch Thời hoàn toàn không có chứng cớ xác định thân phận của y, cùng lắm chỉ là nghi ngờ thôi, có đụng mặt cũng không hề gì.
Bên trong sân huấn luyện của học viện Hoàng Gia đều cung cấp cơ giáp cấp thấp và trung cấp, nhưng cơ giáp cấp thấp chiếm đại đa số.
Mặc dù có Velar ở đây, bọn họ có thể dùng được cơ giáp trung cấp, nhưng Bạch Thời không muốn cái tên có nghi vấn là Thừa Viêm này dùng cơ giáp chất lượng tốt, vì vậy xông thẳng tới khu cấp thấp, kiên nhẫn giải thích rằng cơ giáp cấp thấp thích hợp với trình độ hiện tại của y hơn, làm người không thể tham lam, phải dần dần phát triển từ cái đơn giản trước đã.
Thừa Viêm đưa mắt nhìn cậu, khóe miệng khẽ nhếch: “Được.”
Bạch Thời nhìn chằm chằm vào nụ cười trên mặt y, càng cảm giác giống Thừa Viêm, thân thiết dẫn y quay lại sân huấn luyện, ra hiệu cho y bước vào cơ giáp, nói: “Cậu xông tới đánh tôi đi, không cần căng thẳng, cứ phát huy như bình thường là được rồi, như thế tôi mới có thể xem xem cậu thiếu sót ở đâu.”
Thừa Viêm ngồi trong ghế điều khiển nghi ngờ nhìn Bạch Thời, nheo mắt lại: “Tôi cảm thấy cứ luyện tập từ cơ bản là được.”
“Không, thực chiến sẽ khiến người ta tiến bộ nhanh hơn.” Bạch Thời bình tĩnh vẫy tay, “Đến đây đi, nếu còn băn khoăn gì khác, yên tâm, cậu không chạm được vào tôi đâu.”
Thừa Viêm giữ nụ cười lạnh trên môi, bình thản ừ một tiếng, y không hiểu người này đang định làm gì, dùng tốc độ hơi chậm rút kiếm chém xuống, sau đó lấy Bạch Thời nhẹ nhàng né tránh cũng lui về phía sau nửa bước. Thừa Viêm bắt đầu suy nghĩ có nên giả vờ mắc lỗi vấp ngã, tranh thủ đẩy tên này không.
Nhưng đúng lúc này, y chỉ thấy bả vai của cơ giáp trước mắt khẽ động, lập tức nhận ra Bạch Thời muốn làm gì, vô thức nâng cánh tay lên chuẩn bị ngăn cản, nhưng sau đó nghĩ lại những gì mình vừa nói, đành ép bản thân phải ngừng lại.
Một giây sau, một quyền rất mạnh gào thét nện tới, đánh thẳng vào má y, khoang điều khiển lập tức truyền đến một trận rung động kịch liệt.
Thừa Viêm: “…”
“Lúc sử dụng kiếm, lực và đường cong ở cánh tay rất quan trọng, cậu là người mới học, tốt nhất đừng dùng, nên đấu tay không thôi, như tôi lúc nãy ấy.” Bạch Thời nghiêm túc dạy bảo, “Hơn nữa thời điểm ra chiêu cậu đừng do dự, rất dễ khiến đối thủ lợi dụng sơ hở, thả lỏng, ngoan, lặp lại ha.”
Thừa Viêm: “…”
Thừa Viêm phát hiện mỗi lần chạm mặt người này, y đều hận không thể đập chết hắn cho xong, y lạnh lùng nhìn về phía trước, cố nhẫn nại thu kiếm, kéo dài khoảng cách rồi tiếp tục tiến lên, ngay lúc sắp tiếp cận mới đột ngột tăng tốc, kế hoạch là dùng thân mình đập ngã đối phương.
Ngay tại lần đầu tiên giao phong, Bạch Thời đã không bỏ qua cho hành động mờ ám của tên kia, càng cảm giác đây chính là Thừa Viêm, cũng sớm đề phòng, đương nhiên giờ phút này sẽ không khách khí, cũng không thèm trốn, mà nhắm đúng thời cơ nhấc chân lên, dùng sức đạp một đạp vào ngực đối phương, đạp cho hắn bay ra ngoài.
Thừa Viêm luống cuống đứng vững, bỗng nhiên ngẩng đầu, cố gắng đè nén dục vọng muốn giết người.
Người bày trò hoàn toàn không hề tỏ vẻ áy náy, tiến lên hai bước, tiếp tục dạy dỗ: “Không do dự chứ không phải lỗ mạng, suy nghĩ một chút, nếu như vô tình gặp phải đối thủ mạnh, cậu mà liều lĩnh xông vào như vậy chẳng khác nào đi chết có biết không? Ôi, ngốc quá!”
Thừa Viêm: “…”
Câu “đừng dạy nữa” của Thừa Viêm còn chưa kịp nói ra miệng, chợt nghe thấy người nào đó vừa nghỉ một giây lại tiếp tục nói: “Nhưng vừa rồi cậu điều chỉnh tư thế ngay thời khắc mấu chốt, cũng không tệ lắm đâu.”
Bạch Thời nghĩ nghĩ, bổ sung: “Phong cách của cậu có chút giống một người bạn của tôi, nhưng mà cậu ta mạnh lắm, tôi đã từng đánh vài trận với cậu ta, nếu cậu có một phần mười sự lợi hại của cậu ta là ưu tú lắm rồi.”
Thừa Viêm không rõ lời này có ý thăm dò hay không, nhưng nghe con người kia khen ngợi mình thế này, ít nhiều cũng có chút kinh ngạc, y nhướn mày: “Hả? Là ai?”
“Cậu ta tên là Cẩu Thặng, sau này có cơ hội sẽ giới thiệu hai người với nhau.” Bạch Thời khích lệ, “Mặc dù bây giờ cậu ta mạnh hơn cậu rất nhiều, nhưng nếu chịu cố gắng luyện tập có khi sẽ vượt qua cậu ta, trở thành Cẩu Thặng thứ hai!”
Thừa Viêm: “…”
“Nào, đừng lãng phí thời gian nữa.” Bạch Thời ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu cho y bắt đầu lần nữa, dự định làm một thầy giáo có trách nhiệm. Đương nhiên, xét thấy Velar còn đứng lù lù ở đằng kia, cậu sẽ bớt phóng túng một chút.
Đương nhiên Velar không tin Bạch Thời lại hào hứng như vậy, chỉ là nhìn bộ dạng vừa rồi, trước kia Bạch Thời chưa từng gặp Benson, nhưng là vì sao?
Hắn âm thầm suy đoán nguyên nhân và khả năng, ánh mắt rất dịu dàng, tiếp tục xem.
“Anh họ.” Phòng Thiên Kỳ chậm rãi đi tới, “Anh tìm em?”
Velar gật đầu, đứng im không nhúc nhích. Phòng Thiên Kỳ nhìn theo tầm mắt hắn, nhìn sao cũng thấy bên kia đang dạy dỗ, chỉ là phương thức hơi thô lỗ, bèn hỏi: “Ai thế?”
“A Bạch.”
Phòng Thiên Kỳ khẽ giật mình, vội vàng nhìn hai người kia, nhanh chóng cố định ánh mắt trên bóng dáng của bạn nhỏ nào đó.
Mặc dù trước giờ hắn không ưa Tống Minh Uyên, hơn nữa rất muốn theo đuổi Bạch Thời, nhưng hắn không ngu, quan sát lâu như vậy, chưa kể việc Bạch Thời bỗng nhiên mất tích mấy tháng, hắn đã sớm nhận ra xác xuất thành công rất thấp, huống chi khả năng của hắn cũng ở trình độ trung thượng, gia thế còn xuất sắc, vô số người theo đuổi, chắc chắn trong số đó sẽ có một hai người thuận mắt làm hắn chuyển sự chú ý.
Nhưng không biết là vì không theo đuổi thành công, hay là đã từng cố gắng, mỗi khi nhìn Bạch Thời, trong lòng hắn sẽ có cảm giác là lạ, dù biết tương lai Bạch Thời sẽ kết hôn với Tống Minh Uyên, nhưng hắn vẫn không cảm thấy chán ghét người này.
Phòng Thiên Kỳ đứng xem một lát, hơi kinh ngạc, theo hiểu biết của hắn, tính cách của Bạch Thời không tệ chút nào, luôn có kiên nhẫn với người tới thỉnh giáo, đâu phải loại người sẽ hành động thế này, hắn vội hỏi: “Người còn lại là ai?”
“Bạn của anh.”
Phòng Thiên Kỳ nói: “Anh ta chọc A Bạch rồi hả?”
“Anh đang nghĩ.” Velar hơi dừng lại, “Cậu vào thế chỗ cho cậu ta đi.”
Phòng Thiên Kỳ rất tình nguyện, nhấn chuông ở cửa để hai người kia chú ý mình, sau đó bày ra thủ thế, nói cho họ biết phải thay người.
Bạch Thời âm thầm tiếc rẻ thở dài một tiếng, nhìn Thừa Viêm đầy lưu luyến: “Vậy hôm nay học tới đây thôi ha, nếu cậu còn muốn học, hôm nào tôi sẽ tiếp tục dạy cậu.”
Hơi thở quanh thân Thừa Viêm cực lạnh, ngón tay hình như đã hơi run run, y nghe vậy khẽ nhếch môi cười, khống chế giọng nói đáp lại, cởi dây an toàn đứng lên, đợi tới lúc mở cửa khoang điều khiển bước ra ngoài, y đã điều chỉnh tâm trạng ổn thỏa, mặt mỉm cười, hoàn toàn không nhận ra chút sát ý nào.
Velar đang đợi y, hòa nhã hỏi: “Cậu và cậu ta có biết nhau không?”
“Tôi biết hắn là tên con lai kia, nhưng không rõ hắn có biết tôi không.” Thừa Viêm cười nói, “Có lẽ hắn đã từng chú ý tới tổ chức, phát hiện bị tôi thâu tóm, cho nên ghét tôi chăng?”
Velar nhìn hắn: “Có lẽ.”
“Vậy thì hắn nghĩ oan cho tôi rồi, tôi chỉ hứng thú với mấy thứ thuốc và kỹ thuật thôi, đâu có bắt người làm thí nghiệm.”
Velar nhìn cuộc chiến đã bắt đầu, ừ một tiếng. Thừa Viêm âm thầm dò xét hắn, thấy sắc mặt hắn như thường, cũng đưa mắt nhìn qua.
Tống Minh Uyên ứng phó với người xung quanh nhanh nhanh chóng chóng, gửi tin nhắn cho oắt con nhà mình, sau đó tìm theo số phòng đi tới đây. Lúc anh đến, ngốc manh đang luyện tập với ai đó, anh cứ tưởng người kia là Trì Tả, nhưng đứng nhìn trận đấu một lúc, lại thấy Velar đứng bên ngoài, Tống Minh Uyên lập tức hiểu ra mình đoán nhầm rồi.
Velar phát hiện ra Tống Minh Uyên đầu tiên, đưa mắt nhìn anh tiến lên, lại nhìn thoáng qua ngũ quan hơi thay đổi kia, tươi cười chào hỏi, tiện thể giới thiệu sơ qua về bạn mình.
Thừa Viêm cười cho có, không nói chuyện nhiều, bởi vì so với Bạch Thời, y càng kiêng dè người này hơn, từ sau khi tiếp xúc ngắn ngủi, y không còn định lôi kéo người này về phe mình nữa rồi.
Số lần Tống Minh Uyên tiếp xúc với Thừa Viêm không nhiều, đa số đều dưới tình huống Thừa Viêm đang diễn trò, hiện tại cũng không phát hiện ra vấn đề gì, chỉ nhìn y một lát, gật đầu, kiên nhẫn đợi ngốc manh ra khỏi sân, sau đó kéo người vào lòng ôm ôm như thói quen, rồi dắt cậu đi tìm Trì Tả.
Bạch Thời thấy những người kia đã đi ra, mới nói: “Em nghi ngờ đó chính là Thừa Viêm.”
Tống Minh Uyên mỉm cười hỏi lại: “Chắc chắn chứ?”
“Trực giác.”
Tống Minh Uyên ừ: “Anh sẽ bảo người điều tra thêm về hắn.”
Bạch Thời gật gật đầu, ngoan ngoãn đi theo đại ca tới chỗ Trì Tả huấn luyện tinh thần lực.
Trong lúc thi đấu không dùng cơ giáp cao cấp, bọn họ đều biết chính việc này mang tới sự chênh lệch với thực lực thật sự, Bạch Thời nhìn khuôn mặt nghiêm túc của tiểu đệ, cậu biết tiểu đệ không muốn thua, vì vậy yên lặng tiến lên, duỗi móng vuốt sờ soạng một cái.
Nếu như thuận lợi, phải tới kỳ nghỉ hè mới có thể dỡ bỏ sạch sẽ quả bom trong Kế hoạch S, còn phải viết lại một phần mềm khác, chỉ cần không còn khủng khiếp như ban đầu, có thể yên tâm để tiểu đệ sử dụng.
Trì Tả phát hiện bon họ tới gần, đang đánh dở quay sang nhìn một cái, sau đó tiếp tục huấn luyện.
Giải đấu cơ giáp của học viện Hoàng Gia tiến hành thuận lợi theo đúng lịch trình, lần này giữa chừng không xảy ra vấn đề nghiêm trọng nào, Trì Tả là một sinh viên cực kỳ có kinh nghiệm chiến đấu trong năm hai, cũng là sinh viên xuất sắc, tiến thẳng vào trận chung kết, giành ngôi quán quân. Còn Bạch Thời, thân là thiên tài cấp song SS, đánh mấy trận đấu kiểu này không hề có chút áp lực, chiến thắng dễ như thái rau, khiến cho các fan nhìn mà kích động quá nhiều.
Có điều giải quán quân của cậu đã nằm trong dự liệu của mọi người, ngược lại cuộc tranh tài của sinh viên năm ba khiến mọi người sôi trào, bởi vì Lam và Joshua đụng độ nhau ngay vòng bán kết, giờ phút này, toàn trường sắp phát điên rồi.
Bạch Thời ngồi ở đằng kia lướt diễn đàn, thấy đa số bình luận của các fan đều là “Ngô vương theo đuổi lâu như vậy mới ôm được Joshua, chắc không nỡ thắng đâu, cho dù thắng cũng là vì ngô vương không muốn Joshua cảm thấy ảnh đang nhường, đây gọi là tình yêu đó, má ơi cưng chiều tới nỗi tui chịu hết nổi rồi nè”, cậu câm nín mất tận hai giây, đi ra chỗ khác đọc bình luận của fan Joshua, phát hiện giọng điệu bên này cũng gần gần như bên kia, chỉ có thêm phân tích thực lực, cho dù là vậy cũng dùng câu chữ ngọt ngào để viết, phải nói là chói mù cả mắt.
Đương nhiên, thực lực của Joshua cao hơn nhị ca rồi… Bạch Thời nhìn vào giữa sân, thấy hai người kia đã bắt đầu chiến đấu.
Bình thường bọn họ hay huấn luyện chung, nắm rõ phong cách của nhau như lòng bàn tay, chỉ là gene của Joshua đã tăng cao, tốc độ tay kinh khủng hơn trước rất nhiều, chẳng mấy chốc Lam đã không chống cự được, bị Joshua ngáng chân đè xuống đất, phong tỏa toàn bộ lối thoát, trận đấu chấm dứt như vậy đó.
Bạch Thời lại phấn khởi, tiếp tục lướt diễn đài, thậm chí còn dùng tài khoản phụ chạy tới bàn tán với các fan cả buổi, chủ đề là ai trên ai dưới, còn không kiềm lòng được mà đưa mắt nhìn đại ca: “Anh nói bọn họ có khả năng không?”
Vừa rồi Tống Minh Uyên cũng xem ngốc manh bàn tán với người ta, đáy mắt đầy vui vẻ, xoa xoa đầu cậu: “Không biết.”
Sự tò mò của Bạch Thời không nhiều lắm, rần rần với các fan một lát nữa mới dừng tay, ngoan ngoãn đợi xem trận chung kết của đại ca.
Mỗi lần thi cuối kỳ, học viện Hoàng Gia chỉ tổ chức cho ba niên cấp, sinh viên năm bốn người bận làm luận văn, người bận chuẩn bị vũ hội, hoặc là đang phân vân lựa chọn giữa việc đi làm và nghiên cứu sinh, hoàn toàn không có thời gian tham gia thi đấu, bởi vậy đợi đến lúc trận đấu của năm ba xong hết, bọn họ sẽ chào đón kỳ nghỉ hè.
Tình hình bên phía Kế hoạch S phát triển không tệ, Bạch Thời ở nhà vài ngày, ở Tống gia vài ngày, sau đó nghe nói bọn họ đã bắt đầu viết phần mềm rồi, vì vậy chạy tới căn cứ với đại ca, để Lục Việt và Trọng Thiên giúp đỡ.
Đám Trì Tả và Joshua cũng đi theo, yên lặng đợi kết quả.
Nhiệt độ trên hành tinh vẫn ấm áp như thế, ánh mặt trời chiều vào người, vô cùng dễ chịu. Bạch Thời nghe nói hôm nay chương trình sẽ hoàn thành, ăn sáng xong bèn chạy tới.
Tống Minh Uyên phải xử lý công việc làm ăn, ngồi lại một lát mới đi. Đúng lúc này, anh chợt nghe tiếng chuông dồn dập vang lên, cúi xuống nhìn màn hình, phát hiện là cha, bèn nhấn nút nghe.
Ánh mắt Tống tướng quân rất trầm: “A Bạch có ở đó với con không?”
Bước chân Tống Minh Uyên dừng lại: “Có ạ, có chuyện gì thế?”
“Tin tức vừa gửi tới.” Tống tướng quân nói, “Gia đình Việt tướng quân đi ra ngoài gặp tập kích, xe nổ rồi, hiện tại… Không biết tình huống thế nào.”