Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 34: Chương 34




Chương 035: Cấp S

Bởi vì lý do thể chất, Bạch Thời cứ đánh mấy trận lại phải nghỉ ngơi một lần, đợi sau khi nghỉ ngơi xong sẽ nhận được đãi ngộ ngang hàng với mấy người đánh thua và nhân vật mới, mặc dù có tích lũy được kha khá điểm, nhưng vẫn lăn lộn ở tầng dưới chót.

Sự chú ý dành cho nhóm này vẫn thấp, cộng thêm với việc cậu cứ đấu bữa đực bữa cái, bởi vậy cũng không nổi tiếng lắm, nếu so sánh thì tình cảnh của Lam và Tam Thiếu lại khác hẳn.

Lam là thiên tài thiếu niên được đấu trường công nhận, tình cách hòa đồng, khuôn mặt đẹp trai, độ nổi tiếng chắc khỏi phải nói. Còn Tam Thiếu, sau khi tới nơi này chưa từng nghỉ một trận đấu này, tiến thẳng một đường thế như chẻ tre, danh tiếng cũng vang dội lắm, trên thực tế hai người này bằng tuổi, đấu trường vì muốn hâm nóng sự cuồng nhiệt liền sắp xếp cho hai người đấu với nhau cũng là hợp tình hợp lý, huống chi từ nửa tháng trước khán giả đã đề nghị để hai người đối đầu, sao đấu trường có thể chối từ.

Bạch Thời nhìn chằm chằm vào giao diện cá cược, do dự thật là lâu, cuối cùng nhìn về phía Trì Hải Thiên: “Ông nội, ngài nói con nên cược ai?”

“Tự ngươi phán đoán.”

“Lúc đó ngài bảo sợ đề nghị sai khiến con gặp bất trắc, nhưng bây giờ không phải thi đấu, con sẽ nghe theo ngài mà.” Bạch Thời dừng một chút, không nhịn được mà nói, “Đây chính là tiền mồ hôi nước mắt con thi đấu vất vả mới có đó…”

Cậu đang nói chợt dừng lại, tự an ủi: “Không sao, không cần phải áp lực, lỗ thì lỗ vậy.”

Trì Hải Thiên bị oắt con này làm cho dở khóc dở cười, chẳng muốn so đo với chút mánh lới kia, lạnh nhạt đáp: “Nếu ngươi thật sự muốn cược, cược Tam Thiếu đi.”

Bạch Thời im lặng nửa giây: “Ông nội, con biết hắn lợi hại, nhưng con không thể phán đoán được thực lực của hắn.”

“Ta cũng không đoán được.” Trì Hải Thiên lên tiếng, nhưng mỗi lần đấu, Tam Thiếu này đều chỉ mất thời gian cực ngắn đã giải quyết xong đối thủ, căn bản không dùng hết toàn lực, không thể hiểu rõ chi tiết cụ thể, hy vọng lần này đánh với Lam có thể khiến cậu ta lộ ra chút gì đó.

Bạch Thời giật mình, sau đó nhớ lại thời gian mỗi trận đấu của Tam Thiếu, liền hiểu, rồi bắt đầu xoắn xuýt.

Cơ giáp của Tam Thiếu chỉ được lắp pháo hạt đơn giản, duy trì phối trí cơ bản, mặc dù Lam cũng sử dụng cơ giáp bình thường, nhưng dù sao hắn cũng tới đâu đã lâu, bất kể là vũ khí hay linh kiện đều được thăng cấp, có thể xác định là tốt hơn cơ giáp của Tam Thiếu nhiều.

Mặc dù cậu biết nếu bỏ qua cấp bậc của cơ giáp thì sự mạnh yếu của cơ giáp sư mới là nguyên nhân lớn nhất dẫn tới thắng thua, nhưng Lam cũng mạnh lắm chứ, đến cùng thì thực lực bị che dấu của Tam Thiếu có thể bỏ qua sự chênh lệch này không, quá khó nói.

Nhìn hai sự lựa chọn, Bạch Thời vặn vẹo một cái, cuối cùng quyết định nghe theo sự đề nghị của Trì Hải Thiên, cược Tam Thiếu thắng.

Trận đấu của Lam và Tam Thiếu được xếp vào lượt thứ hai đêm nay, bởi vì không biết bao giờ trận đầu mới kết thúc nên cả hai không đi lên khán đài, mà đợi trong hậu trường chuẩn bị. Bạch Thời kiên nhẫn chờ chờ đợi dợi, một lát đã thấy người chủ trì tiến vào giữa sân, tuyên bố kết quả và làm nóng bầu không khí trước khi trận tiếp theo diễn ra.

“Mọi người đều biết chỗ chúng ta có hai vị thiếu niên cực kỳ nổi tiếng, không chỉ bằng tuổi mà đều lợi hại vô cùng.” Người chủ trì cười nói, “Tôi nghĩ rất nhiều người cũng thắc mắc một điều như tôi, đó chính là liệu ai trong hai người này mạnh hơn nhỉ, có phải không nào?”

Toàn trường đồng thanh phụ họa, bầu không khí được đẩy mạnh.

“Quả nhiên rất nhiều người đều đang chờ mong, đừng vội, câu hỏi ngày sẽ được trả lời ngay sau đây!” Giọng nói của người chủ trì cất cao, “Nào, xin mời hai vị tuyển thủ của chúng ta!”

Khán giả nhìn hai người xuất hiện trong tầm mắt, vô cùng kích động, tiếng hò hét rung trời.

Người chủ trì giới thiệu sơ lược về hai bên, lại phỏng vấn vài điều, nhưng chẳng hiểu sao người chủ trì cứ có ảo giác hành động của mình trong mắt Tam Thiếu là rất ngây thơ, tự biên tự diễn, liền quyết định quay sang phỏng vấn Lam, sau đó sợ người xem đợi sốt ruột, không trì hoãn nữa, vui vẻ lui vào khu phòng hộ rồi tiến hành đếm ngược.

Lam và Tam Thiếu đều là kiểu tuyển thủ chủ động tấn đông, ngay sau khi hai chữ bắt đầu rơi xuống là lập tức phóng tới trước, nhanh chóng giao chiến kịch liệt. Tốc độ của hai người cực nhanh, căn bản không tồn tại vấn đề chỉ giới hạn vũ khí, một đòn vừa đánh tới, vũ khí cũng đã lắp xong, ngay sau đó liền bắn một pháo ngay khoảng cách gần.

Cả hai đều tránh phát pháo của đối phương, đạn pháo sượt qua người, vang lên hai tiếng ầm ầm nhức óc, tạo ra hai vụ nổ lớn ngay đằng sau, sóng nhiệt mang theo khói bụi, tiếng hò hét vang lên, hai người thấy một pháo không trúng lại thuận thế rút đao, đao hợp kim va vào nhau tạo nên những tia sáng chói mắt.

Cả hai bị chấn động phải vui về phía sau vài bước, tiếp tục tiến công, bóng dáng như ẩn như hiện trong làn khói bụi khiến người ta khó mà nắm bắt, đợi máy lọc không khí trong sân đấu hút sạch bụi mù, hai người đã di chuyển tới bên kia của đấu trường, bên tai chỉ nghe thấy tiếng nổ ầm ầm, trong lúc sơ suất, Lam đã bị Tam Thiếu đá trúng, cả người bay một vòng trên không trung rồi nện mạnh xuống đất.

Tam Thiếu cũng theo sát hắn, sau khi nã liền hai pháo liền rút đao ra đâm xuống. Trong lúc ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, Lam xoay người né đòn, bàn tay giơ lên đỡ chiêu, nhanh chóng kéo dài khoảng cách, đồng thời vẫn không quên bắn một pháo về phía Tam Thiếu, Tam Thiếu nhẹ nhàng tránh đạn, tiếp tục bay lên không trung rồi lao về phía hắn.

Toàn trường lặng ngắt, mọi người nhìn không chớp mắt, chỉ sợ bỏ lỡ bất cứ khoảnh khắc nào, có người am hiểu về cơ giáp còn không nhịn được mà nuốt nước miếng, trong lòng bàn tay dần dần rịn mồ hôi.

Người chủ trì cũng hít khí, mặc dù biết rõ thực lực của hai người này không tầm thường, nhưng cũng không ngờ họ lại phát huy tới mức khủng khiếp như vậy. Có lẽ nếu họ sở hữu cơ giáp trung cấp, chắc mấy vị trí top 10 sẽ phải đổi người thôi. Không, không đúng, không nhất định phải có cơ giáp trung cấp, chỉ cần tính năng của cơ giáp cấp thấp không có trở ngại, chắc chắn họ cũng đánh thắng những người kia, đây chính là sự khác biệt giữa thiên tài và người thường!

Trận đấu vẫn tiếp diễn, Lam lại bị đánh trúng, văng mạnh ra ngoài, hắn vội vàng ổn định cơ thể, thấy Tam Thiếu đã bay đến trước mặt liền nhanh chóng đỡ đòn.

Đúng là không cho một cơ hội thở dốc luôn mà… Lam nhìn cơ giáp trước mặt, hơi nheo mắt lại.

Mới cách đây không lâu, hắn đã dừng nếm thử cảm giác bị áp chế này vài lần, hơn nữa phương thức công kích của Tam Thiếu không khác đối phương là bao, chẳng lẽ lại là cùng một người?

Lam lập tức mượn động lượng để rút lui, vì dự liệu được người này sẽ đuổi theo, liền mở pháo hạt loại nhỏ đặc biệt bên trong cánh tay, nhắm thẳng vào Tam Thiếu rồi nhấn nút phóng.

Cân nhắc tới trọng lượng sẽ ảnh hưởng tới tốc độ, pháo hạt loại nhỏ không mang nhiều đạn pháo lắm, nhưng thời gian làm lạnh của nó cực thấp, có thể liên tục xạ kích, từ sau khi lắp tới nay hắn vẫn chưa dùng qua bao giờ và đây cũng là lần đầu tiên dùng tới nó.

Đạn pháo mang theo ánh sáng chói mắt xé gió lao tới, mà Tam Thiếu cũng đang xông về hướng này, chưa đầy một giây, hai bên đã đụng nhau.

Một khắc này, tất cả mọi người đêu cảm thấy mình sẽ nghe thấy tiếng đạn pháo va vào cơ giáp rồi nổ tung, nhưng sự thật lại vượt qua dự liệu của họ, Tam Thiếu chỉ đơn giản bắn ra một pháo, sau đó đã thành công vượt qua hỏa lực trùng trùng, khí phách xuất hiện trước mặt Lam.

Khán giả đồng loạt trợn mắt, người chủ trì hoảng hốt tới nỗi suýt làm rơi mic, Bạch Thời mở to mắt, Trì Hải Thiên thì đã ngồi ngay ngắn từ bao giờ, còn Lam nhìn người phía trước, đồng tử đột nhiên co lại, đây là… đây là tinh thần lực cấp S!

Tam Thiếu nâng pháo đồng lên, duy trì tư thế này mà nã pháo trong khoảng cách gần, một tiếng ầm vang dội, bắn ngay chính giữa mục tiêu.

Lam lại bị đánh cho bay ngược về sau, đụng rầm rầm vào lớp phòng hộ, hắn bị đánh mấy lần vào cùng một vị trí, cơ giáp không chịu nổi, trục trặc xuất hiện rất nhanh. Tam Thiếu nhắm đúng thời cơ, dùng một chiêu đánh tan.

Từ khi bắt đầu, trận đấu đã tiến vào hình thức đối kháng cường độ cao, từ đầu cho tới khi chấm dứt vẫn chưa tới ba phút, người chủ trì mở loa ngoài, giọng nói mang theo run rẩy rõ ràng vì kích động: “Trận tranh tài này, Tam Thiếu thắng!”

Khán giả vẫn chưa hoàn hồn, yên tĩnh vài giây mới kịp phản ứng, tiếng hò hét xé rách khoảng không phía trên đấu trường.

Màn hình lớn bắt đầu chiếu lại, chỉ là tốc độ của họ quá nhanh, người chủ trì cố ý dặn nhân viên chiếu thật chậm, để người xem có thể nhìn toàn cảnh một cách rõ ràng.

Đúng là mọi người không thể bắt kịp động tác của họ, đồng loạt ngửa đầu chăm chú quan sát.

Hình ảnh chiếu tới thời khắc gay cấn lại được chỉnh chậm hơn nữa, gần như đã đến cực hạn, chỉ thấy đối mặt với hoàn cảnh nguy hiểm, Tam Thiếu nã pháo bắn nát hai phát pháo đằng trước, sau đó thay đổi theo một lộ tuyến không tưởng để né tránh phát pháo cuối cùng, xuyên ra khỏi hỏa lực trùng trùng.

“Ôi trời đất ơi…” Người chủ trì kích động tới nỗi gần như không thể nói gì, “Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, Tam Thiếu đã di chuyển tới bốn, năm lần, thật sự… thật sự… thật sự quá mạnh mẽ!”

Người chủ trì nói xong đã thấy hai vị thiếu niên rời khỏi cơ giáp, vội đi tới.

Tam Thiếu theo thường lệ vẫn không ngừng lại, quay đầu bước thẳng. Người chủ trì vô thức muốn gọi anh, nhưng rồi lại không dám, đành phải tiễn người nọ đi bằng ánh mắt nóng bỏng, lần này thật sự không thầm oán về tính cách khó chịu của anh nữa, mà bắt đầu hy vọng sau này người này ngẫu nhiên có thể phản ứng với mình một chút.

Người chủ trì chuyển ánh mắt, nhìn về phía Lam tốt tính, hỏi thăm cảm tưởng.

Lam không có cảm xúc chán nản, ngược lại tâm trạng rất tốt, cười nói: “Đánh rất đã, hy vọng lần sau có thể đánh với cậu ấy lần nữa.”

“Vậy cậu cảm thấy thực lực của Tam Thiếu thế nào?”

“Rất mạnh.” Lam cười đáp, kiên nhẫn ứng đối với người chủ trì, sau đó chậm rãi trở lại hậu trường, đứng ở cửa phòng tắm công cộng chờ đợi, trong chốc lát đã thấy một gian phòng mở, là Tam Thiếu mới tắm xong, cũng đang nhìn hắn, Lam nhướn mày: “Cậu là [Thiếu Gia]?”

Tam Thiếu bình tĩnh ừ, cũng không hỏi hắn ra là, có lẽ lúc nãy đấu với nhau anh đã sớm nhận ra người này là [Lam Sí] rồi.

“Tôi cứ tưởng tuổi cậu không nhỏ như vậy chứ.” Lam cười thở dài, nghĩ thầm Bạch Thời đã đủ biến thái, ai ngờ còn có tên biến thái hơn.

“Đó là tài khoản mượn của người khác.”

Lam ừ, đột nhiên hỏi: “Vậy cậu có biết Lang Nha là…”

Tam Thiếu hiểu hắn muốn hỏi gù, gật gật đầu: “Tôi biết cậu ấy là Tiểu Nhị Hóa.”

Lam bị xưng hô này làm cười ra tiếng, tiếp tục nhướn mày: “Vậy cậu cảm thấy tên nhóc kia có nhận ra mình không?”

“Không thể.” Tam Thiếu ngắt lời, “Tôi chỉ đấu cùng cậu ấy đúng một trận, hơn nữa thời gian rất ngắn.”

Lam nghĩ cũng phải, liền hỏi: “Tạm thời vẫn giữ bí mật hả?”

“Giữ bí mật.”

Lam lại ừ, sau đó nhớ tới một sự kiện, nở nụ cười: “Cậu nói nhóc kia sẽ cược ai?”

“Bất kể là ai, chắc chắn lần sau cậu ấy sẽ cược tôi, đi đây.” Tam Thiếu không thèm để ý tới đáp án, nói xong liền lướt qua hắn, chuẩn bị bước lên bậc thang tới khán đài.

“Đợi một chút.” Lam gọi lại, “Hay là thi đấu cùng chúng tôi đi?”

Tam Thiếu vẫn đưa ra câu trả lời lần trước, nói muốn suy tính một chút. Lam không hỏi nữa, dùng ánh mắt tiễn anh rời đi, ánh mắt này hơi sâu, người nọ là AS hay song S đây? Nếu như là song S thì hóa hiếm… Hắn âm thầm hít khí, vô thức siết chặt nắm đấm.

Giờ khắc này Bạch Thời đang xem lại trận đấu lần thứ hai, bị thực lực khủng khiếp của Tam Thiếu làm chấn động tới nỗi không nói nổi thành lời, im lặng thật lâu mới chậm rãi mở miệng: “Ông ơi, con cảm thấy mình không đánh lại được người ta rồi.”

Giọng nói của Trì Hải Thiên rất nhạt: “Không phải hình như, vốn đã không đánh lại được.”

Bạch Thời im lặng, nghĩ thầm trong giai đoạn hiện tại phải làm sao mới thu phục được tiểu đệ mạnh mẽ như vậy đây? Dùng ân cứu mạng? Vấn đề là người ta lợi hại đến thế cơ mà, kẻ địch mà anh không đánh lại được, chắc cậu chỉ có nước biến thành siêu Xayda rồi đeo thêm một trăm tấn thuốc nổ trên người may ra mới có cơ thắng, nhìn sao cũng thấy không ổn!

Chẳng lẽ cốt truyện vừa mới bắt đầu đã tan vỡ sao? Hay là nói ngay từ bắt đầu cậu đã đi không đúng đường? Không không, thế thì quá tuyệt vọng, làm sao mà cậu về nhà được đây?

“Có thể kết bạn với Lam, còn Tam Thiếu này tạm thời giữ khoảng cách trước, đừng thân thiết quá.” Trì Hải Thiên dặn dò, “Đợi lúc nào ta nói ổn thì con mới được kết bạn với người này.”

Bạch Thời hoàn hồn, nhẹ nhàng dạ một tiếng, sau đó nhớ tới Lam rất nổi tiếng ở chỗ này, mà trước kia Tam Thiếu không có vẻ gì mạnh mẽ lắm, bởi vậy người cược anh thắng khá ít, thế thì mình kiếm bộn rồi.

Cậu vội vàng mở máy truyền tin, xem tiền thắng cược.

Tam Thiếu tình cờ đi tới, đứng cạnh cậu, liếc nhìn giao diện cá cược: “Cược tôi à?”

Bạch Thời gật đầu lia lịa, cặp mắt sáng rực, hiển nhiên là vui lắm lắm lắm.

Trong lòng Tam Thiếu rất thỏa mãn, nhưng ngoài mặt chỉ bình tĩnh ừ một tiếng, ánh mắt lại chuyển về phía sân đấu.

Đêm nay Bạch Thời không phải đánh, đứng ngoài quan sát hết toàn bộ trận đấu rồi mới về nhà.

Từ đầu tới cuối Ân Kiệt đều đi theo họ, ngẫu nhiên quan sát Bạch Thời, trong ánh mắt toàn là lo lắng không giấu nổi, ánh mắt này làm tim gan Bạch Thời run rẩy, không biết Trì Hải Thiên lại đưa ra ý định khiến nhân thần cộng phẫn nào đây, nhưng cậu biết dù thế nào mình cũng không trốn được, liền tự an ủi bản thân phải bình tĩnh, tiếp tục sống.

Mấy ngày tiếp theo, cậu nhạy bén phát hiện lão đầu thường xuyên trầm mặc nhìn về phía mình, hình như đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng có vẻ lại đang chần chừ, đây là tình huống chưa bao giờ xảy ra. Bạch Thời hoảng hốt, sống vài ngày trong lo sợ bất an, cuối cùng không thể nhịn được nữa, giữ nét mặt tê liệt lướt tới bên cạnh ông: “Ông nội.”

“Sao?”

“Có phải ngài đang định làm gì không?” Bạch Thời hỏi, thầm nghĩ làm gì cũng phải thống khoái nha lão đầu, đừng có kéo dài như vậy, tui đã bị ông giày vò bao ngày, sớm chết lặng từ lâu rồi, không được hả!

Trì Hải Thiên nhìn cậu: “Vì sao lại hỏi thế?”

“Trực giác.”

Trì Hải Thiên im lặng một lát, xoa xoa đầu cậu: “A Bạch, bất kể ta bảo con làm gì đều là vì muốn tốt cho con, có biết không?”

“… Vâng.” Bạch Thời lên tiếng, bỗng nhiên hối hận, lão đầu khác thường như vậy, chẳng lẽ lần này cắn phải thuốc quá mạnh?

Trì Hải Thiên đứng dậy: “Ta dẫn con tới một nơi.”

Đến rồi!

Bạch Thời nhìn bóng lưng ông, đầu tiên là tự thôi miên bản thân thật nhiều lần rằng đừng coi mình là người, sau đó hít sâu một hơi, hiên ngang lẫm liệt, đi theo không chùn bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.