Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 57: Chương 57




Chương 058: Nổi tiếng

Những người đã đấu trận đơn trước không thể đấu lại trận đơn hoặc đôi nữa, trong kế hoạch ban đầu thì sẽ là Bạch Thời, Lam, Trì Tả, vòng thứ hai là Phi Minh và một chủ lực khác do câu lạc bộ mời tới – Địch Cổ Nguyên, vòng thứ ba là thi đấu đoàn đội.

Lượt đấu của Bạch Thời đã được tuyển thủ dự bị đánh xong, Lam cũng vừa hoàn thành, trước mắt tới lượt của Trì Tả.

Đối phương là một chiến đội vẫn luôn đứng ở hạng năm mươi trong trong hệ Bell, mặc dù Trì Tả là tân thủ, nhưng dù sao cũng là thiên tài song A, tố chất ở các phương diện đều nổi trội hơn đối phương, cộng thêm màn đặc huấn của Bạch Thời và Lam, bởi vậy trong khoảng thời gian này Trì Tả tiến bộ rất nhanh, hoàn toàn bù đắp được sự thiếu kinh nghiệm.

Bạch Thời quan sát một hồi, cảm thấy tiểu đệ không có vấn đề, ngay lúc cậu định bình luận mấy câu, nơi bụng đột nhiên truyền tới một cơn đau quặn, Bạch Thời vội vã ném ly chạy như điên.

Tống Minh Uyên: “…”

Trì Tả đánh khá cẩn thận, đợi tới khi Bạch Thời rúc vào góc lần nữa mới kết thúc, Trì Tả lễ độ bắt tay với đối phương, quay người đi xuống đài. Cậu nhìn xung quanh, bước nhanh tới trước mặt Bạch Thời, lo âu hỏi: “A Bạch, cậu quay lại rồi à, không sao chứ?”

Ông đây quay lại hai chuyến rồi… Bạch Thời ậm ừ, ý bảo Trì Tả rót hộ ly nước ấm, sau đó ôm ly nước trong tay, tội nghiệp rúc vào trong ghế.

Vòng thứ hai sắp bắt đầu, bốn tuyển thủ đồng loạt lên đài, ngồi xuống vị trí được chỉ định, đeo kính, chờ đợi đếm ngược. Vào lúc này, bình luận viên là người bận rộn nhất, cười nói: “Lần đầu tham gia Liên Minh mà có thể phát huy tốt như vậy, có vẻ Phượng Hoàng là một chiến đội rất xuất sắc, vòng đầu thắng liên tiếp ba ván, được cộng ba điểm, bởi vậy dù họ có thua vòng hai, nhưng chỉ cần hòa đối thủ trong vòng ba thì cũng đủ điểm chiến thắng, tình thế rất có lợi cho họ.”

“Phải rồi, so ra mà nói thì chiến đội Xích Hổ với lợi thế sân nhà khá bị động, nếu họ muốn chiến thắng đối thủ, nhất định phải thắng vòng ba mới được, rút thăm được bản đồ nhỏ thì khá tốt, chứ lỡ mà rút phải bản đồ lớn thì tương đối khó khăn đây.”

“Đúng vậy, nhưng không phải là không có hy vọng, xem nào, bản đồ của vòng hai đã được rút ra rồi, là tháp tử vong!” Bình luận viên kích động nói, “Tháp tử vong là một bản đồ hiếm hoi được cộng điểm ở vòng hai, trong tháp có một con quái cấp S, nếu như đánh chết, không những chiến thắng mà còn có thể đạt được một điểm cộng, nếu như Xích Hổ có được một điểm này và hai điểm ở vòng hai, vừa đủ để ngang điểm với Phượng Hoàng.”

Một vị bình luận viên khác lên tiếng: “Nhưng điều này còn thiếu khả thi hơn việc chiến thắng trong vòng ba.”

Bình luận viên trước cười cười: “Tóm lại thì đây là một cơ hội để xoay chuyển, Xích Hổ đã cử hai tuyển thủ không tệ, bên phía Phượng Hoàng là Phi Minh và Địch Cổ Nguyên, đều là những người trẻ tuổi mới hai mươi, nhưng hình như hai người này chính là người lớn tuổi nhất chiến đội, xem ra Phượng Hoàng không chỉ có thực lực, mà còn là một chiến đội sở hữu tiềm lực phi thường, nào, hãy cùng xem vòng đấu này.”

Bình luận viên vừa dứt lời, trên màn hình đã xuất hiện ba giây đếm ngược, cả bốn người đồng thời được truyền tống vào tầng thứ nhất trong tòa tháp, quái vật giả thuyết nhanh chóng vây quanh họ, đồng hồ tính thời gian bắt đầu chạy!

Hai người của Xích Hổ lập tức xông về phía trước, vừa chém giết quái, vừa chạy về phía cầu thang, hiển nhiên là chuẩn bị lên lầu. Phi Minh và Địch Cổ Nguyên cũng xông về phía đó, mục tiêu của họ không phải là quái mà là hai đội viên của Xích Hổ.

Vòng thứ hai có thời gian hạn chế là hai mươi phút, nếu như thao tác thỏa đáng, hai mươi phút đã đủ để họ giải quyết xong đối phương và thắng trận, Phi Minh đã đánh ở đấu trường ngầm lâu như vậy, kinh nghiệm rất phong phú, Địch Cổ Nguyên được câu lạc bộ mời tới, thực lực cũng rất tốt, hai người nhanh chóng áp sát đối phương.

Bạch Thời vui vẻ trong lòng, nghĩ thầm: run rẩy đi những kẻ phàm trần, không ai có thể ngăn chúng ta đại thắng trận đầu đâu! Nhưng ngay sau đó cậu lại cảm thấy bụng đau nhói, vội vã chạy tới nhà vệ sinh một chuyến, khi trở về thì uể oải ngồi co ro trong ghế, bất động.

Tống Minh Uyên rũ mắt nhìn cậu, chẳng lẽ đây là thủy thổ bất phục? Nhưng mấy hôm trước vẫn khỏe lắm mà, chẳng lẽ bây giờ mới biểu hiện ra?

Bạch Thời phát hiện ra tầm mắt của anh, ngẩng đầu nhìn qua, lộ ra cặp mắt ướt nhẹp, rất dễ khiến người ta liên tưởng tới động vật nhỏ nào đó đang cầu vuốt ve.

Tống Minh Uyên xoa xoa đầu cậu, nhớ tới luật trong một trận đấu có hai lần thay người, trước mắt họ vẫn còn một lần chưa dùng, liền nói: “Trong chốc lát nữa để dự bị lên đánh, anh dẫn em đi khám một chút.”

Bạch Thời mặt liệt: “Không, em nhất định phải lên đấu.”

Cậu yên lặng nắm tay, mẹ kiếp, khốn khổ khốn nạn đã đủ rồi, bây giờ chính là giai đoạn làm màu khí phách, cậu tuyệt đối phải lên đài thay đổi hình tượng!

“Không sao chứ?”

“Sẽ không sao đâu.” Bạch Thời nói xong thấy đám Phi Minh đã giải quyết đối phương, liền tranh thủ thời gian quảng cáo vận động một chút, phát hiện quả nhiên bụng không hề có dấu hiệu đau đớn gì nữa, bi phẫn quá trời, rồi lại tự an ủi bản thân: mình bị hãm hại đâu phải một hai lần, nhờ vậy mới chậm rãi bình tĩnh.

Lam và Trì Tả thấy Bạch Thời đứng dậy, không nhịn được cũng tiến lên, nói thực lực của đối thủ rất bình thường, không cần cậu phải xuất hiện đâu, kết quả là Bạch Thời rất kiên trì, đành phải nghe theo cậu.

Mới đánh trận đầu mà đã có kết quả 0-5, đã vậy vòng hai còn bị tàn sát sạch sẽ, sắc mặt của chiến đội Xích Hổ không được tốt cho lắm, họ đang tận dụng khoảng trống này để mở một cuộc họp ngắn gọn, phân tích qua về ưu khuyết của đối thủ, thanh thủ có thể xoay chuyển trong vòng ba, ngay sau đó họ nhìn thấy bạn nhỏ nào đó “bị sợ hãi đến run rẩy” lại ra sân, tất cả quyết định phải ra tay từ Bạch Thời trước, đây sẽ là người đầu tiên bị đánh bại.

Khán giả cũng nhanh chóng phát hiện ra điểm này, đồng loạt bàn tán đừng bảo đứa nhỏ này sẽ sợ tới nỗi không kịp nhúc nhích rồi ngỏm luôn nha.

Trong ánh mắt của bao người, Bạch Thời bình tĩnh ngồi trước máy tính, đeo kính, chờ đợi, tiến vào hệ thống cùng đồng đội.

Đây là bản đồ trung đẳng, không có quá nhiều chướng ngại vật, trên cơ bản chỉ cần lao về phía trước một đoạn là có thể đụng phải đối phương, sau đó triển khai chém giết. Bạch Thời liếc nhìn các phím bấm trên bàn điều khiển, thấy trên đó có in hình tia chớp là hiểu ngay đây là thuộc tính Lôi, cảm giác rất thỏa mãn.

Màn hình bắt đầu đếm ngược và xuất hiện đồng hồ tính giờ, vòng này có thời gian bốn mươi phút, nếu hết thời gian và hai bên vẫn có người còn trong bản đồ thì kết quả sẽ là hòa, mỗi đội được ba điểm.

Giọng nói mang cười của Lam lại vang lên trong kênh nói chuyện: “Mặc dù ưu thế rất lớn, nhưng đây là trận đầu, hơn nữa đối phương không mạnh, chúng ta không thể hòa.”

Bạch Thời đáp: “Đúng!”

“… Em trai à, cậu đừng miễn cưỡng.”

“Em không sao, cám ơn.” Bạch Thời nói xong thấy trận đấu đã bắt đầu, liền tiên phong xông lên phía trước, đối phương đã lao về phía bên này, chưa đầy một phút, hai bên đã đối mặt.

Người của Xích Hổ thấy Bạch Thời tiên phong thì nhanh chóng bao vây, chuẩn bị giải quyết trước một tên để tăng sĩ khí.

Bạch Thời biết rõ nếu đánh cùng một người thì mấy người khác sẽ thừa cơ vây quanh cậu ngay, cậu nheo mắt lại, tính toán khoảng cách giữa hai bên, lập tức quyết định ấn nút thuộc tính, rút đao chém vun vút giữa không trung, trong quá trình này còn thay đổi lộ tuyến rất nhiều lần.

Tống Minh Uyên nhìn rất rõ, cũng đoán được cậu muốn làm gì, trong đáy mắt không giấu nổi ý cười. Khán giả cũng cười, nghĩ thầm đứa nhỏ này đang sợ hãi nên đánh đại hả? Mà riêng một vài người có nghiên cứu và hiểu biết về cơ giáp thì nhận ra ngay những động tác này đều có độ khó rất cao, hơn nữa tốc độ vô cùng nhau, họ giật mình, chăm chú quan sát.

Người của Xích Hổ cũng phát hiện ra vấn đề, nhưng giờ phút này đối phương vừa thu đao về phía sau, mà họ cũng đã tới gần.

Tiếng xì xì từ từ vang lên giữa không trung, bởi vì tốc độ ra chiêu quá nhanh, đợi tới lúc Bạch Thời đáp xuống đất, dòng điện mới bắt đầu xuất hiện, chỉ mới chớp mắt đã lộ ra toàn cảnh. Người của chiến đội Xích Hổ luống cuống không kịp trở tay, hai người tiên phong đều bị thương.

Mọi người hít vào một hơi, đây là… đây là….

“Ôi trời đất ơi! Lưới điện! Là lưới điện! Không thể tưởng tượng nổi!” Bình luận viên phấn kích nói, “Ngay trận đầu tiên trong giải đấu, ngay khi các tuyển thủ còn đang ở giai đoạn tìm tòi về các nguyên tố, vậy mà cậu ấy đã có thể tạo ra một tấm lưới điện! Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa của Phượng Hoàng, quả là nhất chiến thành danh!”

“Chắc chắn rồi.” Một vị bình luận viên khác cũng lên tiếng, “Bất kể là kỹ thuật hay tốc độ đều tuyệt vời, không hề thiếu một thứ, xem ra lời đồn trên mạng không phải là giả, thực lực của cậu ấy rất mạnh!”

Lúc này Lam và Phi Minh cũng đuổi tới, thấy toàn bộ nhân số của đối phương đều đang ở đây, vội vàng bao vây họ, Lam cười khen ngợi: “Em trai, làm tốt lắm.”

Bạch Thời không đáp, lao tới sau lưng đám người kia, chém ra vài tia điện cản lại những người muốn tản ra, cảm thấy oán khí sau khi bị tiêu chảy đã nguôi dần, nhanh chóng ra nhập chiến cuộc, đợi tới lúc thuộc tính biến mất, Bạch Thời lập tức dựng pháo hạt lên, bắt đầu nã đạn trong khoảng cách gần.

Lam và Phi Minh đã sớm nhìn thấy bộ dạng rất ngầu này của Bạch Thời, hoàn toàn không thấy có gì kì lạ nhưng đây là lần đầu tiên Địch Cổ Nguyên được chứng kiến, không khỏi nhướn mày cười cười, tiếp tục công kích. Trì Tả lại một lần nữa nhận ra em trai đáng yêu nhà mình đã trở nên lợi hại rồi, cảm thấy nước mắt vui mừng sắp chảy ra tới nơi.

Chiến cuộc phát triển tới mức này, trên cơ bản đã không còn gì bất ngờ nữa, chẳng bao lâu sau liền phân ra thắng bại. Phượng Hoàng dùng kết quả 11 – 0 để dành lấy thắng lợi đầu tiên.

Bạch Thời tháo kính, chậm rãi đứng dậy, thấy Trì Tả đang xông tới dùng sức ôm cậu thật chặt, kinh ngạc hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Trì Tả xoa xoa đầu cậu, cảm khái vạn phần: “Không có gì.”

Bạch Thời nghĩ thầm tiểu đệ phải biết cậu trở nên mạnh mẽ rồi chứ, sao lại bị chấn động nữa nhỉ, chẳng lẽ bỗng nhiên trúng gió? Cậu yên lặng nhìn Trì Tả, đi theo họ cùng rời sân, sau đó nghỉ ngơi một lát rồi tham dự họp báo.

Truyền thông cũng không ngờ chiến đội Phượng Hoàng lại có thể biểu hiện khiến người ta rung động như vậy, mọi sự chú ý bị thu hút về phía này, phóng viên hỏi một đống vấn đề, nhiều nhất là nhằm vào Bạch Thời, mọi người đều ngạc nhiên vì sao cậu lại nghĩ được cách dùng lưới điện!

Bởi vì ông đây muốn ngầu, muốn làm các người chói mắt chứ sao! Bạch Thời cảm thấy nếu làm màu thì có khi sẽ bị lờ đi, vì vậy căn cứ vào nguyên tắc khiêm tốn thần bí, cậu không nhiều lời, dứt khoát kéo Lam ra làm lá chắn.

Vài ngày sau, những trận đấu khác lục tục kết thúc, bảng xếp hạng đầu tiên của tinh hệ Bell đã xuất hiện, bởi vì vừa đánh xong một trận, trên cơ bản năm mươi chiến đội đều có kết quả nửa thắng nửa bại, cho nên vì vậy ban tổ chức bắt đầu tính hạng bằng số điểm toàn thắng, chiến đội Phượng Hoàng đại thắng với mười một điểm, cùng xếp hạng nhất với bảy đội mạnh khác.

Mọi người trở về ăn mừng một phen, tiếp tục huấn luyện, chuẩn bị nghênh đón trận đấu tiếp theo, mà màn trình diễn kia của Bạch Thời đã được thu lại, bây giờ đang được một đám người tôn thờ quỳ lạy, số lượt xem dâng lên như bão táp, cũng có mấy người được chú ý như cậu, bao gồm cả chiến đội của học viện Hoàng Gia, trong khi thi đấu đoàn đội, học viện Hoàng Gia xuất hiện hai người một phong, một hỏa không ngừng bao vây đối thủ, cảnh tượng khá là hoành tráng.

Bạch Thời biết rõ sớm muộn gì cũng phải đối đầu với học viện Hoàng Gia, vì vậy quan sát danh sách một lần, lại phát hiện không hề có nhân vật phản diện, không nén nổi kinh ngạc.

Cậu cứ tưởng dựa theo tình tiết bình thường thì mình sẽ gặp phải nhân vật phản diện trong khi quyết đấu chứ, ai ngờ lại trật lất, thật không biết mấy tên khốn kia định sắp xếp thế nào?

Hay là… trước khi vào vòng trung kết sẽ thay đổi thành viên?

Bạch Thời đoán cả buổi mà không có đầu mối, dứt khoát bỏ qua, quyết định phải cố nhìn chằm chằm vào đại ca, miễn cho một cánh tay đắc lực giúp cậu đạp ngã BOSS nhất thời nghĩ quẩn rồi bị nhân vật phản diện đánh cho tàn phế.

Mới đó mà đã một tháng trôi qua, trong thời gian này họ đã đánh thêm hai trận tranh tài nữa, đều chiến thắng, càng ngày càng được chú ý hơn, hiện tại đã sắp tới năm mới, khắp nơi đều vô cùng náo nhiệt.

Cậu lạc bộ của chiến đội Phượng Hoàng nằm gần khu vực phồn hoa nhất tinh hệ Bell, cũng rất gần mấy học viện lớn, năm học sinh của học viện Bell vừa kiểm tra ngày nghỉ lễ và thời gian tới trận đấu tiếp theo, phát hiện có rất nhiều ngày trống, giờ thì đang chuẩn bị về nhà ăn tết. Phi minh muốn dẫn em mình đi du lịch các hành tinh xung quanh, đã báo với Bạch Thời một tiếng, thấy cậu không có ý kiến gì nên đã xuất phát rồi. Chẳng biết Lam có chuyện gì bận rộn, cười vẫy vẫy tay, là người đi đầu tiên. Địch Cổ Nguyên là người của Tống Minh Uyên, thấy anh không có gì dặn dò, cũng đi chơi nốt.

Bạch Thời im lặng cả buổi, nhìn Trì Tả: “Cậu muốn về nhà hả? Ông nội tạm thời sẽ không trở về đâu.”

“Không phải.” Trì Tả nói, “Giáo sư của tớ ở gần đây, thầy cũng biết tớ sẽ thi đấu ở chỗ này, lúc trước đã dặn tớ đến tết phải tới thăm thầy, cậu có muốn đi cùng không?”

Bạch Thời suy nghĩ, nói câu đợi một chút, sau đó chạy tới hỏi đại ca xem anh có tính toán gì không, có muốn về nhà không.

Tống Minh Uyên nhìn về phía cậu: “Có chuyện gì?”

“Em chỉ tùy tiện hỏi thôi.” Bạch Thời quan sát anh, thực ra cậu không muốn người này về nhà chút nào, bởi vì theo tính cách thần bí của anh, chắc chắn khi về nhà sẽ không dẫn theo cậu đâu, nhỡ trong khoảng thời gian đó anh nghĩ quẩn rồi chạy đi liều chết với nhân vật phản diện thì không xong.

Tống Minh Uyên trầm ngâm thật lâu, nghĩ thầm sang năm là mười bảy tuổi rồi, đoán chừng người của học viện quân sự Hoàng Gia sẽ chạy tới tận nhà để làm phiền, cộng với mấy kế hoạch cứu vãn con trai chưa được áp dụng của cha… Tống Minh Uyên nhanh chóng quyết định, bình tĩnh đáp: “Không về.”

Thật tốt quá! Vậy thì có thể tiếp tục canh chừng rồi! Bạch Thời vui lắm lắm, quay lại tìm Trì Tả, nói cậu sẽ không đi theo đâu, sau này có cơ hội sẽ tới thăm sau ha.

Trì Tả xoa xoa đầu cậu: “Hay là cứ đi cùng tớ đi, chẳng lẽ cậu muốn ăn tết một mình.”

“Có đại ca mà, nếu tớ đi thì anh ấy chỉ còn một mình.”

Trì Tả biết tình cảm giữa Bạch Thời và hai người anh em kết nghĩa này không tệ, cũng rất cảm kích vì họ đã chăm sóc em trai thay mình, liền gật gật đầu, nhanh nhẹn thu dọn hành lý rồi xuất phát, giờ phút này ngoại trừ quản lý thì cả câu lạc bộ chỉ còn lại Bạch Thời và Tống Minh Uyên.

Bạch Thời biết rõ các vị quản lý cũng sẽ về nhà, chạy tới tìm Tống Minh Uyên: “Đại ca, anh có kế hoạch năm mới gì không?”

“Em thì sao?”

Bạch Thời nghĩ nghĩ: “Em sẽ nghe theo anh.”

Tống Minh Uyên liếc nhìn cậu, đưa tay xoa xoa đầu.

Lúc này Tống tướng quân vừa nhận được một tin dữ từ con cả, im lặng mất vài giây, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Năm ngoái tiểu Uyên đã không về, sao năm nay lại không về nữa?”

“Nói là có việc.”

“Nó không ở sao Mê Điệt nữa à?”

“Dạ, đang ở câu lạc bộ, năm nay câu lạc bộ của tiểu Uyên báo danh dự thi rồi, thành tích không tệ.”

“Ta đã xem rồi, nhưng nó không tham gia, theo lý thuyết phải về nhà mới đúng.” Tống tướng quân dừng lại một lát, “Con nói liệu có phải nó đang định làm gì không?”

Người đối diện bất đắc dĩ: “Con cũng không rõ lắm.”

Tống tướng quân có cảm giác bất an ghê lắm, ngồi suy nghĩ thật lâu, chợt nhớ tới đám người của học viện quân sự Hoàng Gia, lập tức im lặng đứng dậy.

“Cha?”

“Gần đây mẹ con cứ nhắc tới tiểu Uyên suốt.” Tống tướng quân nghiêm trang, “Cho nên ta quyết định đi đón em con về ăn tết, mọi việc trong nhà giao cho con đó, nếu có khách, nhớ phải tiếp đón chu đáo.”

Người đối diện: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.