Trong mắt người khác, Lý Phàm là cấp dưới của Hà Băng, chỉ có Hà Băng biết nói cô là cấp dưới của Lý Phàm thì chẳng có gì là quá đáng cả.
Hà Băng cố gắng làm hòa hoãn bầu không khí: “Ba mẹ nay ra tay làm cơm nhé.”
Người đàn ông trung niên và người phụ nữ xinh đẹp nhớ ra là vẫn chưa nấu cơm, lúc này họ mới bắt đầu đi nấu, Hà Băng mỉm cười nói với Lý Phàm: “Mẹ tôi nấu thịt kho ngon cực, nói ngon số hai thì không ai dám giành số một, lát nữa anh hãy ăn nhiệt tình vào nhé.”
Lý Phàm gật đầu, cậu Trần khó chịu trong lòng, anh ta đâu phải người chết, tại sao Hà Băng cứ xem anh ta là không khí chứ?
Để chứng minh sự tồn tại của mình, anh ta xoa tay và bắt đầu nói: “Băng…”
Chữ Băng còn chưa nói hết câu, đã thấy sắc mặt Hà Băng lạnh lùng, cô quay sang nói với cậu Trần: “Xin anh đừng có gọi tên của tôi.”
Cậu Trần sững lại, lúc người ta nói chuyện với Lý Phàm thì tươi cười hớn hở còn nói chuyện với anh thì lập tức đổi thái độ.
Cậu Trần cười gượng nói: “Tôi biết trong lòng em đang chán ghét tôi nhưng em cũng không cần phải tỏ vẻ thân thiết với anh ta như vậy, chúng ta cũng có thể trò chuyện mà.”
Hà Băng thản nhiên nói: “Giữa tôi và anh chẳng có chuyện gì để tán gẫu cả, tôi chỉ mong anh về sớm một chút mà thôi, được vậy là tôi cảm ơn Bồ Tát rồi.”
Cậu Trần nhìn Lý Phàm với vẻ mặt tràn đầy sự oán hận, cho rằng chính Lý Phàm đã cướp mất sự nổi bật của anh ta, anh ta xoay tròn chìa khóa xe Maserati trong tay nói: “Băng, lát nữa ăn cơm xong, tôi đưa em đi hóng gió nhé, em làm việc cả ngày cũng nên thư giãn một chút.”
“Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ đi dạo với anh ấy.” Hà Băng hờ hững từ chối, cô biết cậu Trần là loại người gì, tóm lại là cô sẽ không đồng ý đi hóng gió cùng cậu ta.
Lần trước, đối phương lần đầu tỏ tình với cô, cô đã từ chối rồi, sang lần thứ hai, đối phương vẫn tỏ tình, thậm chí còn hành động nữa.
Nếu không phải Hà Băng biết thế võ cầm nã thủ thì đã sớm bị đối phương lợi dụng rồi, cho nên với cô mà nói cậu Trần chẳng khác gì những tên lưu manh.
Vẻ mặt của cậu Trần vô cùng ảm đạm, người ta thà đi dạo với một người bình thường chứ không thèm đi hóng gió với anh ta, điều này khiến anh ta rất tức giận.
Chẳng lẽ anh ta không bằng một tên ranh con còn hôi miệng sữa sao? Đối lại là người khác thì đã đồng ý với anh ta từ lâu rồi, nhưng Hà Băng thì không như vậy.
Lý Phàm phớt lờ ánh mắt chứa đầy sát khí của cậu Trần, nếu ánh mắt có thể giết người thì ánh mắt ấy có thể giết anh cả trăm lần, nhưng anh giết chết đối phương một lần như vậy là đủ rồi.
Cậu Trần cười khẩy nói: “Anh Lý có xe không?”
Lý Phàm cười nói: “Có xe.”
“Vậy chìa khoá xe đâu?” Cậu Trần chế nhạo.
Lý Phàm không phô trương sự giàu có của mình, mặc dù có chìa khóa xe nhưng không nhất thiết phải so bì với đối phương, trong mắt anh, đối phương chẳng khác nào một thằng hề đang diễn trò.
Cậu Trần thấy đối phương không lên tiếng, trong tiềm thức liền cho rằng Lý Phàm không có chìa khóa xe nên lập tức chế nhạo: “Ha ha, tôi biết anh không có chìa khoá xe, tôi còn tưởng anh lợi hại thế nào kết quả cũng chỉ như vậy mà thôi.”
Lý Phàm nghe xong chỉ cười và nhìn cậu Trần như đang nhìn một tên ngốc.
Cậu Trần cảm nhận được ánh mắt chế giễu đó của Lý Phàm cuối cùng cũng bộc phát bằng cách khiêu khích Lý Phàm: “Thằng ranh, tao nhìn mày là thấy ngứa mắt, có bản lĩnh thì đánh với tao một trận, ai thua thì cút khỏi đây.”
Anh ta chủ yếu là vì không tìm được cơ hội để đuổi Lý Phàm nên lúc này mới sử dụng hạ sách đó.
Lý Phàm nghe đến đó thì có hơi sửng sốt nhưng không hề e ngại chút nào mà ngược lại còn cảm thấy có phần thú vị, anh đã bỏ qua cho đối phương nào ngờ đối phương lại không tha cho anh.
Nếu đối phương đã chọn cách thức giải quyết mà anh am hiểu nhất thì anh vừa hay có thể cho đối phương được mở rộng tầm mắt.
“Được thôi.” Lý Phàm trả lời một câu dứt khoát.
Mà Hà Băng cũng không ngăn cản, cậu Trần còn không đánh lại cô thì nói gì đến việc làm đối thủ của Lý Phàm nhưng cô vẫn lên tiếng cho có: “Anh đừng có quá đáng.”
Cậu Trần nhếch miệng cười nói: “Không phải là tôi quá đáng mà là thằng ranh này không nể mặt tôi, một khi đã như vậy, tôi sẽ cho anh ta biết sự lợi hại của mình.”
Lý Phàm thấy thế thì hết biết nói gì với cậu Trần, không biết phải dùng lời nào để miêu tả đối phương nữa, cậu Trận làm như vậy chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết.
Nhưng khi thấy đối phương thích tìm đến cái chết như vậy thì tội gì anh không thỏa mãn nguyện vọng của đối phương.
Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp thấy thể chất của Lý Phàm không bằng cậu Trần thì lập tức an tâm, nói: “Hai người đi ra ngoài đánh nhau đi, đừng làm bể đồ ở đây.”
Bà ta cho rằng chắc chắn Lý Phàm sẽ không phải là đối thủ của cậu Trần và so với trận đấu này thì bà coi trọng đồ đạc trong nhà hơn.
Cậu Trần ngoắc tay với Lý Phàm, Lý Phàm đành gượng cười, nếu đối phương đã khiêu khích mình như thế thì anh phải cho đối phương biết thế nào là trời cao đất rộng, anh không từ chối nữa mà dứt khoát đi theo ra ngoài.
Đi đến hành lang, cậu Trần liếc Lý Phàm với ánh mắt khinh thường, nói: “Thằng ranh, đừng bảo là tao ăn hiếp mày, tao cho mày đánh trước đấy, tao đã từng luyện tán thủ mấy năm rồi.”
Lý Phàm mỉm cười, cậu Trần có dự cảm không tốt khi nhìn thấy nụ cười của Lý Phàm, anh ta cảm thấy nụ cười của đối phương dường như có ẩn ý gì đó.
Anh ta đột nhiên có linh cảm xấu, chắc tên này không phải giả heo bắt cọp đấy chứ? Anh ta lắc đầu, nghĩ thầm có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi, một người bình thường thì ghê gớm đến đâu chứ?
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng khi đang chiến đấu, cậu Trần liền cảm giác được mình đã bất cẩn, một sải chân của Lý Phàm mang theo cả tiếng gió, ít nhiều gì cũng doạ cho cậu Trần sợ một chập.
Cậu Trần cũng không lo được nhiều như vậy, sắc mặt của anh ta lập tức nghiêm túc, giơ tay lên theo bản năng, Lý Phàm đấm vào hai cánh tay của đối phương.
Tuy nói quyền là để thủ nhưng cậu Trần cũng đã chịu thiệt không ít, kể từ khi chặn cú đấm này, anh ta đã cảm thấy hai cánh tay của mình tê cứng, gần như mất khả năng di chuyển.
Cậu Trần trợn mắt há mồm nhìn Lý Phàm, vẻ mặt khó tin, bị điều đó làm cho vô cùng kinh ngạc.
“Tiếp đi, yếu ớt vậy sao?” Cậu Trần nghĩ rằng Hà Băng vẫn đang theo dõi nên trong tiềm thức vẫn làm ra vẻ, cố ý giả vờ.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Vậy sao, vậy thì tôi sẽ đánh mạnh thêm chút nữa.”
Cậu Trần chợt biến sắc, anh ta vội vàng nâng cánh tay lên, lần này anh ta cảm thấy cánh tay mình như muốn phế bỏ, một quyền đó của đối phương thật sự quá mạnh, gần như không phải là thứ sức mạnh mà con người có thể đỡ được.
“Đau chết mất.” Sau đó, cậu Trần bắt đầu lăn lộn trên mặt đất không ngừng, anh ta nhìn chằm chằm Lý Phàm như đang nhìn thấy quỷ, không màng đến hình tượng mà kêu gào, hình tượng cao lớn lại một lần nữa bị phá vỡ.