Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 94: Chương 94




Chương 095: Tinh Diệu

Trong năm mươi chiến đội ở tinh hệ Bell, Tinh Diệu và Hỏa Dương lần lượt là đội hạng nhất và nhì, Hỏa Dương là chiến đội nổi tiếng với khả năng nhanh nhẹn tốc chiến, hơn nữa hợp tác đoàn đội cực kỳ xuất sắc, mà Tinh Diệu thì chú trọng sự phát huy của cá nhân hơn, mỗi người đứng riêng đều là cao thủ trong việc đấu đơn, ngay cả khi đấu đoàn đội cũng thích chơi theo kiểu một chọi một, điểm ngày lại rất giống Phượng Hoàng.

Theo thống kê từ trận Tinh Diệu đối chiến với Hỏa Dương mùa giải năm ngoái, trên cơ bản thì tỉ lệ thắng bại là 50 – 50, mùa này cả hai cũng gặp một lần, cuối cùng kết thúc với phần thắng thuộc về Tinh Diệu. Ban đầu mấy đội mạnh cũng lục tục gặp nhau trong mấy trận đấu, phân ra thắng thua, trước mắt cả tinh hệ Bell cũng chỉ còn lại mỗi Tinh Diệu và Phượng Hoàng duy trì được thành tích toàn thắng, nhưng cục điện này sẽ bị phá vỡ trong trận đấu kế tiếp.

Lam mở mấy đoạn chiến đấu đặc sắc, cười nói: “Thấy chưa, thực lực của đội trưởng và đội viên đều không tồi chút nào, phong cách của họ rất giống chúng ta, đây là video, tôi không mở hết, lát nữa mọi người cầm về sao chép, mấy ngày nay phải nghiên cứu thật cẩn thận.”

Mọi người đồng loạt gật đầu, không có ý kiến.

“Có một người nhất định phải chú ý.” Lam nói xong thì ấn nút tạm dừng. Bạch Thời nhìn qua, chỉ thấy trên màn hình xuất hiện một thiếu niên, tuổi xấp xỉ Lam, mặc áo sơ mi trắng, người này rất thanh tú, nhưng nơi hai đầu lông mày lại lộ ra ngạo khí, cả người toát lên vẻ lợi hại.

“Hắn tên là Joshua, ngôi sao mới trong mùa giải này, trước mắt vẫn chưa trở thành chủ lực của chiến đội, nhưng có vẻ tinh thần lực rất cao, người ngoài đều đồn rằng hắn là người kế thừa Tinh Diệu.” Lam giới thiệu, “Cho tới bây giờ hắn mới xuất hiện tám lần, chưa từng thua lần nào, tôi cảm thấy hắn nhất định sẽ xuất hiện trong trận đấu này.” Lam nói xong thì nhìn về phía bên cạnh, “Em trai, nếu như vòng một và hai mà cậu không gặp hắn, chắc chắn thi đấu đoàn đội hắn sẽ tìm tới cậu.”

Bạch Thời ừ một tiếng, từ kinh nghiệm viết tiểu thuyết của cậu để suy ra, thì đảm bảo đội ngũ có thiết lập không khác biệt lắm với chiến đội của nam chính thường không phải là đối thủ của họ, huống chi người của họ đều rất xuất sắc, vì vậy cậu tỏ vẻ rất bình tĩnh.

Lam hiểu rõ thực lực của Bạch Thời, đương nhiên không lo lắng, bắt đầu sắp xếp thứ tự xuất trận, nhanh chóng tan họp, ý bảo họ hãy đi huấn luyện. Mọi người lục tục đứng dậy, thong thả rời khỏi.

Đêm hôm đó, người của Tinh Diệu tới thành phố này, đã nhận phỏng vấn, bắt đầu nghỉ ngơi điều chỉnh, thảo luận trên mạng cũng rất rôm rả, có một vài fan còn cố ý cắt video, phối lại nhạc, cảm giác rất là rầm rộ, làm cho người ta nhìn mà thấy nhiệt huyết sôi trào. Thời gian dần trôi qua trong đủ loại bầu không khí, cuối cùng đã tới ngày thi đấu chính thức.

Khán phòng đã sớm kín chỗ, có không ít fan của đối phương tới, đặc biệt là còn có người mang theo màn hình điện tử. Bạch Thời và đồng đội cùng bước lên sân khấu, chuẩn bị bắt tay hòa bình với đối phương. Đội hình này do mọi người tùy ý đứng, không có yêu cầu nghiêm khắc, Joshua liếc nhìn họ, thay đổi vị trí với đồng đội, đứng trước mắt Bạch Thời, nhếch miệng nở một nụ cười nghiền ngẫm, ánh mắt giống y hệt như trong bức ảnh lúc trước, có chút ngạo khí.

“Xin chào, Tiểu Nhị Hóa.”

Bạch Thời im lặng một giây, mẹ nó, ghét nhất là lúc này, nghe người ta gọi mình là nhị hóa, thế mà cậu còn phải đáp lại, quá đau lòng. Bạch Thời gật gật đầu, duỗi móng vuốt đụng vào tay người ta, quay đầu rời đi. Joshua không ngại, thu tay lại nhìn cậu, cũng xuống đài.

Trận đấu chính thức bắt đầu.

Sau nhiều trận vắng mặt, Bạch Thời lại được xếp vào vị trí xung phong, liền đi qua đeo kính, tiến vào hệ thống. Người mà đối phương phái tới chính là Joshua, thấy thế thì cười, cùng vào theo.

“Tôi đã chú ý tới cậu.” Joshua liếc nhìn con số đếm ngược, nói với Bạch Thời, “Hẳn là tinh thần lực của cậu rất cao đúng không?”

Bạch Thời vừa muốn trả lời thì màn hình đã xuất hiện chữ “Bắt đầu”, lập tức xông lên, rút kiếm bổ xuống. Phản ứng của Joshua cũng giống cậu, vừa bắt đầu đã tiến lên, hai thanh kiếm khổng lồ va vào nhau, tuôn ra tia lửa chói mắt.

Joshua chống chọi: “Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

Bạch Thời mặt vô cảm: “Cũng tạm.”

“Vậy thì cậu nên cẩn thận.”

Hai người lui về phía sau một chút, tăng tốc gần như cùng lúc, trong chốc lát đã đánh nhau kịch liệt. Bản đồ trong trận này là một cây cầu treo ngang qua sông, hai người vào đã chiến đấu trên không, lướt từ bên này qua bên kia, hơn nữa tốc độ đang từ từ nhanh hơn, mặt nước bị khí lưu ảnh hưởng tạo thành sóng lớn, đánh thẳng vào bờ ầm ầm, kích thích bọt sóng cao hơn một mét, ào ào rung động.

Mọi người nín thở, hồi hộp quan sát.

Hai người nhanh chóng rời khỏi không trung, đáp xuống cầu đá, Bạch Thời thấy y giơ chân lên thì nheo mắt lại, không lùi mà tiến tới, canh đúng thời cơ Joshua đạp tới để xông đến trước mặt y, đưa tay đánh thật mạnh, mạnh tới nỗi y chấn động lui ra phía sau, ngay sau đó liền nhấc pháo lên.

Joshua dậm mạnh xuống mặt đất để giữ vững cơ thể, tiếp tục xông lên phía trước, đây cũng là lúc Bạch Thời vừa nâng pháo lên, y thấy rõ, không chần chừ mà trực tiếp lấy đá, đập thẳng một quyền vào vai Bạch Thời.

ẦM! Pháo đồng bị đánh lệch ra, đạn pháo xé gió bay về phía thành cầu, cả cây cầu lập tức chấn động tới nỗi không thể khống chế.

Bụi đất gào thét bay mù mịt, động tác của Joshua không ngừng, thấy Bạch Thời muốn lui về phía sau để tránh vụ nổ này liền bay lên, rất nhanh đã bay tới phía trên cậu, đồng thời mở pháo, dùng sức nhấn nút bắn.

Giờ phút này Bạch Thời đã rời khỏi cây cầu đá, thấy thế vội vàng né tránh, đạn pháo sượt qua người cậu, nện xuống mặt đất ầm ầm, sóng lớn lập tức nuốt sống hai người. Bạch Thời có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của đối phương, lúc này không thu pháo lại mà nhắm trúng chỗ đó, cánh tay khẽ động, nã liên tiếp mấy phát liền.

Đạn pháo bắn vào những vị trí khác nhau, nét mặt Joshua bình tĩnh, nhanh chóng thay đổi tuyến đường hai lần, xuyên thẳng ra khỏi làn nước, đột nhiên xuất hiện trước mặt Bạch Thời. Đồng tử của Bạch Thời co lại, thấy pháo đồng của y lại sáng lên, lập tức nghiêng người né tránh.

“Đánh như vậy không đánh được tôi đâu, tôi đã nói cậu phải cẩn thận một chút.” Lần này Joshua nhấn nút thuộc tính, một quả cầu lửa thật lớn rơi xuống cùng với tiếng nói của y, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng nổ đinh tai, màn hình lại bị sương trắng che phủ.

Lam nhìn rất rõ tình thế khi nãy, chậm rãi nheo mắt lại.

Trong những video trước trận đấu ngày hôm nay, Joshua không mấy khi thể hiện rõ, nhưng xem xét bây giờ, đây là cấp A hay là cấp S? Coi như là cấp A, có khi cũng là tinh thần lực cấp A đỉnh phong.

Sau khi tầm mắt bị cản trở một lát, mọi người lại thấy hai tuyển thủ bay vút lên không trung, tiếp tục giữ vững tinh thần quan sát. Trong phen giao chiến kia, trên cơ bản thì họ không bị tổn thương gì, tạm thời ngang tay.

Bạch Thời nhìn người đối diện, lúc này cậu cũng đang tự hỏi cùng vấn đề với Lam, sau đó lại thấy y xông tới gần, liền tăng tốc, công kích nối tiếp nhau, gần như trong chớp mắt, trận chiến đã biến thành đối kháng cường độ cao. Hai loại đạn pháo với thuộc tính khác nhau liên tiếp bắn ra, mặt nước không ngừng bị kích thích mà phun trào, tiếng ồn ào nhức óc.

Phản ứng của Joshua rất nhanh, tinh thần lực lại cao, hình như còn có một chút kinh nghiệm thực chiến, tổng thể rất mạnh, nhưng Bạch Thời lại nhận ra y không lợi hại bằng đại ca, cũng không cảm nhận được sự áp bách toát ra từ đại ca, cậu càng đánh càng bình tĩnh, các động tác nối tiếp nhau cũng càng ngày càng tốt.

“Cậu thật sự không tệ.” Joshua đang đối chiến nhìn quay sang hỏi, “Ai dạy cậu?”

Bạch Thời vô thức muốn trả lời là một ông già mê cắn thuốc, nhưng lại nghĩ Trì Hải Thiên không thích bị lộ, liền nói: “Ông nội tìm được một quyển sách, tôi học theo.”

“… Lừa ai thế?”

“Cậu thích tin hay không thì tùy.” Nét mặt Bạch Thời hết sức vô cảm, nhanh chóng tìm được sơ hở lập tức tóm lấy cổ tay Joshua, trong nháy mắt đã đánh ra hai chiêu, sau đó nhắm đúng thời cơ, ngay khi y tránh ra cũng là lúc Bạch Thời nhấc chân lên đạp y xuống dưới. Joshua không kịp trở tay, nện thật mạnh vào nền cầu. Bạch Thời theo sát, đáp thẳng xuống, nhanh chóng nâng pháo đồng lên.

Thời điểm Joshua rơi xuống đất cũng đã đoán ra tính toán của Bạch Thời, vội vàng xoay người tránh đi, nhưng lần này Bạch Thời không chỉ nã pháo liên tục mà còn dàn thành một đường ngang, dù y có lăn đi đâu cũng bị đánh trúng, trong ánh chớp, y thậm chí còn không kịp suy tư, bàn tay dùng sức chống trên mặt đất, nhanh chóng trượt về phía sau, một giây tiếp theo, đạn pháo ầm ầm nện xuống, mặt cầu bị hủy, xung lượng khủng khiếp quấn y vào đáy nước!

Bạch Thời biết cơ giáp không thấm nước, bèn đứng giữa không trung cảnh giác nhìn xuống, quả nhiên, mấy giây sau chợt nghe thấy một tiếng ầm vang dội, đối phương lao ra khỏi mặt nước, lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của cậu. Bạch Thời không để y có cơ hội bay lên đã rút kiếm ra dùng lực bổ xuống.

Lúc Joshua lao lên thì trên tay đã cầm kiếm, bây giờ thấy vậy liền cầm kiếm chống chọi, mấy tia lửa chói mắt lại xuất hiện.

Mọi người nghiêm túc quan sát: “Cậu ta đã đoán được Tiểu Nhị Hóa sẽ làm như vậy hả? Mẹ nó chớ, thật lợi hại, đến cùng thì ai có thể thắng trận này?”

Tống Minh Uyên còn có việc bận chưa làm xong, bởi vậy không đi cùng người của Phượng Hoàng, anh biết Bạch Thời ra trận đầu tiên, liền tính toán thời gian, cảm thấy bây giờ đã đến thời điểm chiến thắng, lúc này mới đứng dậy, chuẩn bị ngồi dưới sân tâm sự với bạn nhỏ nào đó, nhưng lúc anh đến khu nghỉ ngơi lại phát hiện trận đấu vẫn chưa kết thúc, hơn nữa đối thủ cũng không có vẻ gì là sắp thua cuộc, không khỏi sững sờ, ngẩng đầu nhìn ra ngoài một lát, tìm nơi ngồi xuống.

Lam đứng bên cạnh anh, thấy thế thì cười nhướn mày: “Đến rồi hả? Xem tinh thần lực của hắn đi.”

Hai tuyển thủ đã sớm phát huy tới trạng thái tốt nhất, vào lúc này không còn điều gì để giấu ghiếm, Tống Minh Uyên nhìn vài giây mới nói: “Cấp A.”

“Đỉnh phong?”

“Cũng gần thế, hắn không phải là đối thủ của A Bạch.” Tống Minh Uyên nhìn màn hình, “Ai thế?”

“Tên là Joshua, nghe nói hắn là người nối nghiệp tương lai của đội bên đó.”

Tống Minh Uyên sững sờ một giây, bình tĩnh ừ.

Lam cũng ngồi xuống, “Họ không thể nào giữ mãi loại đối kháng này được.”

Tống Minh Uyên gật đầu, “Nếu có xảy ra vấn đề thì cũng là đối phương gặp sự cố trước, A Bạch không thua đâu.”

A Bạch không chỉ sở hữu tinh thần lực cấp A đỉnh phong đơn thuần, thời gian càng dài, cậu sẽ càng tập trung hơn, tinh thần lực cũng càng ngày càng vô hạn tiếp cận tới cấp S, đợi tới khi đạt tới điểm giới hạn nào đó, thậm chí Bạch Thời sẽ đột phá khỏi cấp độ A mà lên thẳng tới cấp S, đây là thứ mà đối phương không thể nào làm được.

Cuộc chiến vẫn tiếp diễn, đạn pháo của hai người đã hao hết từ lâu, bây giờ bắt đầu vật lộn cận chiến, Joshua dần dần cảm thấy hao sức, nhưng y lại phát hiện phản ứng của Bạch Thời đang từ từ tăng lên, trong lòng không nén nổi kinh ngạc, nhưng sau đó đã bị y đè xuống, chuyên tâm ứng đối.

Bạch Thời nhìn chằm chằm vào màn hình, ngón tay nhanh chóng di chuyển qua bàn điều khiển, đưa kỹ thuật cận chiến tới cực hạn, cuối cùng cũng thừa dịp đối thủ mệt mỏi tìm được sơ hở, hung hăng đập một quyền thật mạnh vào vai đối phương, lúc trước cậu đã đánh vào nơi này, bây giờ thấy đã đến lúc, lập tức rút kiếm ra xông lên, đâm thẳng vào khớp nối dưới cổ người đối diện.

Joshua vô thức muốn cản lại, nhưng lúc này vai phải đột nhiên đình trệ, hiển nhiên là đã xảy ra vấn đề, đồng tử rụt lại, vội vàng lùi ra phía sau, thuận tiện nâng tay trái lên hòng đỡ đòn công kích. Chỉ có điều Bạch Thời đã tìm được cơ hội sao có thể buông tha dễ dàng như thế, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào khớp nối kia, ngay khi y tránh ra, Bạch Thời cũng điều chỉnh phương hướng.

Đinh! Cơ giáp trong hệ thống không bắn khoang điều khiển ra, bởi vậy khoảnh khắc mũi kiếm chui vào, màn hình đã xuất hiện kết quả: Trận đấu chấm dứt, người thắng chiến đội Phượng Hoàng, cộng một điểm.

Hai người đồng loạt bước ra trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, đi tới trung tâm sân đấu để bắt tay, Joshua vẫn mang bộ dạng kiêu ngạo kia, mặc dù thua nhưng tâm trạng không tệ, y cười thích thú: “Hi vọng các cậu sẽ đi xa hơn.”

“Chúng tôi sẽ.”

Joshua cười, không nói thêm mà nhanh chóng đi xuống. Bạch Thời cũng trở về khu nghỉ ngơi, theo thói quen đi tới bên cạnh Tống Minh Uyên và ngồi xuống, gọi đại ca.

Tống Minh Uyên ừ, quan sát cậu một lúc, thấy trong mắt bạn nhỏ này không có cảm xúc đau đớn là biết cậu chưa tới cấp S, liền xoa xoa đầu cậu.

Máy truyền tin bất ngờ vang lên, anh giơ tay lên nhìn qua, thấy trên đó viết: “Còn ở trại huấn luyện không? Hôm nay tớ gặp được một người, cậu biết [Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa Chứ] chứ? Phong cách cực kì giống cậu, làm anh đây cứ tưởng là do cậu dạy.”

Tống Minh Uyên nhìn bạn nhỏ ngốc manh nào đó bên cạnh, thấy cậu đang quan sát trận đấu thứ hai, liền trả lời rất nhanh: “Nghe nói, cậu tới tinh hệ Bell?”

“Ừa, đang đánh Liên Minh, trận đấu trước vòng chung kết cho phép đổi thành viên, hay là bây giờ cậu ra khỏi trại huấn luyện rồi đi thi đấu với tớ, sao nào? Tớ nói cho cậu biết một sự kiện.”

“Hả?”

“Chẳng phải cậu cần nghỉ học một năm sao? Tớ cảm thấy chán nên cũng bỏ rồi, điện hạ của chúng ta cũng thế, theo tớ biết thì tháng chín tới, hắn sẽ vào chiến đội Hoàng Gia.”

Tống Minh Uyên lập tức dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.