Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 1080: Chương 1080




Nghe vậy, Lý Phàm cũng chẳng hề dao động, anh ngẩng đầu nhìn người đàn ông quần áo là lượt, anh không biết đối phương có thù hận gì với mình mà cứ cố tình gây sự với mình thế?

Lý Phàm biết, nếu như mình không thể hiện ra chút bản lĩnh thật sự, thì đối phương chắc chắn sẽ không tin tưởng, nghĩ vậy, Lý Phàm quyết định phải để đám người đó biết được sự lợi hại của mình.

“Tốt, tôi muốn mua dây chuyền sapphire này.” Lý Phàm thản nhiên nói.

Nghe vậy, cô gái bán hàng lập tức ngây người, cô ta lấy làm lạ liếc nhìn Lý Phàm, không hiểu Lý Phàm lấy đâu ra sự tự tin này.

Nhưng cô ta có thể khẳng định 80% đầu óc đối phương đã bị úng nước rồi, nên mới nói ra suy nghĩ như vậy.

Cô gái bán hàng không chắc chắn hỏi: “Thưa anh, anh chắc chắn mua sao? Anh không thử nhìn giá tiền một chút sao?”

Cô cũng không tin Lý Phàm có thể mua nổi dây chuyền sapphire này, cô ta cho rằng Lý Phàm đang khoác lác, nếu là như vậy, cô ta rất coi thường đối phương.

Nghe vậy, Lý Phàm hiểu đối phương đang giễu cợt mình, anh nở nụ cười: “Cô đừng để ý tới nhiều như vậy, tôi nói có thể mua thì có thể mua.”

Cô gái bán hàng nở nụ cười khinh bỉ, cô ta cho là Lý Phàm đang khoác lác, cô ta cảm thấy xem thường anh, nói lời giễu cợt anh: “Thưa anh, tôi thấy anh đừng suy nghĩ viển vông nữa, giá của món đồ này vượt quá khả năng của anh đấy.”

Người đàn ông ăn mặc là lượt cũng hùa theo bắt đầu giễu cợt: “Nếu anh có thể mua thì tôi sẽ lập tức gọi anh một tiếng ông nội.”

“Đây chính là anh nói nhé, anh đừng có đổi ý.” Đây là lần đầu tiên Lý Phàm nghe được yêu cầu như vậy, anh quay đầu liếc nhìn người đàn ông ăn mặc là lượt, cười gằn.

Sau khi nhìn thấy ánh mắt Lý Phàm, người đàn ông ăn mặc là lượt chợt có dự cảm không tốt, chẳng lẽ tên nhóc này nói thật ư? Ngộ nhỡ đối phương thật có chừng đó tiền để mua thì làm thế nào?

Anh ta bắt đàu cảm thấy hơi mất bình tĩnh, anh ta thật rất lo Lý Phàm sẽ mua được món đồ đó, điều này khiến anh ta cảm thấy hết sức đau đầu.

Ở thời điểm này, Lý Phàm cũng không quan tâm quá nhiều, với anh, đối phương chẳng qua đang suy nghĩ viển vông.

Người đàn ông ăn mặc là lượt giễu cợt Lý Phàm: “Anh hù dọa ai chứ, anh cho rằng anh là ai, anh nói có thể mua thì có thể mua sao?”

Anh ta không biết tại sao Lý Phàm lại tự tin như vậy, anh ta có thể khẳng định Lý Phàm không thể có nhiều tiền như vậy mà mua.

Sở Linh cũng không biết nên làm như thế nào mới tốt, nếu cô lại tiếp tục ngăn cản Lý Phàm, có phải sẽ khiến Lý Phàm rất mất mặt hay không.

Lý Phàm lấy thẻ ngân hàng ra, thản nhiên nói: “Quét thẻ đi.”

Cô gái bán hàng khinh thường nhận lấy, cô ta lấy máy POS ra, cô ta biết trong thẻ này chắc chắn là không có tiền, đối phương chắc đang tỏ vẻ ngầu lòi mà thôi, cô ta thản nhiên nói: “Ha ha, tôi không tin anh có thể mua.”

Lý Phàm cười không nói, anh cảm thấy không còn gì buồn cười hơn, đã lúc này rồi mà đối phương vẫn ngây thơ như vậy.

Sau khi quẹt thẻ vào máy POS, cô gái bán hàng lập tức không bình tĩnh được nữa, cô ta hoàn toàn bất ngờ, máy POS lại quét thẻ thành công.

Lần này không khí trở nên yên tĩnh, vẻ mặt cô gái bán hàng và người đàn ông ăn mặc là lượt đều vô cùng phức tạp, họ họ không thể ngờ được kết quả lại như thế này, bọn họ cũng hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không, chuyện thật quá hoang đường rồi, không hề giống tưởng tượng của bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.