Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 172: Chương 172: Ai mới là ông trùm hán thành




Sở Trung Thiên nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt sùng bái, cảm thấy Lý Phàm không hổ là cậu Quân Long Môn, thật sự rất hống hách.

Lý Phàm vươn tay chỉ anh Bưu, thuộc hạ đứng sau Sở Trung Thiên liền chạy tới, lấy điện thoại anh Bưu ra, hỏi số điện thoại nào trong danh bạ.

“Anh gọi người đầu tiên trong danh bạ cho tôi”

Anh Bưu yếu ớt nói.

Tên thuộc hạ bấm gọi xong thì để bên tai anh Bưu, anh Bưu nói với đối phương hai câu, rồi vẻ mặt trở nên mừng rỡ.

Nhưng vừa mừng rỡ được chốc lát, đã động đến vết thương trên người, làm anh ta đau đến nhe răng trợn mắt.

“Ối đồi ôi, đau quá đi mất, mấy người đợi đó, người chống lưng cho tôi sắp tới lôi sẽ cho mấy người biết ai mới là ông trùm Hán Thành.

Sở Trung Thiên kéo một chiếc ghế tới đặt phía sau Lý Phàm, anh vừa ngồi xuống, ông đã lấy hộp xì gà bằng vàng ra, rồi rút một điếu đặt vào giữa hai ngón tay của Lý Phàm.

Xi Một que diêm gỗ tùng tuyết tùng bốc cháy, tỏa ra hương thơm đặc trưng của nó.

Que diêm châm điếu xì gà, Lý Phàm rít một hơi, rồi cười nói: “Ông Sở, xì gà này của ông ngon đấy, lô hàng cao cấp nhất của Havana được cuốn trên ngực thiếu nữ, nên mang theo hương thơm của thiếu nữ”

“Cậu Lý thật tinh tường, tôi đã bỏ rất nhiều sức lực mới mua mấy điếu này, bình thường tôi không nỡ hút, nhưng thỉnh thoảng cũng hút một điếu”

Sở Trung Thiên cười khen ngợi Anh Bưu trợn tròn mắt, cảm thấy dáng vẻ hút xì gà của Lý Phàm thật sự đẳng cấp hơn mình nhiều, như thể trước đây xì gà mà mình hút đều là lãng phí.

“Làm bộ làm tịch, để tao xem mày còn giả vờ được bao lâu, chẳng phải chỉ hút một điếu xì gà thôi à, có là cái thá gì đâu”

Anh Bưu khẽ lẩm bẩm.

Lý Phàm và Sở Trung Thiên vừa hút vừa trò chuyện với nhau, chẳng mấy chốc đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân.

Một người đàn ông trung niên tóc vuốt keo gọn gàng, đeo kính đen, mặc áo khoác dạ màu đen đi vào, phía sau còn có hai thanh niên với vẻ mặt đầy lạnh lùng.

Người đàn ông trung niên khinh thường mấy tên đàn em đang cầm Khai Sơn Đao, như chẳng hề sợ hãi, hoàn toàn xem mấy tên hung ác này thành không khí.

Anh Bưu thấy người tới thì nhất thời kích động đến chảy nước mắt: “Ông Bạch, ông xem tôi bị bọn họ đánh này, tứ chi của tôi đều bị họ bẽ gãy rồi, hơn nữa bọn họ chẳng hề nể mặt ông, tôi đã nói tên của ông ra rồi, mà họ vẫn không chịu buông tha!”

“Hừt”

Ông Bạch hừ lạnh, vai khẽ run lên, áo khoác dạ màu đen trên người bay ngược ra sau Một thanh niên đứng sau ông Bạch vươn tay nhận lấy áo khoác dạ, rồi xoay người lạnh lùng nhìn Lý Phàm và Sở Trung Thiên.

“Mấy người không biết thân phận ông Bạch à?

Sở Trung Thiên, trước đây ông Bạch nhẹ tay với ông, không đuổi cùng giết tận ông, là vì thấy ông là người biết tiến biết lùi, nhưng ông thì hay rồi, giờ ông lớn mạnh rồi nên không biết trời cao đất rộng nữa đúng không?”

Tim Sở Trung Thiên khế run lên, nhìn thanh niên mới lên tiếng, rồi cúi người nói nhỏ vào tai Lý Phàm: “Đây là Đại Bí ở bên cạnh người kia, chỉ cần anh ta giậm chân, thì toàn bộ Hán Thành của chúng ta sẽ rung chuyển”

Lý Phàm cười khẩy, vứt điếu xì gà chỉ còn lại một nửa trong tay ra ngoài, điếu xì gà vẽ một vòng cung trên không trung, rồi rơi xuống người ông Bạch.

Thanh niên còn lại giơ tay lên, bắt lấy nửa điếu xì gà đang rơi xuống, rồi nhìn chằm chằm Lý Phàm bằng ánh mắt đầy sát ý.

Như thể chỉ cần ông Bạch hạ lệnh, thì anh ta sẽ xông tới giết Lý Phàm.

“Anh phản ứng nhanh đấy, coi như tôi thưởng cho anh”

Lý Phàm cười nói.

Ông Bạch nhíu mày, từ bộ dạng Sở Trung Thiên đối với Lý Phàm, và dáng vẻ không hề sợ hãi của anh lúc nãy, đã làm ông Bạch hơi nghi ngờ về thân phận của anh.

Trên mảnh đất nhỏ Hán Thành này, có thể nói ông Bạch là chúa một phương, chỉ cần là người muốn sinh sống tại đây, thì đều phải cúi chào vô cùng cung kính khi nhìn thấy ông Bạch.

Nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của Lý Phàm, một là anh thật sự ngu ngốc, hai là anh có bối cảnh vững chắc.

“Thật thú vị, cậu có biết người dám vô lễ với tôi sẽ có kết cục gì không?”

Ông Bạch u ám hỏi.

Lý Phàm nhướng mày, lắc đầu nói: “Tôi không có hứng muốn biết, nhưng tôi lại biết kết cục của ông”

“Ha ha ha, thật nực cười, ở Hán Thành, chưa ai có thể động vào tôi, vì tôi là ông trùm nơi này! Cậu đã thành công chọc giận tôi rồi, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là trừng phạt!”

Ông Bạch không kiềm nén được lửa giận trong lòng, lâu rồi chưa có ai dám ngỗ ngược với ông.

Hôm nay, mọi hành động của Lý Phàm, đều làm ông Bạch cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu khích, nên anh phải trả giá bằng tính mạng.

“Người xưa có câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nên ông mới là người biết thế nào là trừng phạt”

Lý Phàm mỉm cười lấy điện thoại ra bấm một số.

Ông Bạch lắc đầu: “Giờ cậu gọi người tới đã muộn rồi, cậu không thể chuẩn bị và bày bố từ mười ngày đến nửa tháng, dù là Quá Giang Long cũng không thể chống đối với tôi”

Lý Phàm phớt lờ ông Bạch, mà chỉ lạnh nhạt nói điện thoại: “Giờ ông hãy giải quyết nhà họ Bạch ở Hán Thành cho tôi”

Nói xong, Lý Phàm cúp máy, rồi lại cất điện thoại vào túi.

“Ha ha ha, cậu đúng là thằng ngốc, còn sai người giải quyết tôi nữa, để tôi xem thử cậu có thể làm gì được tôi, ở Hán Thành, người có thể giải quyết được tôi vẫn chưa chào đời đâu!”

Ông Bạch ngồi trên sofa, vắt chéo hai chân, bình chân như vại nhắm mắt nghỉ ngơi Nhưng ông Bạch vừa nhắm mắt chưa được hai phút, thì điện thoại ông đổ chuông, Đại Bí lấy điện thoại ở trong túi ra, liếc nhìn tên người gọi, rồi khẽ nói: “Ông Bạch, là điện thoại của cấp trên”

“Cậu đưa cho tôi”

Ông Bạch vừa nghe máy, đang định cười nói thì nghe thấy tiếng quát mắng, gần như là rít gào vang lên trong điện thoại: “Họ Bạch kia, ông muốn chết mà còn kéo theo tôi, tên khốn nhà ông!”

“Sao thế, ông nói vậy là sao?”

Ông Bạch đầy khó hiểu, nhíu mày hỏi.

“Sao trăng cái gì, ông còn không biết mình đã làm chuyện gì à? Ngay cả người kia mà ông cũng dám chọc? Ông đã bị sa thải rồi, mà tôi cũng sắp rớt đài, ván quan tài mộ tổ nhà ông sắp nổ rồi đấy, ông biết không?”

Đầu bên kia vang lên tiếng rống giận.

Ông Bạch nhất thời sửng sốt, liếc nhìn Lý Phàm, rồi vỡ lẽ ngay.

“Tôi thật sự bị cách chức rồi? Ông phải giữ nó lại cho tôi, tôi đi nhận lỗi ngay đây!”

Ông Bạch nhất thời tỉnh ngộ, hốt hoảng nói.

“Đó là chuyện của ông, tôi đã bàn giao mọi chuyện rồi, giờ đội tuần tra đã đi bắt ông, ông muốn nhận lỗi thì mau làm nhanh lên, nói không chừng còn có thể kịp thời cứu chữa, tôi cũng phải đi làm kiểm điểm, không nói với ông nữa, ông tự cầu phúc đi”

Nghe thấy tiếng cuộc gọi bị ngắt, cả người ông Bạch ngồi liệt trên sofa.

Xảy ra chuyện gì vậy, tự dưng lại cách chức ông, phải là người cực kỳ có bản lĩnh mới có thể làm được điều này, rốt cuộc thanh niên ngồi đối diện là ai?

Ông Bạch yếu ớt đứng dậy, hơi sợ sệt nhìn Lý Phàm, thu ký thấy vậy vội dìu ông.

“Cậu đừng dìu tôi, tôi muốn quỳ xuống nhận lỗi với cậu Lý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.