Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 75: Chương 75




Chương 076: Độc miệng

Bản đồ trong trận đầu không lớn, hơn nữa đa số quang cảnh rất trống trải, mục đích chủ yếu là để hai bên có thể mặc sức quyết đấu.

Đám Trì Tả rút thăm được một khu kiến trúc bỏ hoang, nhưng bản đồ rất thoáng, thậm chí còn chẳng có hình dáng cơ bản, phóng tầm mắt tới chỉ có thể gặp vài cây cột đá lẻ tẻ.

Tốc độ của hai máy cơ giáp rất nhanh, đã sớm tiến vào đối kháng cường độ cao, từ bên này tới bên kia, từ mặt đất tới không trung, ánh sáng màu đỏ và màu lam không ngừng giao nhau, mỗi lần va chạm, thuộc tính bài xích nhau đều khiến màn hình tràn ngập sương mù, ngay sau đó đã bị gió mạnh mà cơ giáp mang theo thổi bay, tan biến trong không khí.

Từ đầu trận đấu tới giờ, hai người chưa dùng tới đạn pháo, mà đang giáp lá cà, từng dòng khí lưu bắt đầu tuôn ra, lan tràn xung quanh, thậm chí còn mang theo tia lửa, rất giống một cuộc biểu diễn pháo hoa rực rỡ.

Mặc dù Trì Tả luôn chọn lựa phong cách cẩn thận trong mỗi trận đấu, nhưng dưới sự dạy bảo của Lam và Bạch Thời, cậu hoàn toàn có thể thích nghi với kiểu đối kháng kịch liệt thế này, trên thực tế đã sớm nắm giữ kỹ xảo cận chiến thuần thục, bởi vậy không hề yếu thế, rất nhanh đã nhắm được thời cơ tóm chặt cổ tay của thiếu niên, nhấc chân đạp một cái thật mạnh.

Từng luồng khí cuốn quanh cái chân hợp kim khổng lồ gào thét đánh tới, nếu đây là một cú đạp trong hiện thực, dựa vào sức kéo ở cánh tay, rất có thể sẽ kéo đứt cả cánh tay cũng không chừng.

Thiếu niên quyết định rất nhanh, bỗng nhiên rút kiếm, lưỡi kiếm mang theo ngọn lửa nóng rực hung hăng bổ xuống đốt ngón tay của Trì Tả, ý định cắt đứt tay cậu.

Trì Tả đành phải buông tay, cùng lúc đó công kích cũng đến, chỉ nghe một tiếng ầm vang dội bên tai, thiếu niên bị đạp bay về phía sau một đoạn xa, đánh gãy ba cột đá mới khó khăn dừng lại.

Hắn còn chưa kịp điều chỉnh, ánh mắt vừa liếc qua đã thấy Trì Tả vừa thu chân đã bắt đầu nã pháo, vội vàng nhảy sang bên cạnh tránh né, pháo hạt năng lượng cao nổ tung, vài cột đá còn sót lại xung quanh đã hóa thành bột.

Thiếu niên bị dư chấn ảnh hưởng, cơ giáp lảo đảo bay trên không trung, hắn vội vàng lui về phía sau, thoát khỏi khối không khí cực lớn này. Trì Tả ngẩng đầu, liếc nhìn bóng người mơ hồ sau khói bụi, cậu lập tức bay lên từ dưới mặt đất, tiếp tục áp sát đối thủ, một vòng đối kháng cường độ cao lại tiếp diễn.

Bản đồ được dựng rất chân thực, khi đạn pháo, từng luồng gió mạnh lúc va chạm càng ngày càng lớn, ngay cả mây cũng bị ảnh hưởng, không ngừng chuyển động cuồn cuộn, mặt trời bị che khuất cũng phá mây chui ra, cộng với sự hoang vu lạnh lẽo vốn có, mỹ lệ mà đồ sộ.

Bất kể là người xem trực tiếp hay xem trên mạng đều hồi hộp quan sát, gần như quên mất còn có chức năng nói chuyện, thậm chí vài người còn ngừng thở.

Trì Tả có thể nghe rõ từng tiếng va đập, mỗi lần công kích, màn hình đều sinh ra chấn động kịch liệt, sắc mặt cậu vô cùng nghiêm túc, nhìn chằm chằm về phía trước không nháy mắt, hai tay lướt nhanh qua từng phím bấm trên bàn điều khiển, lần lượt nhập mệnh lệnh.

Giọng nói của thiếu niên đã không còn ngạo mạn như trước kia, hắn chậm rãi lên tiếng: “Cậu rất mạnh, tôi đã xem tư liệu trên mạng, nghe nói cậu lấy được chứng nhận cơ giáp sư cấp thấp từ khi mười hai tuổi.”

“Ừ.”

“Nếu là thật, rất có thể tôi không phải là đối thủ của cậu, nhưng cậu biết không, đây là trận đấu trên mạng.” Thiếu niên khẽ nói, “Ban đầu tôi cũng không định làm thế này…”

Trì Tả không hiểu lắm nên không trả lời, chỉ là đột nhiên thấy tốc độ của đối phương tăng mạnh, thậm chí trong lúc công kích còn không hề ngừng lại một giây, Trì Tả rùng mình, vội vàng chuyên tâm đối phó.

Người bên Phượng Hoàng nhìn rất rõ, có người nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ đây chính là tinh thần lực?”

“Không.” Bạch Thời nhìn chằm chằm vào màn hình, “Là tốc độ tay.”

Lam lên tiếng: “Thuần thao tác kỹ thuật, vì điều kiện trên mạng không có quá nhiều trở ngại, nhân tố thể chất đã bị loại bỏ, những thứ còn dư lại có thể tiến hành phân tích, độ cong khi tấn công, mức độ lớn nhỏ khác nhau sẽ có thời gian ra chiêu khác nhau, thông qua sự tính toán tỉ mỉ hoàn toàn có thể loại bỏ động tác dư thừa, cũng giúp tổng thể đạt tới sự tiêu hao nhỏ nhất, tạo thành một chuỗi công kích liên tiếp.”

Hắn nhìn võ đài, từ từ nheo mắt lại: “Xét theo thực lực hôm nay, người nối nghiệp tương lai của Hỏa Dương tuyệt đối là tên này, quá chủ quan, sao bọn họ lại che giấu một người như vậy?”

Địch Cổ Nguyên nhíu mày: “Nhưng dùng tốc độ tay như vậy rất dễ thoát lực, có lẽ không thể thi đấu đoàn đội ở vòng ba…” Y đang nói bỗng nhiên dừng lại, “Dự bị?”

Bạch Thời đã suy xét cẩn thận, ừ một tiếng, nhắc nhở: “Thường ngày, em là người đánh ván đầu.”

Địch Cổ Nguyên gật gật đầu: “Thì ra là thế.”

Những người khác nghe câu hiểu câu không, yên lặng nhìn họ.

Lam kiên nhẫn giải thích: “Đây là một loại chiến thuật, nếu A Bạch đánh ván đầu tiên, đối phương dùng đấu pháp liều mạng thế này có khi lại thắng, như vậy sẽ tạo thành đả kích tâm lý nhất định cho những người đấu sau, tiếp theo họ lại phái thêm một người lợi hại nữa ra trận, chúng ta sẽ gặp áp lực lớn, khí thế giảm mạnh, còn đối phương mặc dù không thể tiếp tục tham dự thi đấu đoàn đội nữa, nhưng có thể để người khác tham gia.”

Lam thở dài một tiếng: “Đổi góc độ khác để suy nghĩ, cho dù hắn không thể thắng, cũng có thể làm A Bạch tiêu hao một phần tinh thần lực và thể năng, những trận sau họ vẫn sẽ có lợi.”

Có người nói: “Nhưng bây giờ lại là Trì Tả, chẳng phải hắn vẫn còn chút thực lực sao?”

“Phải, xét theo tình huống này, có lẽ họ đã đặt ra chiến thuật từ đầu, dù người này không liều mạng, nhưng rất có thể đến lúc thi đấu đoàn đội vẫn cử người khác ra sân.” Lam nói, “Cho nên người này không muốn kéo dài, chuẩn bị trước cho ván kế tiếp.”

Mọi người đã hiểu, tiếp tục xem.

Lúc nãy Bạch Thời vừa nói xong thì không lên tiếng nữa, mà im lặng nhìn chằm chằm vào chiến cuộc.

Nếu như là bản đồ lớn, Trì Tả hoàn toàn có thể kéo dài khoảng cách, đợi tới khi đối phương tiêu hao đến thoát lực, nhưng đây lại là bản đồ nhỏ, Trì Tả chỉ có thể đỡ đòn, hỏng nhất là nhỡ đối phương đánh loạn, rất có thể Trì Tả cũng sẽ vô thức tăng tốc, như vậy rất bất lợi cho trận sau.

Bạch Thời không nhịn được mà hỏi: “Anh nói…”

Lam hiểu ý cậu, cười đáp: “Nhất định phải là tăng tốc rồi, nhưng tiểu Tả không phải là người dễ xúc động.”

Bạch Thời suy nghĩ nửa giây, cảm thấy Trì Tả không hề ngốc, cũng hơi yên tâm một chút, cậu quan sát một hồi, quả nhiên thấy động tác của Trì Tả chậm dần, rõ ràng là không muốn đối cứng với tên kia.

Nhưng bị bản đồ hạn chế, dù Trì Tả muốn cố gắng kéo dài, nhưng hiệu quả không tốt, sắp không chống đỡ được kiểu công kích khủng bố như muốn tự sát này của đối phương, dần dần yếu thế, sau đó sơ sẩy bị đánh trúng, đột nhiên ngã xuống từ không trung, mặt đất lại xuất hiện thêm một cái hố sâu.

Thiếu niên theo sát xuống, nâng pháo hạt nhắm thẳng vào Trì Tả, dùng sức nhấn nút bắn, màn hình lập tức nổ tung, ánh lửa vô cùng chói mắt, mảnh kinh loại, đá vụn và tia lửa bay ra ngoài, giống như nghi thức bế mạc của một buổi lễ long trọng.

Một giây sau, âm thanh máy móc quen thuộc vang vọng khắp hội trường: “Trận đấu kết thúc, người thắng là chiến đội Hỏa Dương, điểm tích lũy: một.”

Cả hội trường yên lặng nửa giây, tiếng vỗ tay như sấm rền, hai bên cùng tháo kính, bước vào chính giữa võ đài. Tâm tính của Trì Tả đã được rèn luyện rất tốt, cho dù thua nhưng thần thái vẫn sáng láng như thường, tươi cười bắt tay thiếu niên: “Cậu rất lợi hại.”

Thiếu niên vẫn ngậm kẹo mút, bắt tay với Trì Tả, ngón tay hơi run run nhưng biểu lộ vẫn bình tĩnh, đáy mắt lóe lên sự vui vẻ: “Cậu cũng rất mạnh.”

Hai người nhanh chóng tách ra, về khu nghỉ ngơi của riêng đội mình.

Lam cười vỗ vỗ vai Trì Tả: “Sao rồi, có mệt không?”

Trì Tả hoạt động ngón tay, lắc đầu, nhìn về phía em trai nhà mình: “A Bạch, trận tiếp theo phải cố gắng lên.”

Bạch Thời ừ một tiếng, xoa xoa đầu tiểu đệ một cái, quay người bước lên võ đài.

Tuyển thủ được chiến đội Hỏa Dương phái ra cũng đeo mặt nạ, ngoài hắn r thì trong chiến đội cũng có hai người đeo mặt nạ như vậy, lúc trước cũng chính vì Bạch Thời nhìn thấy họ mới nảy ra ý định mua mặt nạ.

Hiện tại trong hai đội, nổi tiếng nhất phải nói tới Đồ Long của Hỏa Dương và Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa của Phượng Hoàng, trước khi trận đấu bắt đầu đã có rất nhiều người suy đoán liệu hai người có đụng nhau không, nhưng đa số đều mong đợi họ sẽ đụng độ khi thi đấu đoàn đội, ai ngờ ngay trận đầu đã gặp mặt, quần chúng cực kỳ kích động.

Fan của Đồ Long rất vui, còn có vẻ hả hê: “Nghe nói Tiểu Nhị Hóa rất nhút nhát, thật đáng thương, đụng phải Long Long nhà bọn tui, nhất định là bị đùa giỡn, đừng để bị đùa tới phát khóc nha, như vậy còn thi đấu được không? Dứt khoát đầu hàng đê.”

Fan của Tiểu Nhị Hóa lập tức phản bác: “Ai nói, lúc Tiểu Nhị Hóa của bọn tui thi đấu rất chuyên tâm, công kích sắc bén, Đồ Long không ảnh hưởng được tới ẻm đâu, cứ chờ bị xử đẹp đi.”

Fan của Đồ Long lại nói: “Đừng mạnh miệng, Tiểu Nhị Hóa vừa leo lên võ đài đã run rẩy, lần này tiêu rồi, nhưng mấy đứa cứ yên tâm, gần đây Long Long nhà tụi tui hơi ít nói, hy vọng Tiểu Nhị Hóa có thể trụ vững trong trận này.”

Fan của Tiểu Nhị Hóa lại phản pháo, nhưng khi nhìn màn hình vẫn không nén nổi lo lắng.

Hệ thống không cấm nói, ngoại trừ việc không được nói những từ thô tục và có tính ám chỉ, thì mọi người có thể tự do phát ngôn, mà ai cũng biết, cái gã Đồ Long này có một đặc điểm lớn nhất, đó chính là vô cùng tiện.

Mặc dù gã như vậy, nhưng lại không hề có vẻ gì gọi là du côn hay hài hước, mà là tiện khá đứng đắn, nghiêm túc tới nỗi khiến người khác cảm thấy gã đang tự thuật sự thật. Đã từng có phóng viên cố ý phỏng vấn gã, kết quả là nghe nói cha Đồ Long chê gã quá hiền, sợ gã chịu thiệt, từ nhỏ đã ép gã phải nói mấy từ độc địa, chậm rãi thành thói quen.

Tin tức vừa truyền ra, fan của Đồ Long bị manh tới nỗi lăn qua lăn lại, càng thích gã hơn.

Lúc trước đám Bạch Thời đã thu thập tư liệu về chiến đội đối thủ, đương nhiên biết rõ chi tiết về Đồ Long. Đối với việc này, Bạch Thời tỏ vẻ mình rất bình tĩnh, trong đầu thì nghĩ: bà nội nó chớ, ông đây đã tự hại mình tới nước này, nhà ngươi còn có thể độc miệng hơn ông sao?

Hai bên lên đài, đồng thời tiến vào hệ thống.

Trận đấu đã bắt đầu, hai người lập tức lao tới tấn công, thực lực của Đồ Long không yếu, gã nhìn đối thủ, giọng nói còn có vẻ gì đó ngây ngô: “Tôi biết cậu, cậu rất nổi tiếng, đã từng nhìn thấy chuột chưa?”

Tất cả mọi người hưng phấn, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Tới rồi!

Bạch Thời rút kiếm bổ ngang, liếc nhìn gã: “Ờ.”

Đồ Long né tránh rất nhanh, đồng thời rút kiếm chống đỡ vòng công kích tiếp theo của Bạch Thời: “Vậy thì chắc cậu cũng biết răng chuột đúng không? Họ đều nói cậu đeo mặt nạ vì răng hô, còn cố ý vẽ hình minh họa, hơn nữa trong tay cậu còn cầm một bắp ngô, tôi đã xem rồi, rất xứng với tên cậu.”

Bạch Thời lại ờ một tiếng: “Quá khen.”

Đồ Long hơi sững sờ một chút, lập tức nhập mệnh lệnh, nhanh chóng nhảy lên không trung, nguy hiểm tránh đạn pháo vừa bay tới.

Đạn pháo nổ tung mang theo sóng nhiệt rất lớn, tầm mắt bị cản trở, Bạch Thời lui về phía sau vài bước, tiếp tục công kích.

Đồ Long hỏi: “Thật sao, còn có người nói nửa mặt của cậu không thể để cho người ta thấy, bình thường cũng không dám ra đường, đây cũng là sự thật à?”

“Không nói cho anh biết, tự đi mà đoán.” Bạch Thời nhìn gã, “Thực ra chúng ta đều giống nhau, trên mạng cũng có người nói anh, anh nhìn thấy hành tinh bỏ hoang chưa?”

Đồ Long đã sớm miễn dịch, đáp: “Là tôi?”

“Không, là hành tinh bị bỏ hoang, trôi nổi trong vũ trụ thật đáng thương, bị bão hạt hành hạ hết lần này đến lần khác, sau đó còn xui xẻo gặp phải vài cơ giáp đối chiến với chiến hạm, bắn nhau ầm ầm ầm, rồi lại có một ngày xuất hiện vài con khủng long heo siêu bự bay tới, chạy rầm rầm vài vòng, thê thảm đến mức chỉ có thể xoay quanh xoay quanh, đó chính là anh.”

Đồ Long: “…”

Mọi người: “…”

Bạch Thời nói xong liền đổi một tuyến đường rất khó, nhanh chóng lao tới trước mặt gã, ngang nhiên đấm một quyền. Đồng tử của Đồ Long đột nhiên co lại, vội vàng không kịp chuẩn bị, chỉ có thể phòng ngự qua loa, lập tức trúng đòn, nện ầm ầm trên mặt đất. Bạch Thời theo sát phía sau: “Tôi hiểu rồi, chắc chắn mặt nạ của anh còn có công năng thu gọn.”

Đồ Long vội vàng trốn tránh: “Ha?”

“Anh ngẫm lại xem, anh đã lớn như thế này mà còn muốn làm tổn thương tôi, đến cùng thì mặt phải bự tới ngần nào đây, mặt nạ bình thường tuyệt đối không che kín được mặt anh.”

Đồ Long: “…”

Lam đã sớm lĩnh giáo kỹ năng độc miệng của bạn nhỏ nào đó, bây giờ thì cười muốn điên rồi.

Trên mạng cũng hừng hực: “Ôi mẹ nó, đây là tên Tiểu Nhị Hóa thẹn thùng kia? Không phải mơ chứ?”

“Đúng vậy, quá là bất ngờ luôn!”

“Manh quá đi, manh quá đi!”

“Đúng thế, Tiểu Nhị Hóa nhà chúng ta vừa độc vừa khí phách vừa đáng yêu!”

Lúc này Tống Minh Uyên đang xem so tài, đáy mắt mang theo vui vẻ, gửi tin nhắn cho Lam: “Mấy đứa tác chiến trên sân khách, đợi đấu xong nhớ để ý cậu ấy, đừng để cậu ấy chịu thiệt thòi.”

Lam: “Ừ, bao giờ anh về?”

“Sắp.”

Lam lại ừ một tiếng, tiếp tục đưa ánh mắt về phía sân khấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.