Sắc mặt Sở Trung Thiên thay đổi, ông ta vô thức cho rằng là sát thủ do thủ lĩnh nước Anh Đào phái tới đã đến, ông ta trầm ngâm nói: “Xong đời rồi, chắc chắn đám người đó đã bắt đầu hành động rồi.”
Lý Phàm bảo Sở Trung Thiên bình tĩnh lại rồi nhìn xung quanh, anh chợt nhìn thấy một bức thư trên bàn.
“Ngài Sở tôn kính, tôi hi vọng ông có thể giao đám đàn em của ông ra, nếu không, người nhà của ông sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa còn phải bỏ ra một tỉ rưỡi coi như bồi thường.”
Chữ tiếng quốc ngữ phía trên viết xiêu xiêu vẹo vẹo, hiển nhiên là bắt chước từng nét chữ.
Lý Phàm và Sở Trung Thiên nhìn thấy bức thư này thì lập tức nghĩ ra là do người của nước Anh Đào làm.
Lý Phàm thấy bức thư uy hiếp này cũng không quá ngạc nhiên, tình huống như thế này anh đã gặp qua không ít lần, nhưng đối với anh mà nói, nó chẳng có chút tác dụng nào cả.
Sở Trung Thiên thấy bức thư uy hiếp mình thì rất giận dữ, đồng thời cũng có chút hoảng sợ trong lòng.
“Tôi ra ngoài một chuyến.” Lý Phàm nhàn nhạt nói.
Anh biết đám người nước Anh Đào nhằm vào anh mà tới, nếu đã như vậy, anh ra ngoài một chuyến, nói không chừng có thể khiến gia đình Sở Trung Thiên tránh khỏi nguy hiểm.
Sở Trung Thiên nghe thấy vậy thì vội nói: “Cậu Lý, chuyện này chắc chắn có gì đó không ổn, cậu nhất định đừng ra ngoài.”
Lý Phàm cười nói: “Cho dù tôi không ra ngoài, chúng ta cứ ở mãi trong đây cũng không phải chuyện tốt, ông yên tâm, tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Sở Trung Thiên thấy ánh mắt tự tin của Lý Phàm, ông ta thở dài, lúc này mới tôn trọng lựa chọn của đối phương.
Ông ta tin rằng Lý Phàm xuất hiện chắc chắn có thể thành công, nên lúc này ông ta không nói gì nữa.
“Cậu Lý, cậu nhất định phải bảo trọng, đừng để xảy ra bất cứ chuyện gì.” Sở Trung Thiên nói.
Lý Phàm cười nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Lúc này Lý Phàm mới ra ngoài.
Anh muốn xem xem đám sát thủ mà nước Anh Đào phái tới như thế nào.
Sau khi ra ngoài, Lý Phàm liền nghe thấy tiếng thì thầm xung quanh.
Tuy đám người này nói chuyện với nhau bằng tiếng nước Anh Đào, nhưng ít nhiều Lý Phàm cũng có thể hiểu được.
Cuộc nói chuyện của đám người này đa phần đều là đang cười nhạo anh ra ngoài tìm cái chết.
“Các vị trốn trốn nấp nấp như vậy cũng có chút bỉ ổi quá đấy, chẳng trách người của nước Anh Đào toàn là đám tiểu nhân chuyên đánh lén.” Lý Phàm biết nói lời khách sáo cũng vô dụng, thà bóc phốt thẳng thừng còn hơn.
Đám thích khách nước Anh Đào đang ẩn nấp kia nghe thấy vậy, sắc mặt đều trở nên khó coi, bọn họ không ngờ Lý Phàm lại sỉ nhục bọn họ như vậy.
Đột nhiên, hơn chục bóng đen xuất hiện.
Đám người này đều mặc đồ đi đêm, đeo mặt nạ màu đen, ngoài vóc dáng ra thì hoàn toàn không thể thấy rõ bọn họ trông như thế nào.
Trong tay của mỗi người đều cầm một con dao găm, bọn họ bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu với Lý Phàm.
Lý Phàm cảm thấy cách ăn mặc của đám người này có chút quen thuộc, anh nghe nói nước Anh Đào có Ninja, anh cho rằng chỉ có thể thấy được ở trong phim hoặc hoạt hình, có điều đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Ninja trong hiện thực.