Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 278: Chương 278: Anh đã gây ra họa rồi!




Sau khi đám người Phùng Tử Tài ba quỳ chín lạy nhận sai, Sở Trung Thiên đá vali đựng chiến đao Tu La tới trước mặt Phùng Tử Tài.

Đám người hóng chuyện hóng chuyện đều lùi lại mấy bước, lo lắng khi Phùng Tử Tài chọc ba đao sáu lỗ sẽ phun máu lên người mình.

Cố Họa Y khẽ kéo Lý Phàm một cái, không muốn nhìn thấy cảnh tượng máu me sau đó.

“Chỗ này giao lại cho ông.”

Lý Phàm căn dặn Sở Trung Thiên một câu rồi dẫn theo Cố Họa Y xoay người rời đi.

Phùng Tử Tài nhìn bóng lưng Lý Phàm đầy oán hận, sau đó cúi đầu nhìn chiến đao Tu La trong vali.

“Ngài Thiên, tên vô dụng kia cũng đã đi, tôi không cần tự đâm mình ba đao nữa chứ?”

Phùng Tử Tài hơi run rẩy hỏi.

“Kiến Bân, ông là người làm chứng thì phải bảo đảm bọn họ thực hiện theo đúng vụ đánh cược mới được.”

Sở Trung Thiên kéo Lục Kiến Bân đi ra.

Lục Kiến Bân gật đầu nói: “Đã bằng lòng cá cược thì phải chấp nhận chịu thua.”

Phùng Tử Tài nhắm chặt mắt lại và run rẩy giơ tay ra, cầm lấy chuôi đao lạnh lẽo của thanh chiến đao Tu La.

Nếu biết trước mình sẽ thua, Phùng Tử Tài đã không lấy ra thanh chiến đao Tu La này mà sẵn lòng lấy ra dũa móng tay!

Tay Phùng Tử Tài cầm chiến đao Tu La không ngừng run rẩy, căn bản không có can đảm nâng thanh đao này lên.

Rãnh máu, sống đao răng cưa mà cắm vào trong cơ thể thì sẽ chết đấy!

Cho dù không mất mạng cũng sẽ đau chết người.

“Ngài Thiên, chú Lục, chúng ta thương lượng được không?”

Trên trán Phùng Tử Tài đã xuất hiện từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu.

“Ôi, tự làm bậy không thể sống được. Nếu các cậu không có can đảm, tôi sẽ gọi người tới giúp các cậu vậy.”

Lục Kiến Bân vừa cười vừa nói.

Phùng Tử Tài lắc lư vài cái, trước mắt đã tối sầm và ngất đi.

Đám người Hà Lợi Quần, Bạch Thiên Lý ngây người, sau đó đều học theo Phùng Tử Tài giả vờ hôn mê.

Quần chúng ăn dưa nhìn tới ngây người, không ngờ đám người này bình thường rất kiêu căng ngang ngược, bây giờ lại sợ thành như vậy.

Lục Kiến Bân lạnh mặt, vẫy tay gọi đám thủ hạ. Một vệ sĩ trông hung hãn bước tới, cầm lấy thanh chiến đao Tu La và cắm xuống bắp đùi của Phùng Tử Tài.

Một đao cắm xuyên qua bắp đùi Phùng Tử Tài, máu theo rãnh máu điên cuồng phun mạnh ra.

“A!”

Phùng Tử Tài bị đau tới mức tỉnh lại, hai tay ôm lấy bắp đùi, miệng phát ra tiếng hét thảm giống như heo bị chọc tiết.

Vệ sĩ kia rút đao ra và tiếp tục ra tay. Chẳng mấy chốc, Phùng Tử Tài lại đau tới ngất đi.

Đợi đến khi vệ sĩ ra tay với đám người Hà Lợi Quần xong, Sở Trung Thiên chụp ảnh gửi cho Lý Phàm.

“Được rồi, đưa tới bệnh viện đi, đừng để chết người.”

Sở Trung Thiên dặn dò.

Thủ hạ của Lục Kiến Bân lao tới, đưa đám người Phùng Tử Tài tới bệnh viện.

Trong lúc đó, Lý Phàm và Cố Họa Y đã quay về khách sạn. Anh lấy điện thoại di động ra xem tin nhắn do Sở Trung Thiên gửi đến, sau đó cất điện thoại đi.

Vương Cẩn Mai và Cố Thiệu Huy vẫn lo lắng cho Cố Họa Y. Khi nghe được giọng của Lý Phàm và cô, hai người đều lần lượt ra khỏi phòng mình, vào phòng của cô.

Vương Cẩn Mai quan sát hai người lại nghi ngờ nhìn Lý Phàm: “Thằng oắt con vô dụng này không bị người ta trừng trị sao? Chẳng phải Nhật Tâm nói cậu sẽ bị đâm ba đao sáu lỗ à?”

Lý Phàm nói với vẻ không vui: “Con đánh cược thắng nên người bị ba đao sáu lỗ không phải là con.”

Vương Cẩn Mai và Cố Thiệu Huy hoảng hốt. Sau đó ông ta hơi lo lắng hỏi: “Cậu… cậu nói vậy là sao? Những nhân vật Kim Hải kia bị ba đao sáu lỗ à?”

“Đúng vậy, bọn họ thua cược nên tất nhiên cũng bị ba đao sáu lỗ.”

“Cậu! Tên vô dụng nhà cậu chỉ biết gây rắc rối thôi!”

Cố Thiệu Huy tức giận tới mức giậm chân, oán hận chỉ tay vào chóp mũi của Lý Phàm: “Cậu không sợ người ta trả thù à? Sao thằng oắt con vô dụng như cậu lại dám dùng ba đao sáu lỗ với bọn họ chứ?”

Trong đầu Vương Cẩn Mai xuất hiện hình ảnh vô cùng hung ác, cảm thấy đám người như Phùng Tử Tài tới cửa trả thù, không chừng cũng muốn cả nhà mình bị ba đao sáu lỗ mất.

“Khốn kiếp, cậu đúng là kẻ vô dụng ngu ngốc. Sao tôi lại có đứa con rể như cậu chứ? Cậu… cậu…”

Vương Cẩn Mai càng nói càng tức, thậm chí không thể nói thành lời nữa.

Cố Thiệu Huy đỡ Vương Cẩn Mai, nói với Cố Họa Y: “Nhật Tâm đâu? Con mau liên hệ với Nhật Tâm đi. Chúng ta không thể ở lại Kim Hải được nữa, phải quay về Hán Thành ngay đêm nay!”

Cốc cốc cốc.

Có người gõ cửa.

Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai lập tức đờ người, hoảng sợ nhìn cửa phòng.

“Đây… đây là bọn họ tìm tới cửa trả thù chúng ta à? Tên vô dụng Lý Phàm cậu sắp hại chết cả nhà chúng tôi rồi!

Vương Cẩn Mai hoảng sợ kêu lên.

“Mẹ, chắc không có người trả thù đâu.”

Cố Họa Y giải thích.

“Không có cái rắm à! Người ta tìm tới bây giờ chẳng để trả thù thì còn có thể làm gì chứ? Chắc chắn là người của bọn họ tới trả thù rồi. Đây là địa bàn của bọn họ, bọn họ chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể phái người tới giết chúng ta!”

Lý Phàm vòng qua Vương Cẩn Mai và Cố Thiệu Huy, đi đến trước cửa phòng và mở ra.

Lục Kiến Bân dẫn theo thủ hạ cung kính đứng ở ngoài cửa.

Sau khi Lý Phàm rời đi, Lục Kiến Bân và Sở Trung Thiên có nói chuyện riêng một lát. Sở Trung Thiên giới thiệu sơ qua về khía cạnh khác của Lý Phàm, để trong lòng Lục Kiến Bân cũng phần nào hiểu rõ sự mạnh mẽ của anh.

Chính bởi vì hiểu mơ hồ nên Lục Kiến Bân mới có ý định kết giao. Nếu ông ta có thể ôm được đùi lớn Lý Phàm này, tất nhiên càng tốt hơn.

Nhưng Lục Kiến Bân đoán độ khó ôm được bắp đùi này khá lớn, nên tiến hành đón ý nói hùa làm theo tuần tự mới tốt.

“Chào ngài Lý, ngài quên viên đá thô phỉ thúy đấu giá được ở hiện trường nên tôi dẫn người đưa tới cho ngài.”

Sau khi Lục Kiến Bân cung kính nói xong, nghiêng người tránh ra, để lộ ra hai tên thuộc hạ ôm viên đá thô đã được cắt thành hai mảnh đứng ở ngoài cửa.

Ánh mắt Cố Thiệu Huy lập tức bị hai mảnh đá thô thu hút. Màu xanh biếc kia làm ông ta căn bản không thể nào dời mắt đi được.

“Xanh hết, không ngờ là đá thô toàn màu xanh. Đây chính là viên đá thô mà cậu đấu giá ba trăm nghìn à?”

Cố Thiệu Huy kinh ngạc hỏi.

Lý Phàm khẽ mỉm cười và gật đầu: “Đúng là viên đá thô kia.”

“Ngài Lý, ngài xem nên đặt chúng ở trong phòng ngài, hay tôi bố trí người đưa đến nhà ngài?”

Cố Thiệu Huy kích động nói: “Đưa… đưa về. Bây giờ ông bố trí người đưa về đi. Sao có thể để bảo bối như vậy ở bên ngoài được, cần phải đưa về.”

Lý Phàm nói với Lục Kiến Bân: “Làm phiền ông chuẩn bị xe đưa chúng tôi về luôn.”

“Được, đội xe của tôi đang ở ngay bên dưới. Các ngài thu dọn xong là có thể lên đường. Vậy tôi xuống dưới chờ các ngài nhé?”

Lý Phàm gật đầu. Lục Kiến Bân dẫn theo thủ hạ rời đi.

Vương Cẩn Mai kéo tay Cố Họa Y nói: “Người kia là ai vậy?”

“Đó là nhân vật lớn ở Kim Hải, con cũng không biết cụ thể.”

Cố Họa Y thuận miệng nói.

Cố Thiệu Huy chỉ từng nghe nói qua về Lục Kiến Bân nhưng chưa từng quen biết, cho nên không nhận ra ông ta.

“Cần gì quan tâm ông ta là ai chứ? Lần này nhận được bảo bối, phải mau chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi Kim Hải, tránh cho những người này tìm tới cửa.” Cố Thiệu Huy giục cuống lên.

Mọi người thu dọn đồ đạc và kéo vali rời khỏi phòng, khi đi tới cửa khách sạn thì vừa vặn gặp được Hoa Nhật Tâm đang mất hồn mất vía trở về.

“Tên Lý Phàm vô dụng nhà anh đã gây ra họa lớn rồi!”

Hoa Nhật Tâm tức giận kêu ầm lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.