“Đây là chuyện gì vậy? Tất cả mọi người đều thấy khó hiểu, hoàn toàn không biết rốt cuộc Lý Phàm đang giở trò gì.
“Tôi thấy chắc chắn là tên này thuê, mấy chục triệu là có thể thuê được rồi” Anh Long lại nói.
Khóe miệng mọi người hơi giật giật, mấy chục triệu cũng là một khoảng tiền không nhỏ, nhưng vì làm ra vẻ thuê một chiếc xe thể thao, tính toán cũng thấy không hài lắm.
Sau khi Liễu Gia Lạc nói vị trí bệnh viện, Lý Phàm chuẩn bị khởi động xe. “Cái tên này làm gì vậy, đừng nói thật sự chạy đi nhé?” Mấy người anh Long giật mình thốt lên.
Anh Long đi tới trước mặt giám đốc kia, cười hì hì cho ông ta một khoản tiền: “Chiếc xe này có phải anh ta thuê tới không?”
“Không phải” Giám đốc sửa xe nhận tiền của đối phương, thẳng thắn đáp lời.
Anh Long cau mày nói: “Ông đừng có nhận tiền rồi nói láo đấy”
“Điều tôi nói là thật, xe này là của cậu ấy, còn do cậu ấy đứng tên” Giám đốc sửa xe mất kiên nhẫn nói.
Ông ta nghi ngờ đầu óc đối phương có vấn đề, nếu không cũng sẽ không hỏi ông ta câu hỏi ngớ ngẩn như vậy.
Mấy người anh Long hít vào một hơi khí lạnh, nếu khi nãy là giả, vậy cái này đừng nói là thật nhé?
Sau khi nhìn thấy chiếc xe có giá trị bất phàm của Lý Phàm, Kiều Diễm Diễm kết luận chắc chắn đối phương giàu hơn anh Long, cô ta lập tức từ trong lòng anh Long chạy tới bên cạnh xe của Lý Phàm.
“Lý Phàm, tôi có thể ngồi xe của anh một lát không” Kiều Diễm Diễm vuốt tóc làm dáng. “Hết chỗ rồi.” Lý Phàm khẽ nói. Liễu Gia Lạc hơi ngượng ngùng: “Vậy để em xuống xe” Anh ta cảm thấy mình hơi dư thừa, bèn muốn tháo dây an toàn. Kiều Diễm Diễm thầm thấy vui vẻ, cho rằng có cơ hội tiếp xúc với Lý Phàm.
Lý Phàm ngăn cản Liễu Gia Lạc, nói với Kiều Diễm Diễm: “Loại phụ nữ ham của như cô không phải gụ của tôi, lập tức cút ngay cho tôi, đừng làm bẩn xe của tôi.”
Tất cả mọi người đều bối rối, không ngờ đối phương lại từ chối Kiều Diễm Diễm, nếu là bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ không từ chối.
Liễu Gia Lạc thầm thấy khâm phục Lý Phàm, vẫn là anh Lý khí phách, câu nói khi nãy thật sự quá hay.
Không ít người đều không ưa tính hám của của Kiều Diễm Diễm, nhìn thấy Kiều Diễm Diễm bị từ chối, bọn họ lập tức bật cười.
Sắc mặt Kiều Diễm Diễm cực kỳ khó coi, cô ta không ngờ mình lại bị Lý Phàm từ chối, cả người cô ta như bị sấm sét đánh trúng, một lúc lâu vẫn không thể lấy lại tinh thần.
Kiều Diễm Diễm nhìn bóng xe Lý Phàm đi xa, vẻ mặt tràn đầy lưu luyến, trong lòng không khỏi hối hận, nếu sớm biết tiềm lực của Lý Phàm thì cô ta đã nhẫn nhịn rồi.
Nhưng cô ta vẫn có cơ hội, cô ta vội chạy tới bên cạnh anh Long: “Anh Long, vẫn là anh tốt nhất.”
Kiều Diễm Diễm vừa chạy tới quyến rũ anh Long, sắc mặt anh ta lập tức trở nên tái nhợt, anh ta cảm thấy mình như bị cắm sừng vậy.
Sắc mặt anh ta trở nên hờ hững, lạnh lùng nhìn Kiều Diễm Diễm.
“Anh Long, anh đừng nóng giận, em chỉ muốn lên xe của anh ta để sỉ nhục anh ta thôi” Kiều Diễm Diễm rất biết cách viện cớ, đến lúc này vẫn có thể bịa ra được một cái cớ.
Đương nhiên là anh Long không tin, anh ta chán ghét nhìn cô ta, cho cô ta một bạt tai: “Cút, loại phụ nữ như cô tôi muốn bao nhiêu mà không có, ai thích thì cứ lấy đi”
Anh Long vừa dứt lời, những người khác đều tỏ vẻ thèm thuồng, bọn họ đã để ý dáng người của Kiều Diễm Diễm từ lâu rồi, dù là đồ chơi của người giàu có, nhưng cũng là một người đẹp với bọn họ.
Kiều Diễm Diễm hối hận không kịp, tự trách vì sự ngu xuẩn của mình, lần này thì hay rồi, bị cả hai bên vứt bó.
Liễu Gia Lạc ngồi trên xe, tò mò sờ đồ bên trong Bugatti Veyron. “Anh, xe này của anh là thuê sao, đắt lắm phải không?” Liễu Gia Lạc không nhịn được hỏi. . truyện tiên hiệp hay
Lý Phàm cười nói: “Cậu đoán xem”
Liễu Gia Lạc cười khổ: “Anh Lý, thật ra anh không cần phải phí tiền như vậy, cứ coi lời bọn họ như gió thổi bên tai là được rồi.”
Lý Phàm cười khẽ, cũng không nói với Liễu Gia Lạc thân phận của mình, anh vẫn muốn giữ mối quan hệ bạn bè với đối phương, anh sợ để lộ thì đối phương sẽ trở nên dè dặt.
Sau khi đưa Liễu Gia Lạc đến bệnh viện, anh ta vội tới chỗ lễ tân trả tiền. “Anh là người thân của bệnh nhân phòng số 74 à? Nhưng giường bệnh đã nhường cho người khác rồi” Y tá kia khẽ nói.
“Cái gì, không phải cô nói đưa trước tám giờ là được à, sao lại nhường cho người khác rồi?” Sau khi nghe xong, Liễu Gia Lạc lập tức hoang mang, tức giận nói.
“Anh quá lâu không nộp tiền, còn chiếm phòng bệnh, đưa cho người khác cũng là chuyện bình thường thôi.” Y tá kia cũng sợ hết hồn, nói chuyện không có chút tình cảm nào.
Liễu Gia Lạc rất không phục nói: “Tôi muốn tìm viện trưởng của các người, các người như thế là đuổi bệnh nhân ra ngoài.”
Lúc này một người đàn ông trung niên bước ra, hừ một tiếng: “Ầmĩ cái gì vậy?” Y tá kia vội nói: “Chủ nhiệm, anh ta muốn gây chuyện, vì phòng bệnh số 74”
Chủ nhiệm bệnh viện kia lập tức hiểu ra, ho khan nói: “Phòng bệnh đã nhường cho người khác rồi, cậu. cũng biết đấy bệnh viện không được lớn lắm, cũng không có nhiều phòng bệnh”
“Bệnh tình của mẹ tôi rất nghiêm trọng, không thể kéo dài được nữa” Liễu Gia Lạc bắt đầu sốt ruột, khó khăn lắm anh ta mới gom được tiền, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Bác sĩ chủ nhiệm phải bỏ trách nhiệm: “Dù sao thì phòng bệnh cũng đã nhường ra, tôi cũng hết cách”
Một thanh niên ăn mặc sang trọng cười ha ha bắt tay với bác sĩ chủ nhiệm: “Chủ nhiệm, cảm ơn ông đã nhường lại phòng bệnh số 74, bệnh cảm của con trai tôi sắp khỏi rồi”. Liễu Gia Lạc cũng nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, anh ta cũng nhìn ta bác sĩ chủ nhiệm rất thân với người kia, hơn nữa còn lén lút nhường phòng bệnh lại, càng khiến anh ta tức giận là con trai của đối phương chỉ bị cảm lại đi giành phòng của mình, mà mẹ anh ta đang bị bệnh nặng lại bị đuổi ra ngoài, thật quá buồn cười!
“Chủ nhiệm, ông có nghe thấy lời tôi nói không vậy, mẹ tôi bị bệnh nặng, còn con trai anh ta chỉ bị cảm, đáng lẽ ông phải tránh nhẹ tìm nặng mới đúng chứ?
“Cậu đang dạy tôi làm việc à?” Bác sĩ kia lạnh lùng nhìn Liễu Gia Lạc.
Ông ta đã nhận tiền rồi, bây giờ bảo ông ta trả lại phòng, vậy chẳng phải ông ta không nhận được tiền đút lót sao? Nói không chừng còn trêu vào một người giàu có nữa. Chàng trai giàu có kia cười khẩy: “Nhìn dáng vẻ này của cậu là biết không trả nổi tiền rồi, thôi đừng trị nữa”
“Ai nói, tôi đã gom đủ tiền rồi” “Được rồi, dù sao cũng không còn phòng bệnh nữa, một là cậu chuyển viện, hai là chờ phòng bệnh trống đi” Bác sĩ chủ nhiệm rất thiên vị, đứng về phía tên nhà giàu kia.
Tên nhà giàu nở nụ cười khoe khoang, không hề có chút thương hại nào, đúng là đút lót tiền không uống phí mà.
Nhìn thấy tên nhà giàu và câu trả lời tuyệt tình của bác sĩ chủ nhiệm, Liễu Gia Lạc siết chặt tay, giận đến mức cả người run rẩy.
Lý Phàm cũng không nhìn được nữa, thế này chẳng phải là đang bắt nạt người khác sao?