Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 1085: Chương 1085




Thấy người của mình nhanh như vậy đã bị Lý Phàm đánh cho quy phục, sắc dmặt cô gái trang điểm đậm trở nên khó coi, cô ta vốn định để người của mình trừng trị Lý Phàm một chút.

Nhưng ai ngờ được Lý Phàm lại khó đối phó như vậy.

Bọn họ cảm thấy hết sức khó hiểu, nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải.

Sau khi Lý Phàm giải quyết xong đám vệ sĩ áo đen, người đàn ông ăn mặc là lượt và cô gái trang điểm đậm hít sâu một hơi, không khỏi lui về phía sau mấy bước.

Nhất là cô gái trang điểm đậm, khi nhìn Lý Phàm cô ta như có tật giật mình, nên không dám nhìn thẳng anh.

“Anh lại dám đánh người của tôi, có phải anh không không muốn sống nữa hay không, anh xong đời rồi, tôi báo cho ba tôi chuyện này, tôi xem anh sẽ làm thế nào.” Đến tận bây giờ, cô gái trang điểm đậm cũng không quên lên tiếng uy hiếp Lý Phàm.

Nghe vậy, Lý Phàm lập tức bật cười, cô ta suy nghĩa quá ngây thơ rồi, anh còn tưởng cô ta lợi hại cỡ náo, hóa ra cũng chỉ như vậy mà thôi, anh trở tay đấm một cái vào người cô gái.

Cô ta bụm mặt, vẻ mặt đầy khó tin: “Anh lại dám đánh tôi hả?”

Khi thấy Lý Phàm ra tay đánh phụ nữ, mọi người chẳng những không có chỉ trích, mà còn cảm thấy vui vẻ, bọn họ đều cảm thấy cô ta quá đáng, rõ ràng tất cả chuyện này là do cô ta tự chuốc lấy.

Bọn họ đều khinh bỉ liếc nhìn cô ta, đều cho rằng cô ta đáng đời.

Cô ta lập tức bật khóc, sau đó gọi điện thoại cho ba mình.

Để lấy lòng cô ta, người đàn ông ăn mặc là lượt đe dọa Lý Phàm: “Cậu dám ra tay, xem ra cậu chán sống rồi, cậu xong đời rồi, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là lễ độ, cậu cứ chờ đó cho tôi.”

Anh ta cũng gọi đàn em của mình đến, hầu hết đều là lưu manh, có một số còn là người dưới trướng Sở Trung Thiên.

Thấy vậy, Sở Linh không khỏi lo lắng, cô ta nhìn về phía Lý Phàm, nói: “Hay là để tôi gọi điện cho ba tôi nhé.”

“Cũng được.” Lý Phàm khẽ gật đầu.

Anh không sợ những người đó, dù đến bao nhiêu người, anh vẫn có thể đối phó, nhưng nếu cứ tiếp tục đánh như vậy cũng không phải là cách, nếu Sở Trung Thiên có thể tới, thì có thể ổn định tình hình.

Người đàn ông ăn mặc là lượt liếm liếm khóe miệng, nở nụ cười xấu xa nhìn Sở Linh: “Em gái, hay là em hãy đi theo anh đi, nếu không người tiếp theo gặp họa lại là em đấy.”

Anh ta đã nghĩ kỹ, sau khi trừng trị xong Lý Phàm, anh ta sẽ không buông tha Sở Linh.

Cô gái này là một cực phẩm, để có được Sở Linh thì anh ta sẵn lòng vứt bỏ cô gái trang điểm đậm.

Sở Linh xì một tiếng khinh miệt, cô cảm thấy cực kỳ chán ghét và rất không vui về thái độ của anh ta.

Nhưng anh ta lại chẳng hề cảm thấy gì, anh ta lại cho rằng Sở Linh rất đanh đá, trong lòng càng vui vẻ, chinh phục phụ nữ bình thường thì quá đơn giản rồi, nếu là Sở Linh thì mới có tính khiêu chiến.

Lúc này những người được cậu ấm kia gọi đến đều đã tới, đa số đều là người làm việc dưới trướng của Sở Trung Thiên.

Vì Sở Linh vẫn luôn du học ở nước ngoài nên những người kia không biết đây là con gái của Sở Trung Thiên. Nếu bọn họ biết Sở Linh là con gái của Sở Trung Thiên, dù có bị đánh chết bọn họ cũng không dám có ý nghĩ này.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest bước tới, khi ông ta bước ra liền vội vàng chạy tới: “Con gái à, con không sao chứ?”

Cô gái trang điểm đậm thấy ông ta như tìm được chỗ dựa, lập tức chỉ vào Lý Phàm nói: “Ba, là anh ta.

Anh ta dám đánh con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.