Cố Họa Y bật cười, giờ mới nở nụ cười hạnh phúc.
Trần Hiểu Đồng chứng kiến cảnh tượng này thì trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, không ngờ tình cảm giữa anh Lý Phàm và chị Cố Họa Y lại tốt đến thế.
Trong cung điện, ngoài ban nhạc thì gần như chỉ có Lý Phàm, Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng.
Lý Phàm không muốn chuyện này truyền ra ngoài, mà mục đích của anh là chỉ tạo bất ngờ cho một mình Cố Họa Y.
Cố Họa Y cười nói: “Em không ngờ anh lại là người tổ chức ở Thiên Hải Chi Lữ.”
Lý Phàm khẽ cười, rồi lấy nhẫn kim cương mà mình đã mua ra, vừa khéo lúc này có thể phát huy tác dụng, giờ anh mới chính thức quỳ một chân xuống, rồi ngẩng đầu nhìn Cố Họa Y.
Lần này anh không còn hồ đồ và nhu nhược như trước kia nữa, mà ngược lại rất tự tin Trước đây anh không thể nào bảo đảm hạnh phúc cho Cố Họa Y, nhưng giờ anh có thể làm được rồi.
“Cô Cố Họa Y, em có đồng ý gả cho anh không?” Giờ Lý Phàm mới lên tiếng hỏi.
Cố Họa Y bĩu môi nói: “Em chẳng đồng ý đâu.”
Lý Phàm ngạc nhiên, nhưng chẳng mấy chốc anh ta cũng lấy lại tinh thần, anh ta tất nhiên là biết vừa nãy Cố Họa Y cố ý đùa giỡn, nhưng giờ cô cũng trở nên nghiêm túc, gật đầu, chủ động đưa tay ra.
Lúc này Lý Phàm mới đeo nhẫn kim cương vào tay Cố Họa Y.
Rồi anh đi tới chỗ ngồi đàn piano.
Mới đầu Cố Họa Y còn chưa hiểu cho lắm, đến khi Lý Phàm bắt đầu đánh đàn, cô mới nhất thời rung động, chợt nhận ra anh vẫn còn một tuyệt kỹ như vậy, nên rất vui vẻ nhìn Lý Phàm.
Giờ cô cảm thấy mình rất hạnh phúc, như thể mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.
Giờ ban nhạc cũng bắt đầu biểu diễn.
Mà lúc này, có người mua chuộc người của Thiên Hải Chi Lữ, nên trà trộn vào trong xem náo nhiệt.
Nhưng đa số đều là phụ nữ, hơn nữa bọn họ đều quen biết Cố Họa Y.
Lúc bọn họ nhìn thấy Cố Họa Y cũng ở đây, thì nhất thời không thể liên tưởng cô và Thiên Hải Chi Lữ cùng với nhau, ngược lại còn cho rằng Cố Họa Y cũng tới xem náo nhiệt.
“Thế giới này thật nhỏ, không ngờ chúng ta lại gặp mặt ở đây.” Mấy người đó theo bản năng chào hỏi Cố Họa Y.
Cố Họa Y chỉ mỉm cười đáp lại.
Mấy người phụ nữ đó ngồi xuống, tò mò hỏi: “Chẳng lẽ hôn lễ đã kết thúc rồi ư?”
Cố Họa Y cũng không thích chuyện quá náo nhiệt, nên không hề trả lời câu hỏi của bọn họ, mà giả vờ không biết nói: “Có lẽ đã sớm kết thúc rồi, lúc tôi tới đã thế này rồi.”
Đám người phụ nữ đó nghe xong thì vẻ mặt hơi thất vọng, bọn họ đều không ngờ mình lại bỏ lỡ một vở kịch hay như thế.
Dần dần, bọn họ bắt đầu bị tiếng đàn của Lý Phàm thu hút.
Vì chỉ nhìn thấy bóng lưng, cộng thêm ánh sáng quá mờ ảo, nên bọn họ đều không nhìn ra Lý Phàm, nếu bọn họ biết người đánh đàn là anh, có lẽ họ sẽ ngạc nhiên đến nỗi rơi cằm xuống sàn.
“Tiếng đàn nghe hay quá, chắc chắn đây là tiếng đàn dễ nghe nhất.”
Đám cô chủ đó cũng nhiều lần nghe đánh đàn rồi, nhưng sau khi nghe thấy tiếng đàn êm tai này, hầu như ai cũng động lòng, rất bất ngờ về điều này, nếu không chính tai nghe thấy, bọn họ sẽ không tin chuyện này là thật.
Cố Họa Y nghe thấy những lời nhận xét của đám cô chủ dành cho Lý Phàm, thì trong lòng vô cùng vui vẻ, dù gì anh cũng là chồng cô, nên cô rất nở mày nở mặt khi nghe thấy đám người đó khen chồng mình.
Mọi người có mặt tại đây đều bị tiếng đàn của Lý Phàm thu hút.