Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 174: Chương 174: Ăn hiếp cô con gái đáng yêu của tôi




Bạch gia bị cảnh sát bắt đi về, dọc đường đi liên tục mắng Lý Phàm, lúc nãy nhập vai quá, làm Bạch gia cho rằng chỉ cần gọi Lý Phàm là ba, tỏ lòng trung thành thì có thể tránh được một lần nguy khó.

Cho nên bây giờ Bạch gia bị bắt thì tâm trạng lập tức tan vỡ, mượn việc mắng Lý Phàm để phát tiết những bi thương và sợ hãi trong lòng.

Sở Trung Thiên yên lặng nhìn đám Bạch gia bị bắt đi, cảm thấy đã hiểu biết thêm về Lý Phàm.

Lý Phàm lấy điện thoại ra, gọi cho Cố Họa Y: “Vợ ơi, đã giải quyết xong cái tên đứng đằng sau mọi chuyện rồi, trong khoảng thời gian này chắc là sẽ không còn ai dám đến xưởng nguyên liệu kiếm chuyện nữa “Hả?”

Cố Họa Y hơi kinh ngạc, sau đó lại nhớ đến sức chiến đấu kinh khủng của Lý Phàm, trong lòng lập tức bình tĩnh lại.

“Anh… có bị thương không?”

Cố Họa Y hơi lo lắng hỏi.

“Không có gì, chỉ là một tên mập khốn nạn mà thôi, lôi ra đập cho một trận rồi giao cho cảnh sát”

Lý Phàm nhẹ nhàng nói.

*Ð ồ, vậy là tốt, nếu thế em cũng không cần phải để ý nhiều đến xưởng nguyên liệu nữa, hay là chiều nay chúng ta đi bệnh viện thăm Xuyến Xuyến đi: “Được, anh cũng nhớ Xuyến Xuyến, vậy lát nữa gặp nhau ở bệnh viện”

Lý Phàm cúp máy, Sở Trung Thiên khom người nói: “Cậu Lý, để tôi đưa cậu đến bệnh viện”

“Được”

Lý Phàm đứng lên đi ra ngoài, Sở Trung Thiên đi theo sau lưng Lý Phàm hệt như một người quản gia.

Vương Linh mặc áo gió màu đỏ chói dẫn theo.

cậu con trai bốn tuổi Hằng Hằng của cô đi vào bệnh viện.

Bên ngoài hành lang bệnh viện, Hăng Hăng nhìn thấy Xuyến Xuyến đang tự chơi một mình, lập tức buông tay Vương Linh ra.

“Hằng Hằng, con đi đâu đó”

“Con đi chơi với em gái.”

Vương Linh nhìn Xuyến Xuyến, khinh thường bĩu môi: “Con nhỏ kia có gì hay mà chơi, coi chừng mắc bệnh truyền nhiễm”

Xuyến Xuyến nghe Vương Linh nói, tức giận phồng má giống hệt như bánh bao.

“Cậu bị bệnh truyền nhiễm hả?”

Hằng Hằng đứng trước mặt Xuyến Xuyến, ngẩng đầu kiêu ngạo nói.

“Tớ không có”

Xuyến Xuyến xoay người không thèm để ý đến Hằng Hằng.

Hằng Hằng trừng mắt nhìn bóng lưng Xuyến Xuyến, đột nhiên vươn tay đấm một đấm vào lưng Xuyến Xuyến, Xuyến Xuyến bị đánh đập mạnh vào vách tường của lối đi nhỏ.

Xuyến Xuyến đau đến chảy nước mắt: “Sao cậu lại đánh tớ”

“Cậu bị bệnh truyền nhiễm, là tai họa, tớ đang đánh tai họa, đánh chết cậu thì cậu sẽ không lây bệnh cho người khác”

Hằng Hằng mắng, còn phun nước bọt vào người Xuyến Xuyến.

“Cậu mới là tai họa, cậu là tai họa”

Xuyến Xuyến quơ tay, cào mặt Hằng Hằng.

Khi Hằng Hằng lui ra sau, chân vướng vào nhau, tự ngã ra đất.

Vương Linh thấy con trai bị té, lập tức nhào đến, quát Xuyến Xuyến: “Mày là con cái nhà ai, sao lại hung dữ thế này, còn dám động tay động chân với con trai tao, còn nhỏ mà đã như thế, lớn rồi thì còn thế nào nữa: Xuyến Xuyến rụt cổ nhìn Vương Linh, thấy Vương Linh hung dữ như thế, hoảng sợ đến phát khóc.

“Con nít giỡn chơi là chuyện bình thường mà, bình thường ba mẹ của cô bé này không có đến đây, cô bé cũng ngoan ngoãn lắm, cô đừng có quát cô bé như thế”

Người trong phòng bệnh bên cạnh khuyên.

“Liên quan gì tới bà, con trai tôi bị con nhỏ này.

đẩy ngã, nếu ngã bị thương thì phải làm sao đây, bà chịu trách nhiệm được à? Bà biết tôi là ai không, bà biết ba của con tôi là ai không, bà biết anh tôi là ai không hả! Dám đắc tội với nhà chúng tôi, đời này kiếp này bà cũng đừng mơ mà khám bệnh nữa!”

Vương Linh tức giận quát mắng làm người ra mặt khuyên giải hoảng sợ, cả đám đều chạy về phòng bệnh, không dám nói nữa.

Quay đầu, Vương Linh vươn tay túm được cổ áo Xuyến Xuyến, lắc mạnh cổ áo của cô bé rống to: “Mày là cái thứ con hoang có ba mẹ sinh chứ không có ba mẹ dạy, con trai tao tốt bụng muốn chơi với mày, mày lại dám động tay động chân với con trai tao, hôm nay bà đây phải dạy dỗ mày một trận ra trò, Hằng Hằng lại đây, đánh nó cho mẹ!”

“Nhớ kỹ lời mẹ dạy, người trong gia đình chúng †a đi ra ngoài không cần sợ ai cả, ai dám động tay động chân với con thì có cứ đánh nó đến gần chết, có mẹ ở đây, cho dù có chuyện gì nhà chúng ta cũng lo.

được, không thể bị người khác ăn hiếp!”

Xuyến Xuyến khóc lóc giãy dụa, nhưng không.

thể nào tránh thoát được tâm tay của Vương Linh.

“Dì thả cháu ra, cháu không phải không có cha mẹ dạy, là tự cậu ấy té, lúc nấy cậu ấy còn đánh cháu, cháu chưa hề đụng tới cậu ấy, dì là người xấu, hai người đều là người xấu”

Xuyến Xuyến khóc kêu, rưng rưng nước mắt, vô cùng đáng thương.

“Cái con bé chuyên nói dối này, còn dám mắng bà đây là người xấu à! Đúng là cái thứ mất dạy, hôm nay bà đây nhất định phải xé miệng mày ra, cho mày.

biết cái gì gọi là lễ độ!”

Vương Linh bực bội vươn tay, định tát lên mặt Xuyến Xuyến, nhưng vừa mới vươn tay ra đã cảm giác có ai đó túm chặt tay bà.

“Mẹ nó đứa nào dám cản bài!”

Vương Linh quay đầu, thấy Lý Phàm đang túm tay bà, tức giận mắng: “Mau buông tay ra, cái tên nghèo mạt này cũng dám xía vào chuyện của bà à!

Anh mà không buông tay ra, bà đây làm anh cửa nát nhà tan!”

Lý Phàm không nói gì, đôi mắt lạnh lẽo âm trầm như nướ!

c Bốp!

Anh trở tay, tát thẳng lên mặt Vương Linh, đánh Vương Linh ngã ngồi xuống đất.

Cố Họa Y từ phía sau xông lên, ôm chặt Xuyến Xuyến.

“Xuyến Xuyến, mẹ đến rồi, con có sao không?”

Cố Họa Y nôn nóng hỏi.

Xuyến Xuyến trợn to mắt nhìn Lý Phàm, ánh mắt chứa đầy ánh sáng lấp lánh: “Ba, ba giỏi quá đi”

“Xuyến Xuyến ngoan, vợ, em dẫn Xuyến Xuyến qua bên kia đi, anh nói chuyện rõ ràng với cái bà già đanh đá này”

Lý Phàm dịu dàng cười nói, sau đó lại quay sang nhìn chằm chằm Vương Linh bằng ánh mắt lạnh lẽo.

“Nói chuyện? Nói bà nội mày chứ nói! Dám đánh bà đây, hôm nay bà phải dạy dỗ cái đám ngu dốt nghèo mạt tụi bây, con gái ngu dốt, ba mẹ cũng là thứ vô văn hóa, cả đám bọn bây đều là một đám nghèo.

mạt, mau biến về quê của bọn mày đi, đây không phải là nơi cho đám không có tố chất như bọn mày ở!”

Vương Linh tức giận hét ầm lên, ôm phần má đang nóng ran.

Lý Phàm cười nhạt: “Cô mới là người không có tố chất, cô và cả con trai cô đều phải xin lỗi con gái của tôi”

“Xin lỗi con khỉ khô! Con gái của anh đẩy con trai tôi ngã, phải là cả gia đình các anh quỳ xuống xin lỗi tôi mới đúng! Nếu hôm nay các anh không xin lỗi, tôi lập tức đuổi các anh cút khỏi bệnh viện, để các anh không thể khám bệnh ở trong Hán Thành nữa!”

Vương Linh tức giận quá mức, bao năm qua chưa có ai dám tát cô cả.

Đáng ghét!

Đáng ghét!

“Cho cô cơ hội cuối cùng, nếu cô và con trai cô không xin lỗi thì tôi cũng không ngại sẽ ngang ngược hung dữ hơn”

Lý Phàm lạnh lùng nói.

“Nực cười, lại còn dám cho tôi cơ hội cuối cùng, mẹ nó anh xứng à! Bà đây không xin lỗi nhỏ con gái chó má của anh đói”

Vương Linh ngẩng mặt, tức giận nói.

Bốp!

Tiếng tát vang dội, Lý Phàm tát thẳng lên mặt Vương Linh, Vương Linh đờ người ra.

“Anh! Anh gan lắm, anh ngang ngược như vậy cũng đừng trách tôi không nói lý! Anh chờ đó, anh phải quỳ xuống cầu xin tôi vì cái tát này!”

Ðe dọa Lý Phàm xong, Vương Linh xoay người nhìn các bệnh nhân trong phòng bệnh, mắt rưng rưng nói: “Mọi người cũng nhìn thấy rồi đúng không, anh ta là đàn ông mà lại đi đánh phụ nữ yếu đuối như tôi, ăn hiếp cả gia đình chúng tôi, mọi người phải làm chứng cho tôi”

Các bệnh nhân đều xoay người, không ai thèm để ý Vương Linh.

Vương Linh thấy vậy càng thêm bực bội, lấy điện thoại ra, chỉ vào Lý Phàm quát: “Đám rác rưởi các người chờ đó cho tôi! Mấy người tiêu đời rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.