Người đẹp bên cạnh cậu Vương thấy anh ta nhìn chằm chằm Trần Hiểu Đồng, thì không khỏi ghen tuông, dù cô lắc tay anh ta thế nào, anh ta cũng không có phản ứng gì.
Lý Phàm ngẩng đầu nhìn cô gái bán hàng, hờ hững nói: “Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy.”
“Cô cứ nói thẳng giá cho anh ta biết đi, để anh từ bỏ hy vọng.” Cậu Vương đứng bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa.”
Cô gái bán hàng cũng mất kiên nhẫn với câu hỏi của Lý Phàm, nếu anh là giàu có, có lẽ cô sẽ nói cho anh biết, nhưng cô có nhìn thế nào cũng chẳng ra anh là có tiền, cả người anh có thể lấy ra mấy chục triệu là gồng mình lắm rồi.
Cô gái bán hàng tức giận nói: “Nhẫn kim cương này có giá xấp xỉ 300 tỷ.”
Giờ cậu Vương cũng không khỏi hít sâu một hơi, anh biết nhẫn kim cương này là bảo vật của cửa hàng, nên tưởng nó chỉ tầm mấy chục tỷ, ai dè nhẫn kim cương này lại gần 300 tỷ.
Nhưng người bình thường không thể mua nổi mức giá này, dù sao ở Hán Thành cũng không có nhiều tỷ phú.
Dù là cậu Vương thì tài sản ròng cũng chỉ có mấy chục tỷ, dù anh tán gia bại sản cũng không mua nổi nhẫn kim cương này.
Cô gái bán hàng vô thức nhìn về phía Lý Phàm, cô muốn xem Lý Phàm sẽ có thái độ và biểu hiện gì sau khi nghe thấy mức giá này.
Nhưng một giây sau cô đã ngẩn người, nhất thời không hiểu chuyện gì đang diễn ra, vì lúc này Lý Phàm rất bình tĩnh, như chẳng hề có cảm xúc gì.
Lý Phàm cười đáp: “Vậy cô gói lại đi, chiếc nhẫn này được sản xuất ở đâu?”
Cô gái bán hàng hơi sửng sốt, cô nghi ngờ có phải mình đã nghe nhầm rồi không, không ngờ anh lại bảo cô gói lại? Chẳng lẽ anh không nghe rõ hàm ý của cô?
“Anh này, có phải anh không hiểu ý của tôi đúng không, nếu anh không hiểu thì tôi có thể giải thích lần nữa.” Cô gái bán hàng nói tiếp.
Lý Phàm giơ tay lên nói: “Tôi biết rồi, chỉ 300 tỷ thôi mà.”
“Chỉ 300 tỷ?”
Cô gái bán hàng sửng sốt, nghe giọng điệu của Lý Phàm, như thể chẳng để tâm đến chuyện này.
Ngay cả cậu Vương cũng mơ màng, anh không biết Lý Phàm lấy đâu ra can đảm, mà nói ra những lời như thế, anh cho rằng đầu óc Lý Phàm bị úng nước rồi.
“Anh thật sự không hiểu hay giả vơ thế, đây là 300 tỷ, với bộ dạng này của anh có thể lấy ra 300 triệu đã tốt lắm rồi.” Cậu Vương khinh thường nói.
Lý Phàm chẳng hề đáp lại, mà lấy thẻ ngân hàng ra.
Cô gái bán hàng không nhận lấy, ngược lại còn tức giận nói: “Anh này, có phải anh cố ý tới đây quấy rối đúng không, công việc của tôi rất bận rộn, nên không có tâm trạng ầm ĩ với anh.”
Lý Phàm cười đáp: “Tôi không ầm ĩ với cô, mà những gì tôi nói đều là sự thật, chẳng lẽ cô muốn tôi tiếp tục lặp lại câu cô hãy gói nó lại đi?”
Cô gái bán hàng nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt kỳ lạ, không hiểu rốt cuộc anh muốn làm gì.
Cậu Vương bĩu môi nói: “Cô cứ gói lại cho anh ta đi, chắc chắn anh ta đang giả vờ giả vịt thôi, nếu đã như thế, không bằng chúng ta cứ thỏa mãn anh ta.”
Nhưng cậu Vương lại cho rằng Lý Phàm đang giả vờ, không tin anh lại có nhiều tiền như vậy.
Giờ cô gái bán hàng mới nhận lấy thẻ ngân hàng của Lý Phàm, rồi lấy máy pos ra, rất khinh thường quẹt thẻ.