Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 218: Chương 218: Anh cút đi! đồ Phế vật!




Sau khi mở tin nhắn ra nhìn, Lý Phàm nhíu mày, sau đó ấn vào link liên kết để xem video.

Trong video, Cố Hoa Y bị trói vào ghế, mắt nhắm nghiền trong tình trạng hôn mê. Cố Hoa Y bị bắt cóc!

Trong mắt Lý Phàm tràn tia lửa giận, lần theo tin nhắn vừa rồi, gọi vào số người gửi.

“Alo, vợ tôi đang ở đâu, các người muốn bao nhiêu tiền chuộc, tôi đều cho các người, nhưng các người không được làm hại cô ấy!”

Lý Phàm vội vàng nói.

“Ai ui, mày quan tâm đến vợ quá nhỉ, cậu chủ của chúng tạo không cần tiền. Nếu không muốn vợ mày gặp nạn, mày phải một mình tới kho hàng 502 phía tây. Nhớ, chỉ có được một mình mày đến, nếu dám dẫn theo người khác, cô vợ xinh đẹp của mày sẽ hướng tiêu ngọc nát”

“Được, các người chờ đó, tôi sẽ tới ngay, các người không được tổn hại Hoa Y dù chỉ là một cọng lông!” Lý Phàm lo lắng hét lên.

“Đừng nói nhảm nữa, cho mày hai mươi phút, nếu không đến kịp, tạo sẽ không khách khí với cô ta!”

Tên thuộc hạ cúp điện thoại, mặt nịnh hót nói với Cậu Tô: “Cậu Tô, đã xong ạ, tên bắt con vô dụng kia sẽ tự mình đến.”

“Ha ha ha, tốt, tốt lắm, vậy thì chờ anh ta tới.” Cậu Tô lấy điện thoại lên, chà chà mấy cái.

Mười phút sau, nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài nhà kho truyền đến, Cậu Tô mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy Lý Phàm một mình bước vào nhà kho, trên mặt cậu Tô tràn đầy nụ cười.

“Ôi chao, chẳng phải là tên bắt con vô dụng mà kiêu ngạo ngất trời đầy sao? Lần trước đánh nhau không phải kiêu ngạo lắm sao. Hôm nay, xem mày còn kiêu ngạo được nữa không.” Lý Phàm trừng mắt nhìn Cậu Tô, kìm nén lửa giận trong lòng nói: “Thì ra là mày! Thả Hoa Y ra, có chuyện gì thì nói với tao đây này”

“Kịch hay mới bắt đầu, sao có thể thiếu nữ chính được chứ, mặt sẹo, đánh thức cô ta”

cậu Tô cười ngả ngớn nói. mặt sẹo lấy chiếc khăn ngâm trong nước đá, đắp chiếc khăn lạnh thấu xương lên mặt Cố Hoạ Y. Dưới kích thích của cái lạnh, Cổ Hoạ Y run rẩy rồi đột nhiên tỉnh dậy. mặt sẹo nhìn thấy Cố Hoạ Y run rẩy, lập tức kéo khăn xuống, cười toe toét nói: “Kịch hay bắt đầu rồi đây.” Cố Hoa Y thẫn thờ nhìn xung quanh, cảnh tượng xa lạ, bốn phía đều là những người xa lạ, khiến Cổ Hoa Y hoảng sợ.

“Hoạ Y!”

Lý Phàm hét lớn, chuẩn bị lao về phía trước.

“Đứng lại, mày đứng yên ở đó, nếu dám bước lên một bước, tạo sẽ giết nó!”

cậu Tô lấy một con dao nhọn, kề vào cổ Cố Hoạ Y. Lý Phàm lập tức dừng lại, không dám đi về phía trước, thậm chí còn lùi lại hai bước.

“Mày đừng manh động, đừng làm tổn thương cô ấy, mau để dao cách xa cô ấy ra!”

Lý Phàm hét lên.

“Mày còn biết đau lòng sao, yên tâm, chỉ cần mày không manh động, tạo cũng sẽ không manh động, dẫu sao một đại mỹ nhân thế này, tao còn thấy đau lòng nữa là, ha ha ha ha.”

Cậu Tô điên cuồng cười to, vô cùng đắc ý. Cổ Hoạ Y nhìn rõ Lý Phàm ở cách đó không xa, càng nhìn rõ hơn Cậu Tô, người đang kề dao ngang cổ cô. Nhất thời, Cố Hoa Y hiểu chuyện gì đang xảy ra, biết rằng cô bị bắt cóc.

“Hoạ Y, đừng hoảng sợ, anh sẽ cứu em, bằng mọi cách sẽ cứu em” Lý Phàm lo lắng nói.

“Lý Phàm.”

Cổ Hoạ Y mím môi, khóe mắt rơi lệ. Nhìn thấy Lý Phàm một thân một mình đến kho hàng cứu mình, Cố Hoa Y cảm thấy Lý Phàm thật ngốc, nhưng ngốc như vậy lại khiến cô hạnh phúc. Nếu đổi lại là người khác, cũng sẽ ngu ngốc làm theo yêu cầu của Cậu Tô, đến nhà kho một mình như thế chứ?

Cố Hoa Y cảm thấy sẽ không đầu, trên đời này chỉ có duy nhất Lý Phàm.

“Tình cảm vợ chồng khá sâu đậm ha, các người càng tình sâu nghĩa đậm thì trò chơi của bổn thiếu càng thú vị”

cậu Tô cảm thấy hơi chán ngán khi chứng kiến tình cảm của Lý Phàm và Cố Hoạ Y, cười lạnh chĩa mũi dao vào cổ Cố Hoạ Y.

“Mày định làm gì? Tạo cảnh cáo mày, đừng làm bừa! Muốn cái gì tạo bàn với mày, thả Hoa Y ra, tạo làm con tin cho mày!” Lý Phàm lo lắng hét lên.

Nếu Cố Hoa Y không bị bắt cóc, Lý Phàm có thể một mình đánh gục tất cả đám người ở đây, nhưng Cố Hoa Y nằm trong tay bọn chúng, Lý Phàm không dám động đậy nửa phân.

“A ha, căng thẳng vậy, xem ra tâm lý của tên bắt con vô dụng như mày không vững, tạo cứ xuống tay một nhát, khoét một lỗ thật to vào tim cô vợ xinh đẹp của mày được không?” Cảm nhận được cái lạnh nơi mũi dao, Cố Hoa Y nhắm chặt mắt. Cậu Tô vừa nói đùa, vừa xoay cổ tay một cái, mũi dao chĩa vào nút cổ áo của Cố Hoạ Y.

“Ha ha ha, phế vật, sợ đái ra quần rồi phải không? Chậc chậc chậc, đại mỹ nhân cũng kinh sợ không nhẹ ha, mặt tái mét rồi này, ai bảo cô dám cự tuyệt bổn thiếu, cho cô cơ hội ngủ với tôi còn giả bộ thanh cao, hôm nay bổn thiếu sẽ ở trước mặt nhiều người lột sạch cô, thấy kích thích lắm đúng không!”

“Anh, anh vô si!” Cổ Hoa Y lạnh lùng nói.

“Tôi vô sỉ, cô dám mắng tôi, tí nữa tôi sẽ đè cô ra ngay trước mắt người chồng phế vật của cô, đội cho anh ta một cái nón xanh ngay tại đây, ha ha ha ha.”

Cậu Tô nhìn chằm chằm Lý Phàm, cười đùa nói: “Lý phế vật, lúc mày đánh tạo không phải sảng khoái lắm sao, giờ bọn tao sẽ khiến vợ mày thật sảng khoái! Để xem mày còn kiêu ngạo được nữa không!”

“Mày thả Hoa Y ra, tất cả là lỗi của tao, mày làm gì tao cũng được, nhưng mày không thể… không thể làm tổn thương Hoa Y”

Lý Phàm sẵn sàng hy sinh bản thân, chỉ cần Cố Hoa Y an toàn, đến tính mạng anh cũng không cần.

“Lý Phàm! Anh đi đi!” Cố Hoa Y hét lên. Trong tình cảnh này, Cố Hoa Y hiểu rằng, Lý Phàm không thể tự cứu cô, mà ngược lại còn phải chịu nhục nhã, thà để bản thân chịu hết nhục nhã còn hơn là hai người cùng chịu.

“Anh không đi! Cậu Tô, tất cả đều là lỗi của tôi, xin hãy để Hoạ Y đi.”

Lý Phàm bị thương nói.

Khóe miệng cậu Tô gợi lên một nụ cười xấu xa: “Thả Cố Hoạ Y, cũng không phải là không thể, trước tiên quỳ xuống cho bổn thiếu nhìn một cái, bổn thiết phải kiểm tra xem mày có thành khẩn nhận lỗi hay không.”

“Được!”

Lý Phàm dứt khoát nói. Quỳ xuống tức là chịu khuất phục, nhưng so với Hoa Y thì quỳ cũng chẳng là gì, chỉ cần Hoa Y được bình an, cho dù phải quỳ mười nghìn năm, Lý Phàm cũng đồng ý.

“Không! Đừng! Lý Phàm, đi đi, anh đi đi, đừng làm chuyện ngu ngốc ở chỗ này nữa! Anh ở đây chỉ chuốc thêm nhục nhã, anh ta sẽ không buông tha chúng ta!” Cổ Hoa Y bật khóc thét lên, không muốn thấy Lý Phàm bị làm nhục, càng không muốn Lý Phàm nhìn thấy sự nhục nhã mà mình sắp phải chịu. Trong cuộc sống luôn tồn tại những áp lực không thể chịu nổi, thay vì hai người cùng bị chèn ép thì thà một mình đứng lên gánh vác mọi thứ! “Ha ha, người đẹp Cô không hiểu ư, nểu Lý Phàm rời đi, cô sẽ chết ngay ở chỗ này, bổn thiểu nói được làm được, Lý Phàm, mày có giỏi thì đi đi.” Cậu Tô chắc chắn Lý Phàm sẽ không rời đi, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ.

“Anh đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh, tôi hận anh, cái đồ phế vật, đồ vô dụng, mau cút cho tôi!” Cố Hoa Y trái lương tâm mình mà hét lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.