“Mẹ kiếp, ý anh muốn gì, sắp xếp công việc cho anh mà anh không chịu, anh tưởng tên phế thải như anh là ai hả, nếu như không phải vì nể mặt Nhật Tâm, tôi cũng không muốn đếm xỉa đến anh! Cả cái Hán Thành này có ai mà không biết cái loại người như anh!”
“Đến chỗ tôi rồi còn giả vờ cái gì nữa, anh tưởng rằng anh giả vờ thì sẽ thoát khỏi cái mác ăn bám sao? Giờ anh mà quỳ xuống xin lỗi tôi thì tôi vẫn sẽ tạo cơ hội cho anh có chén cơm để ăn, còn nếu không, hôm nay anh đừng mong ra khỏi cánh cửa lớn của tập đoàn Giang Sơn!”
Bạch Tử Hào đã thật sự nổi giận, mấy năm nay, chưa từng có ai dám nói chuyện với anh bằng thái độ như vậy.
Đặc biệt là sau khi Bạch Tử Hào lên làm giám đốc nhân sự, những lời anh nghe được phần lớn là các lời nịnh hót tân bốc, vì vậy mà Bạch Tử Hào càng kiêu căng hơn.
“Anh nói giọng điệu giống như anh là chủ tịch tập đoàn Giang Sơn vậy, tôi thật cảm thấy buồn cười.”
Lý Phàm thản nhiên lên tiếng nói.
Cố Họa Y thấy sự việc có vẻ hơi nghiêm trọng, bèn nhanh chóng nhỏ tiếng nhắc nhở: “Lý Phàm, anh bớt nói lại, nếu cảm thấy không thích hợp thì chúng ta rời khỏi là được, không cần thiết phải tranh giành hơn thua như vậy.”
Vương Cẩn Mai tức giận trừng mắt liếc nhìn Cố Họa Y, sau đó lớn tiếng quát Lý Phàm: “Mau xin lỗi giám đốc Bạch ngay! Rác thải như cậu muốn giỡn mặt hả! Cậu tưởng cậu là ai hả, nếu cậu không xin lỗi thì hôm nay đừng bước vào cửa nhà tôi!”
Bạch Tử Hào cười nhạt và nói: “Tôi đúng là giúp người mà còn tự chuốc họa vào thân, đúng là lòng tốt bị chó cắn, tôi đã thật sự nhìn thấy được con chó rồi, đúng thật quá ghê tởm.”
“Tử Hào, bớt giận, chúng ta là người thành công, không chung tầng lớp với phế thải như anh ta, đối với rác thải như anh ta, chúng ta nên có thái độ khoan dung rộng lượng chứ.”
Hoa Nhật Tâm vừa nói vừa cười.
Bùm!
Cửa phòng bất ngờ bị đẩy mạnh ra, Giang Thành nãy giờ đứng nghe lén từ bên ngoài đẩy mạnh cửa vào, ông trừng mắt nhìn Bạch Tử Hào.
Đau tim!
Đây là cảm giác duy nhất mà Giang Thành cảm nhận được vào lúc này, vốn dĩ ông muốn đứng ngoài nghe lén theo dõi xem Lý Phàm rốt cuộc muốn gì, nhưng chỉ mới nghe được vài câu thì ông đã giật mình sợ đến xanh mặt.
Thiếu chủ như vậy là muốn chơi trò gì đây hả trời?
Anh ta là nhân vật có thân phận vai vế lớn như vậy, sao cứ thích giả vờ thành người nhỏ bé không ra gì, lại còn đến tập đoàn của mình đùa cợt như vậy, như vậy khác gì là muốn hại chết Giang Thành này!
Giang Thành lúc này cả người sợ đến run, da đầu tê tái, tim gan nội tạng như bị giật từng cơn, ông chỉ ngón tay run run của mình về phía Bạch Tử Hào.
Ông quát lớn: “Quá đáng! Bạch Tử Hào, cậu đang làm gì vậy?!”
Bạch Tử Hào giật mình mặt tái xanh, nhìn thái độ của Giang Thành có vẻ như ông thật sự giận đến mức gần như muốn bùng nổ!
Anh nghĩ chắc do chuyện mình sắp xếp công việc cho Lý Phàm bị Giang Thành nghe được, ôi, này không phải là chết chắc rồi sao!
“Chủ tịch, tôi sai rồi, tôi không nên công tư không phân minh, không nên sắp xếp người không đủ yêu cầu vào vị trí không thích hợp, nhưng tôi vẫn chưa xác định chắc chắn vị trí công việc cho anh ta, như vậy, như vậy chưa thể coi là tôi vi phạm nội quy công ty chứ.”
Bạch Tử Hào chột dạ tự biện minh cho mình, nhưng cơ bản là anh không biết được anh đang vướng vào rắc rối nghiêm trọng đến mức độ nào.
Hoa Nhật Tâm và Vương Cẩn Mai cũng nom nóp lo sợ trong lòng, hai người họ đều không ngờ chủ tịch tập đoàn Giang Sơn cũng xuất hiện, phen này sẽ lớn chuyện đây.
Hoa Nhật Tâm bèn gồng mình cố gắng tươi cười và lên tiếng: “Chủ tịch Giang, tôi là Hoa Nhật Tâm của công ty đầu tư Đỉnh Hâm, chuyện này không trách Tử Hào được, đều là lỗi của tôi, tôi không nên làm khó Tử Hào, Tử Hào cũng vì nể mặt tôi nên mới như vậy.”
Giang Thành đưa mắt nhìn Hoa Nhật Tâm, sau đó lại xoay qua nhìn về hướng Lý Phàm, ông như muốn dò xét xem mối quan hệ giữa Hoa Nhật Tâm và Lý Phàm là quan hệ gì.
Có vẻ như Hoa Nhật Tâm không biết Lý Phàm là Thiếu chủ, vậy chắc chắn anh ta là kẻ đối đầu với Thiếu chủ!
Giang Thành dựa vào kinh nghiệm thương trường nhiều năm của mình mà nhận định, và ông phần nào đó nắm được trọng điểm của vấn đề.
“Hoa Nhật Tâm? Cậu là ai hả, cậu như vậy là đang phá vỡ quy định của tập đoàn Giang Sơn chúng tôi! Còn về chuyện xử lý Bạch Tử Hào, cậu càng không có tư cách xen vào, cậu tưởng tập đoàn Giang Sơn là của nhà cậu chắc!”
Giang Thành lớn tiếng quát mà không chút khách sáo!
“Không phải, tôi không phải ý đó, thưa chủ tịch Giang, ý của tôi là chuyện này không liên quan đến Bạch Tử Hào lắm, ông có thể xử lý nhẹ tay với anh ta không.”
Hoa Nhật Tâm bị Giang Thành quát mắng đến nước bọt phun đầy mặt, nhưng vẫn không dám đưa tay lên lau.
Lý Phàm vui hớn hở nhìn bộ dạng thê thảm của Hoa Nhật Tâm, trong lòng cảm thấy hả hê thoải mái cực kỳ.
Giang Thành nhìn thấy gương mặt tươi cười của Lý Phàm, phút chốc ông cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, Thiếu chủ vui vẻ thì đúng là tốt quá rồi!
“Bạch Tử Hào, vừa rồi cậu sắp xếp công việc như thế nào cho anh Lý? Sắp xếp chức vụ công việc gì.”
Giang Thành lạnh mặt hỏi.
“Chủ tịch, tôi sắp xếp cho anh ta làm bảo vệ kho, vị trí đó cũng không phải chức vụ quan trọng gì, tôi cũng không dám phá vỡ quy định của tập đoàn, chỉ là tôi hơi nể tình nên thông cảm chút thôi.”
Bạch Tử Hào vừa nói, vừa lén để ý sắc mặt Giang Thành, anh muốn quan sát xem mức độ tức giận của ông.
Chỉ có điều khi mà Bạch Tử Hào nhìn thấy ánh mắt gần như phun lửa của Giang Thành, ngay lập tức cả người anh lạnh toát mồ hôi!
Bạch Tử Hào phản bác lại.
“Vừa rồi tôi nói gì nhỉ? Báo ứng tới nhanh lắm.”
Lý Phàm nói với giọng trêu chọc.
“Tôi là theo ý của anh Lý, Bạch Tử Hào, cả đời này cậu chỉ có thể làm chó trông cửa.”
Giang Thành khom người nói với Lý Phàm.
Mọi người đều giật mình, tất cả đều đồng loạt nhìn Lý Phàm với ánh mắt đầy bất ngờ.
Lúc này đám người Hoa Nhật Tâm mới hiểu ra được vấn đề, Giang Thành làm vậy cốt ý chỉ là vì muốn giúp Lý Phàm hả giận.
Từ khi nào mà Lý Phàm có bản lĩnh như vậy?
Có thể khiến cho Giang Thành cúi đầu nghe lời và nịnh hót lấy lòng như vậy?
Phải biết rằng, thân phận địa vị của Giang Thành ở Hán thành này có thể được xếp vào tầng lớp cao nhất!
“Cho anh ta làm bảo vệ cũng được lắm đó.”
Lý Phàm bình thản nói.
“Bạch Tử Hào, cậu còn không mau cám ơn anh Lý đây, sau này ngoan ngoãn làm tốt vai trò chó canh cửa của mình!”
Giang Thành tỏ thái độ đợi chờ phản ứng của Bạch Tử Hào.
Trong nháy mắt, Bạch Tử Hào như sụp đổ, từ giám đốc nhân sự mà trở thành chó canh cửa, đã vậy còn phải cám ơn Lý Phàm, đây là thế giới gì, đạo lý gì đây hả!
“Cám… cám ơn anh Lý, tôi nhất định, nhất định sẽ đảm nhiệm tốt vai trò chó canh cửa của mình.”
Bạch Tử Hào vừa nói, nước mắt anh bất chợt tuôn ra.
“Được rồi, thái độ của anh như vậy rất tốt, sau này cố gắng làm việc nhé.”
Lý Phàm lên tiếng nói không khác gì là người lãnh đạo.
Giang Thành vui vẻ tiếp lời: “Anh Lý, vị trí chức vụ ở tập đoàn Giang Sơn tùy anh chọn, anh muốn chọn chức vụ gì cũng được!”