Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 63: Chương 63




Chương 064: Hoa văn

Nơi Tống Minh Uyên muốn tới là một hành tinh cách câu lạc bộ khoảng hai chòm sao, anh đã báo với Lam, thu dọn đồ đạc xong liền dẫn Bạch Thời bước vào phi thuyền tư nhân của mình.

Phi thuyền không lớn, chỉ đặt được một cái giường khá rộng, Bạch Thời liếc mắt một vòng rồi bò lên, tiếp tục làm tổ trên đó, hiển nhiên là vẫn chưa nguôi phiền muộn. Tống Minh Uyên nhìn cậu, không hiểu vì sao oắt con này lại muốn kết bạn với người ta như vậy, đành hỏi: “Còn đang nghĩ tới chuyện của Lăng An?”

“Ừm.”

Tống Minh Uyên trầm ngâm một hồi: “Thích cô ta?”

Bạch Thời lắc đầu lia lịa, có quỷ mới thích cô ta, nếu không phải cô nàng này có hiềm nghi là hậu cung thì cậu việc quái gì phải để tâm tới chứ?

Tống Minh Uyên dò xét Bạch Thời, cảm thấy bạn nhỏ này không nói dối, khuyên nhủ: “Cũng đã như vậy rồi, tìm người khác chơi đi.”

“Không, anh không hiểu.” Bạch Thời buồn phiền đáp lại, tiếp tục rúc vào trong chăn.

Mục tiêu của cậu vẫn rất rõ ràng, đó chính là về nhà, nhưng dựa theo lời tự thuật của Lăng An và đường lối của truyện chủng mã, cậu cảm giác đáng lẽ ra họ sẽ phải gặp nhau, hơn nữa còn cùng tổ đội để thi đấu, nhưng tết năm ngoái, người cậu gặp lại chính là đại ca, điều này chứng tỏ nội dung cốt truyện đã bị lệch ở nơi nào rồi.

Cậu không biết mấy tên khốn kia sắp xếp thế nào, cũng không biết mình có đi đúng đường hay không, nhưng thực lực của đại ca rất mạnh, cậu không hề hối hận khi gặp được anh, bởi vậy phải nghĩ cách cố gắng giải quyết chuyện của Lăng An cho xong, ai ngờ hiện tại mối quan hệ đã tệ tới mức này, trên thực tế hai người không cùng đội rất khó gặp mặt, cậu không rõ liệu mình có thể cứu vãn được không, mà vừa nhìn đã thấy Lăng An là một em gái có gia cảnh tốt, có khi lại có tác dụng cho con đường phát triển của nam chính, nếu như không cứu vãn được thì nguy to rồi.

Bây giờ toàn bộ tâm trí của cậu đều chìm trong sự sợ hãi không thể nào qua cửa, Bạch Thời cảm thấy mình có thể thử chết xem sao.

Tống Minh Uyên kéo cái nắm nhỏ trên giường tới bên cạnh: “Nói đi, anh không hiểu thế nào?”

Thế giới này là một quyển tiểu thuyết, anh muốn hiểu thế nào? Có khi tui mà nói xong thì anh sẽ mang kéo tui đi tiêm thuốc ấy chứ. Bạch Thời không đáp, im lặng nửa giây: “Đại ca, anh nói tình bạn giữa em và cổ còn có hy vọng không? Anh có cách gì không?”

Tống Minh Uyên biết oắt con này không ngốc, nếu giờ mà biểu lộ quá rõ ràng chắc sẽ bị phát hiện ngay, anh bình tĩnh nói: “Không có.”

Bạch Thời thở dài trong lòng, thực ra mỗi lần đại ca đều phân tích rất có lý, nhưng suy nghĩ của con gái thật khó hiểu, có khi chẳng biết tại sao đã nghĩ tới chỗ rất kỳ quái, làm cho đại ca cũng không muốn quan tâm nữa rồi kìa.

Cậu lại rúc vào trong chăn, cầu nguyện lần sau gặp phải Lục Thạch có thể nói chuyện tử tế với người ta.

Tống Minh Uyên nhắc nhở: “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi.”

Bạch Thời ậm ừ qua loa bằng một câu không có gì, tiện thể kéo chăn chùm kín.

Tống Minh Uyên biết cậu không muốn nói, nghĩ thầm dù sao cũng đã đặt người trong tầm mắt của mình mà canh chừng, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu, cũng không ép buộc cậu, quay người về khoang điều khiển liên lạc với thuộc hạ, xác nhận thời gian hạ cánh, sau đó bắt đầu xử lý công việc, tắm gội qua, đi ngủ.

Hệ thống trong phi thuyền có thiết lập hình thức ngày và đêm, giờ phút này đèn trong phòng ngủ đã tắt hết, vô cùng tĩnh lặng, bạn nhỏ nào đó đã ngủ mất rồi, anh nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng kéo người tới bên cạnh mình.

Đồng hồ sinh học của Bạch Thời hoạt động rất tốt, vì vậy khi mở mắt ra lại phát hiện mình và đại ca đang ôm nhau, im lặng vài giây, hoàn toàn không rõ là người này thích ôm gì đó để ngủ, hay là do mình tự lăn qua.

Cậu vô thức nhớ tới bộ dạng lúc tỉnh lại khi mộng xuân lần trước, nghĩ sao cũng thấy khả năng mình chủ động lớn hơn, nhưng lần nào người này cũng ôm cậu, anh cũng không hoàn toàn vô tội chứ hả, vậy thì không thể oán cậu hết đâu nha.

Tống Minh Uyên tỉnh rất sớm, chậm rãi buông tay, nói câu chào buổi sáng, thái độ cực kỳ tự nhiên. Bạch Thời thấy anh không có gì mất tự nhiên, cũng không xoắn xuýt nữa, bắt đầu một ngày mới.

Quãng đường di chuyển mất mấy ngày, mỗi sáng sớm Bạch Thời đều phát hiện mình đang cuộn mình trong vòng tay của đại ca, mỗi lần đều có suy nghĩ “cảm giác này không tệ chút nào”, cậu sâu sắc cảm thấy không ổn rồi, quyết định phải bắt bản thân phân rõ giới hạn, điều chỉnh tâm tính, luyện tới nỗi càng lúc càng bình tĩnh, khiến cho cậu cũng muốn tự khen ngợi rồi đó.

Tống Minh Uyên âm thầm dò xét, thấy Bạch Thời chưa từng để lộ cảm xúc mâu thuẫn, thỏa mãn cực kỳ.

Nơi anh muốn tới là một công ty lính đánh thuê, đây là căn cứ đào tạo vũ trang tư nhân đầu tiên của anh, trải qua mấy năm phát triển, thực lực càng ngày càng mạnh, công ty cũng càng ngày càng nổi tiếng, đến nay đã nhận được không ít nhiệm vụ, hai thượng tá được anh phái tới sao Mê Điệt dốc sức trổ tài cũng được điều từ nơi này.

Căn cứ xây ở vùng ngoại thành, xung quanh là rừng mưa, không có gì để xem, phi thuyền của Tống Minh Uyên chậm rãi cập bến, dự định tới thẳng một biệt thự cá nhân trong thành phố.

Đứng ở bến cảng mà liếc mắt một vòng cũng có thể thấy đủ các loại phi thuyền tới từ hành tinh khác, bây giờ hành tinh đang vào đêm, ánh đèn rực rỡ, cảnh đêm cực kỳ đẹp. Bạch Thời đi theo đại ca xuyên qua một đại sảnh rộng rãi, phát hiện đã có người đứng đợi, bốn người đứng trước mặc âu phục màu đen, trên người tỏa ra khí thế hung hãn, vừa nhìn đã biết đây không phải là người lương thiện.

Cả bốn người không biết suy nghĩ của Bạch Thời, vừa nhìn thấy Tống Minh Uyên đã cung kính hô thiếu gia, sau đó nhìn về phía Bạch Thời, hô Bạch thiếu gia.

Bạch Thời ngơ ngác mất vài giây, chợt cảm thấy mình oai oách quá đi mất, cũng biết mình được gọi như vậy là vì quan hệ với đại ca, gật gật đầu, đi theo họ lên xe rời đi, cuối cùng dừng trước một tòa biệt thự cao cấp.

Quản gia đứng ở cửa, tươi cười đón họ vào nhà. Từ cuộc đối thoại của họ, Bạch Thời mới biết biệt thự này là của đại ca, im lặng nửa giây, trong đầu thì nghĩ: cái gì gọi là người chiến thắng cuộc đời? Chính là thế này đây! So sánh với anh mới thấy nam chính nên vứt đi thì hơn!

Tống Minh Uyên dặn dò quản gia chăm sóc đứa em trai ngốc manh này của mình thật tốt, rồi quay sang nói với Bạch Thời nếu mệt thì đi nghỉ trước đi. Bạch Thời biết anh còn nhiều việc bận, vẫy vẫy tay, ý bảo anh không cần để tâm tới mình đâu. Tống Minh Uyên rất yên tâm, quay người dẫn thuộc hạ rảo bước vào thư phòng, ngồi xuống ghế, nhìn họ: “Đã tới sao số 8 xem qua chưa?”

Bốn người thường thấy khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo của anh, bây giờ nhìn khuôn mặt bình thường này bỗng có cảm giác không quen lắm, đơ mất nửa giây mới lên tiếng, đưa một vài thứ lên trước: “Bọn tôi sợ đối phương phát hiện, chỉ dám chụp một vài tấm lúc đi ngang qua, không có gì đặc biệt.”

Tống Minh Uyên cầm lên xem xét, phát hiện mấy tấm hình này thật sự rất bình thường, tiện tay ném sang một bên.

Sao số 8 nằm ở trong chòm sao này, nó là một ngôi sao chết, cho nên chỉ được đặt một cái tên đơn giản bằng số, nếu như là trước kia, nó thực sự không đáng chú ý, nhưng gần đây lại có người ở hành tinh này tuyển công nhân, mà trong lúc vô tình, thuộc hạ của anh đã nhìn thấy hoa văn trên người đối phương, sau đó tra được họ sẽ tới sao số 8, bởi vậy mới vội vàng thông báo cho anh.

Về vấn đề hoa văn, trước kia họ đã tình cờ gặp được hai lần trong khi làm nhiệm vụ, có thể khẳng định hoa văn này phải thuộc về một tổ chức thần bí nào đó, hơn nữa thực lực rất mạnh, nhưng họ cố điều tra mà vẫn không thể biết rõ lai lịch của đối phương, điều này khiến anh rất chú ý.

Tống Minh Uyên hơi nheo mắt lại: “Bọn chúng muốn làm gì?”

“Hình như là đào thứ gì đó, tổng cộng đã mua sáu xe khai thác, ngày hôm qua nhà cung cấp vừa vận chuyển tới.” Thuộc hạ phân tích, “Hiện tại chỉ còn lại chiến hạm vận tải và thủ tục cất cánh, đợi bọn chúng chuẩn bị xong xuôi là có thể xuất phát, chắc trong khoảng vài ngày tiếp theo.”

Tống Minh Uyên trầm ngâm một lát, hỏi: “Có biết công nhân chúng tìm tới là những ai không?”

Thuộc hạ gật đầu: “Là người của một công ty chuyên cung cấp sức lao động.”

“Các anh có quen biết với ông chủ bên đó không?”

Thuộc hạ giật mình, chợt có dự cảm xấu: “Quen, ý của thiếu gia là?”

“Ngày đó tôi cũng tới xem sao.”

Thuộc hạ giật mình, dẫn đầu là người phụ trách công ty lính đánh thuê, vội vã khuyên hủ: “Không được, quá nguy hiểm, ai biết sẽ xảy ra việc gì, nhỡ bọn chúng tìm được thứ mình muốn rồi giết người diệt khẩu thì sao?”

“Không sao.” Tống Minh Uyên đứng dậy mở bản đồ vũ trụ, chỉ vào một hành tinh nhỏ bên cạnh sao số 8, “Đợi sau khi bọn chúng xuất phát các anh hãy đợi ở đây, phụ trách việc tiếp ứng cho tôi, cẩn thận đừng để đối phương phát hiện.”

Thuộc hạ vẫn không yên lòng, muốn đi thay, kết quả bị Tống Minh Uyên bình tĩnh dùng một câu “Ai trong số các anh mạnh hơn tôi” chẹn họng, họ hiểu rất rõ tính cách của thiếu gia, im lặng cả buổi, triệt để cam chịu.

Tống Minh Uyên dặn dò: “Đừng nói chuyện này cho A Bạch, các anh tìm người bảo vệ cậu ấy, đừng để A Bạch gặp chuyện không may.” Tống Minh Uyên ngừng lại một lát, nhìn người đứng đầu, “Lát nữa anh đưa số truyền tin của mình cho cậu ấy, bảo cậu ấy có chuyện gì cứ liên hệ với anh, tất cả nhớ kỹ, vạn nhất trong tương lai tôi xảy ra bất trắc gì, các anh phải lập tức tới bên cạnh cậu ấy, đưa cậu ấy tới nơi an toàn.”

Thuộc hạ giật mình, hóa ra tin tức mà đồng sự gửi về không sai, thiếu gia thực sự rất coi trọng huynh đệ, nhưng thiếu gia lợi hại như vậy, có thể gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn đây? Dặn dò thế này chỉ để phòng ngừa vạn nhất thôi đúng không? Bọn họ cố nén nghi ngờ, gật gật đầu, hỏi: “Lam thiếu gia cũng thế?”

“Ừm, nhưng trên cơ bản thì Lam không cần tôi phải hao tâm tổn trí.” Tống Minh Uyên nói, “Đến lúc đó nếu như tình thế nghiêm trọng, các anh hãy giao A Bạch cho Lam, sau này cũng đi theo Lam đi.”

Thuộc hạ đã giúp quản lý điều tra về tư liệu của Lam, căn bản không phát hiện ra bất cứ manh mối nào, nghe vậy không kiềm lòng được mà hỏi: “Ngài biết rõ thân phận của cậu ta?”

Tống Minh Uyên khẽ vuốt cằm: “Một ngày nào đó các anh cũng sẽ biết.”

Thuộc hạ thầm nghĩ thiếu gia quả là lợi hại, đã vậy còn rất thông minh, tuyệt đối không gặp bất trắc đâu! Họ nhận lệnh, ngồi lại một lát sau đó lục tục rời đi.

Tống Minh Uyên đi theo họ cùng xuống lầu, thấy Bạch Thời vẫn còn ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, liền đi tới: “Chưa ngủ à?”

Bạch Thời dạ, đưa mắt nhìn bốn người kia rời đi, do dự một chút, không nén nổi tò mò mà hỏi: “Đại ca, rốt cuộc thì anh đang làm gì?”

Tống Minh Uyên vuốt tóc cậu: “Kinh doanh.”

Sao cứ có cảm giác rất là ngầu nhỉ, chắc chắn không phải thương nhân bình thường đúng không? Bạch Thời thầm nghĩ trong lòng, cảm thấy mình không thể ngồi im một chỗ được, nam chính của truyện chủng mã mà không có thế lực của riêng mình thì không phải là nam chính tốt, cậu cũng nên gây dựng chút sản nghiệp mới phải.

Nhưng cậu không có khả năng làm ăn, chẳng lẽ lại trở về nghề cũ mà viết tiểu thuyết sao? Mợ nó chứ, đây đâu thể coi là thế lực, mà có lẽ cậu viết truyện cả đời cũng chẳng bằng một cái móng tay út của đại ca.

Nói gì thì nói cậu cũng là nam chính, chắc vận khí và nhân phẩm không tệ đâu ha, có lẽ nên làm theo cơ giáp nhị hóa đi mua sổ xố chẳng hạn, tích góp từng chút từng chút tài chính một trước đã.

Tống Minh Uyên thấy bạn nhỏ nào đó lại nghĩ đâu đâu, nắm chặt cằm Bạch Thời để cậu nhìn mình: “Đang nghĩ gì?”

Bạch Thời cảm giác biện pháp này rất khả thi, liền hỏi nơi này có chỗ nào để rút thăm trúng thưởng hay mua sổ xố gì đó không. Tống Minh Uyên không hiểu cậu đang nghĩ gì, hỏi nguyên nhân. Bạch Thời nghiêm trang nói cậu cảm thấy gần đây mình khá may mắn, muốn thử xem.

Tống Minh Uyên nghĩ một câu: đúng vừa ngốc vừa manh, bảo Bạch Thời sẽ tìm người dẫn cậu đi, tiện thể dạo chơi quanh thành thị. Bạch Thời thỏa mãn lắm, vỗ vỗ vai anh. Tống Minh Uyên tóm lấy móng vuốt nhỏ đang tạo phản kia, kéo cậu đứng dậy: “Muộn rồi, ngủ đi.”

Căn biệt thự này rất lớn, hai người không ngủ cùng một phòng nữa mà mỗi người ngủ riêng một nơi.

Một đêm yên bình.

Ngày hôm sau phía lính đánh thuê đã sớm gửi tin tức tới, nói đêm nay nhóm người kia sẽ xuất phát. Tống Minh Uyên biết mình sẽ phải mất thời gian để bàn bạc với người của công ty lao công, có lẽ không về được, liền nhìn về phía Bạch Thời: “A Bạch, anh có việc phải về nhà vài ngày, em ở đây đợi anh.”

Bạch Thời hoảng hốt, đừng bảo anh đi tìm nhân vật phản diện để cùng chết nha? Vội hỏi: “Có xa không? Bao giờ trở về?”

“Không xa, hai ba ngày là về rồi.”

Bạch Thời nhìn anh thật lâu, vẫn không yên tâm: “Anh thật sự không đi làm mấy việc nguy hiểm chứ?”

Tống Minh Uyên cam đoan: “Không đâu.”

Anh chỉ muốn đi quan sát, căn bản không nảy sinh xung đột với đối phương, cho dù đối phương có gây sự trước thì anh cũng có thể thoát thân bằng khả năng của mình, huống chi còn có thuộc hạ tiếp ứng, cho nên không có vấn đề gì lớn.

Bạch Thời dò xét vài lần, phỏng đoán Tống Minh Uyên đang nói thật, nhưng cậu vẫn hơi bất an, lại không thể ôm đùi cầu đóng gói mang theo, đành khẽ gật đầu.

Tống Minh Uyên để lại cho cậu mấy người, dặn họ dẫn Bạch Thời dạo chơi xung quanh, còn mình thì đứng dậy rời đi. Bạch Thời dùng ánh mắt tiễn anh ra khỏi cửa, cậu biết dù có nghĩ nhiều đến mấy cũng vô dụng, dứt khoát lên xe đi dạo.

Thành phố này cũng có một trò như sổ xố, Bạch Thời rất vui vẻ mà mua vài tờ, cất thật kỹ, sau đó muốn tìm chỗ nào để ăn cơm. Hộ vệ nghe xong liền mở cửa xe, chờ đợi cậu bước lên, Bạch Thời yên lặng nhìn nhìn, lại tiếp tục cảm thấy mình thật là oai oách, nói: “Tôi không muốn tới nhà hàng cao cấp đâu, một mình ngồi ăn ở đó không thú vị, ở đây có chỗ nào bán mấy món bình dân đặc sắc không?”

Hộ vệ suy nghĩ một chút, nói câu có, dẫn cậu tới một phố bán đồ ăn vặt rất phồn hoa.

Bạch Thời cảm thấy thỏa mãn, nhìn hai bên một chút, cậu biết nơi nào đông đúc thì đồ ăn sẽ ngon lắm, muốn chạy lại mua.

Hộ vệ không để cho cậu tự đi, ý bảo Bạch Thời đứng đây đợi, xoay người đi về hướng đó. Vì vậy Bạch Thời nghe lời đứng im, ngoan ngoãn nhìn qua bên kia, bất chợt thấy một thiếu niên vừa chen ra ngoài, hắn có mái tóc màu đỏ, mặc áo khoác màu đen, làm nổi bật lên làn da rất trắng, bởi vì phải giơ cao đồ ăn để tránh chen lấn, tay áo của hắn tuột xuống một đoạn, Bạch Thời có thể nhìn rõ một hình xăm màu vàng rất nhỏ ở cổ tay hắn, vô cùng đẹp.

Bạch Thời chỉ nhìn qua rồi thu tầm mắt, hơi sững lại.

Đợi đã nào, sao hoa văn kia nhìn quen thế? Hình như trên cơ giáp của lão đầu có in hoa văn này đúng không? Hay là hoa mắt? Bạch Thời vội vàng nhìn sang, thấy thiếu niên đã đi, vô thức đuổi theo vài bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.