Thấy Lý Phàm về, Cố Tuấn Hào là người đầu tiên đứng ra la hét bảo Lý Phàm quỳ xuống.
Phùng Tử Tài cười lạnh nhìn Lý Phàm, chờ xem biểu diễn của người nhà họ Cố, xem người nhà họ Cố dùng cách gì để đè Lý Phàm quỳ xuống trước mặt anh.
Nên phun một bãi đờm lên trên mặt Lý Phàm đang quỳ xuống xin tha thứ trước, hay là đá một phát lên mặt Lý Phàm để hả giận trước đây?
Phùng Tử Tài bắt đầu ảo tưởng trong đầu.
Cố Thiệu Dũng, Cố Thiệu Phong, Cố Bội Sam đều chỉa thẳng đầu mâu về phía Lý Phàm, trả về gấp đôi những sỉ nhục mà bọn họ nhận lấy từ nãy đến giờ lên người Lý Phàm. . Tiên Hiệp Hay
“Thằng khốn nạn, cái thứ chó chết này cuối cùng cũng đã về, cậu có biết cậu gây ra họa lớn cỡ nào không! Người Kim Hải đều bị cậu đắc tội hết, sao gan chó của cậu lại lớn đến thế!”
“Mẹ nó đứng ngẩn ra đó làm gì, mau quỳ xuống xin lỗi anh Phùng đi, nếu anh Phùng không tha thứ chứ anh, vậy thì anh cứ quỳ suốt đời đi!”
“Quỳ suốt đời cũng đã quá nhẹ nhàng với thằng chó này rồi, phải đánh gãy hai chân nó, cho nó biêt thế nào là lễ độ, xem nó sau này còn dám đi ra ngoài gây chuyện nữa không!”
Đám Cố Thiệu Dũng điên cuồng mắng chửi Lý Phàm, nước bọt văng tứ tung, bắn lên mặt Lý Phàm.
Lý Phàm lau mặt, dùng ánh mắt khinh thường lướt qua đám Cố Thiệu Dũng, cuối cùng đặt ánh mắt lên trên người Phùng Tử Tài.
Phùng Tử Tài ngẩng đầu, nhìn Lý Phàm bằng vẻ mặt kiêu căng.
“Cái thằng vô dụng kia, biết sợ rồi sao, biết cảm giác khi bị mọi người xa lánh rồi đúng không, lúc làm ông đây ba quỳ chín lạy mày có sướng không? Lúc làm ông đây ba đao sáu lỗ mày có thích không? Hôm nay ông đây muốn sướng lại gấp đôi, đầu tiên mẹ nó mày quỳ xuống cho ông!”
Lý Phàm cười khẽ, lắc đầu nói: “Xem ra vẫn chưa rút ra được bài học, còn dám chạy đến đây kiếm chuyện.”
“Má nó! Cái thằng vô dụng này sao lại ăn nói với anh Phùng như thế, cậu tìm chết đúng không! Bây giờ chỉ cần một câu của anh Phùng là quyết định sống chết của nhà họ Cố, anh Phùng bảo cậu xin lỗi như thế nào thì cậu phải xin lỗi như thế đó!”
“Anh Phùng cho cậu xin lỗi đã là nể mặt cậu rồi, mẹ nó anh đừng có được nể mặt mà còn không cần, nếu cậu mà còn không biết xấu hổ nữa, cũng đừng trách chúng tôi không khách khí với các cậu, nhà họ Cố muốn trục xuất chi thứ hai ra khỏi gia môn!”
“Đệt, anh mau quỳ xuống trước mặt anh Phùng đi, nếu anh Phùng không vui thì hậu quả của rất nghiêm trọng, không chỉ có anh tiêu đời! Cố Họa Y cũng phải gánh chịu hậu quả rất nghiêm trọng!”
Người nhà họ Cố thấy Lý Phàm dám chống đối Phùng Tử Tài thì đều rất kinh ngạc, rối rít mắng Lý Phàm, yêu cầu Lý Phàm quỳ xuống xin lỗi.
Phùng Tử Tài dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Phàm, nói với giọng đầy căm hận: “Mẹ nó mày đừng đứng đây cố ra vẻ nữa, ở đây không có ai bao che cho mày, cho dù là Lục Kiến Bân hay thằng cha họ Sở thì cũng không bảo vệ được mày!”
Đám Hà Lợi Quần, Bạch Thiên Lý đều tức giận nhìn Lý Phàm, nếu lửa giận trong mắt bọn họ mà có nhiệt độ, chắc chắn có thể nướng chín Lý Phàm.
“Mẹ nó, mày còn đứng đây kiêu ngạo gì chứ, hôm đó nếu không có người che chở cho mày, bọn tao để xẻo thịt mày từ lâu, bây giờ mày sắp chết đến nơi rồi có biêt không! Người che chở cho mày cũng sắp tiêu đời rồi!”
“Chúng ta dốc hết toàn lực đến đây, phía sau chúng ta chính là bốn gia tộc bất động sản lớn nhất Kim Hải, mẹ nói mày biết sợ chưa, bọn ông chuẩn bị vô số tiền tài, mẹ nó để chọi chết mày, mày cứ chờ chết đi!”
“Giết chết thằng chó chết này để làm gì, giữ thằng chó này lại dạy dỗ nó thành một con chó thật sự mới đúng, để nó làm chó cho anh Tài và anh Dương, nhìn anh Tài và anh Dương chơi con vợ nó như thế nào mới là thú vị nhất.”
Đám Hà Lợi Quần cười ầm lên, giống như đã nhìn thấy cuộc đời thê thảm của Lý Phàm.
Phùng Tử Tài cười đắc ý: “Lý Phàm, đây là cơ hội cuối cùng dành cho mày, nếu mày không biết nắm chắc, hậu quả sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng của mày.”
Cố Họa Y kéo tay Lý Phàm, khẽ nhéo lòng bàn tay anh.
“Bác cả, cho dù mọi người bắt con và Lý Phàm xin lỗi bọn họ thì bọn họ vẫn sẽ không tha cho nhà họ Cố, sao các người vẫn chưa hiểu ra chứ.”
“Vớ vẩn!”
Cố Thiệu Dũng tức giận vỗ bàn, chỉ vào Lý Phàm và Cố Họa Y quát: “Nếu không phải vì hai đứa, trong nhà sẽ không thể nào xảy ra chuyện này, bây giờ cô nói mấy thứ này là định trốn tránh trách nhiệm sao? Tôi nói cho cô biết, không có cửa đâu!”
“Hai người đừng đứng đây giả vờ nữa, mẹ nó mau xin lỗi anh Phùng ngay, mấy người có nói cái gì cũng vô dụng, làm nhóm anh Phùng bị thương nặng, hai người mau xin lỗi anh Phùng!”
“Cố Họa Y, cô cũng đâu phải là chưa từng ngủ với người khác, trên đầu Lý Phàm cũng không phải là không có sừng, hai người đứng ở đây giả vờ làm gì nữa, Họa Y mau đi hầu hạ cho anh Phùng, còn tên vô dụng Lý Phàm kia làm con rùa lông xanh đi!”
Cố Họa Y trừng mắt nhìn Cố Bội Sam, tức đến phát run: “Cô ăn nói bậy bạ! Tôi không có!”
“Không có gì mà không có, chuyện gì mọi người đều đã biết hết, mọi người đều hiểu rõ lúc trước cô ký được hợp đồng bằng cách nào, còn có anh Lý thần bí kia nữa, chắc chắn cô đã ngủ với anh ta, cô chính là một người đê tiện!”
Cố Bội Sam tức giận quát mắng, cực kỳ muốn nói bừa ra thêm một chút tai tiếng của Cố Họa Y.
Lý Phàm đi về phía Cố Bội Sam, Cố Bội Sam hoảng sợ núp ra phía sau Cố Tuấn Hào, Cố Tuấn Hào lạnh lùng quát: “Cái tên vô dụng anh định làm gì hả! Bội Sam nói đều là sự thật! Mẹ nó anh đừng có giả vờ oai phong ở đây, mau đi xin lỗi anh Phùng đi!”
“Tránh ra, dám bôi nhọ vợ của tôi, hôm nay dù có là ông trời cũng không bảo vệ được cô ta.”
Lý Phàm lạnh như băng nói.
Cố Họa Y căng thẳng, cuống quít giữ chặt tay Lý Phàm: “Anh đừng để ý đến cô ta, cô ta bị điên rồi.”
“Cô mới điên, cả dòng họ cô đều điên, cô dám nói cô không có lên giường với người khác? Nếu cô không có lên giường với người khác mới là lạ đó! Lý Phàm, anh chính ta một tên vô dụng không giữ được vợ bị cắm sừng!”
Cố Bội Sam hung ác nói.
Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong lạnh mặt nhìn Lý Phàm, không muốn nhìn sự việc biến thành một trò hề.
“Lý Phàm, quỳ xuống, xin lỗi anh Phùng ngay, có nghe không hả! Đây là cơ hội cuối cùng của nhà họ Cố, cậu nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của chúng tôi!”
Cố Thiệu Dũng nghiêm túc nói.
“Còn nói với cậu ta làm gì, cứ đè cậu ta quỳ xuống đất là được! Tuấn Hào, đè cái thằng vô dụng này xuống với chú, để nó quỳ lạy xin lỗi anh Phùng!”
Cố Thiệu Phong vừa nói vừa nháy mắt với Cố Tuấn Hào, Cố Tuấn Hào lập tức hiểu ý của Cố Thiệu Phong, hai người cùng nhau đi đến cạnh Lý Phàm.
“Lý Phàm, nếu anh không quỳ xuống trước mặt anh Phùng thì đừng trách chúng tôi không khách sáo với anh, vì sự an nguy của nhà họ Cố, hôm nay anh nhất định phải quỳ xuống trước mặt anh Phùng!”
Cố Tuấn Hào vừa nói, vừa túm cánh tay Lý Phàm, chuẩn bị bắt Lý Phàm lại, đè Lý Phàm quỳ xuống đất.
Cố Thiệu Phong lại có hơi chần chừ, không hành động cùng một lúc với Cố Tuấn Hào.
Lý Phàm nhướng mày, đảo ánh mắt lạnh căm nhìn Cố Tuấn Hào, vô cùng lạnh lẽo nói: “Tự tìm đường chết!”