Những người khác vô thức ngăn ông ta lại, nhưng ông ta lại như không nghe thấy, giơ tay lên nói với người mặc âu phục: “Chuyện này tôi biết.”
Người đàn ông mặc vest nhìn lên, nở nụ cười đùa giỡn, gật đầu bảo: “Được, chỉ cần ông nói ra thì tôi có thể cho rằng chuyện này không liên quan đến ông, ngược lại, nếu ông không nói ra thì ông biết hậu quả rồi đấy.”
Người kia chợt sững người, không biết nên làm thế nào, ông ta rất đau đầu, không ngờ người mặc vest lại đoán ra nhiều như thế. Ông ta lau mồ hôi lạnh, mặc kệ lời khuyên can của những người khác, nói ra sự thật.
Vẻ mặt nhóm tinh nhuệ của Long Môn sầm xuống, bọn họ đều nhìn đồng bọn bán đứng mình với ánh mắt căm tức, họ không ngờ ông ta lại vì mạng sống của mình mà bán đứng họ.
“Ông nói ra làm gì? Ông không nói thì cũng không tra được ra chúng ta ngay.” Những người kia quát mắng.
Người vừa đứng ra báo cáo bắt đầu nịnh nọt người mặc vest; “Hừ, các ông nghĩ ông không nói, tôi không nói là có thể che giấu được quân sư đại nhân tài giỏi sao?”
Người đàn ông mặc vest không có chút phản kháng nào trước sự xu nịnh này, gật đầu hài lòng.
Thật ra anh ta cũng không chắc có thể tìm được ai, tất cả chỉ là chiến thuật tâm lý mà thôi, nhưng cũng may có người chủ động đứng ra thừa nhận, như vậy lại vừa đúng ý anh ta.
Những người tiết lộ tin tức đều mang vẻ mặt khó coi, họ cảm thấy người kia quá đáng khinh, không ngờ lại phản bội mình, bọn họ thề nhất định phải xử lý ông ta.
Nhưng sau đó họ lại có dự cảm không lành, bây giờ người mặc vest đã biết chuyện, chắc chắn anh ta sẽ không tha cho họ, nghĩ tới đây họ lại thấy đau đầu.
Không biết phải làm sao mới phải, với họ mà nói đây là một tin xấu.
Người mặc vest phớt lờ người kia, chỉ lạnh lùng nói: “Bắt họ lại cho tôi.”
Lúc này các đệ tử của Long Môn mới bắt đầu ra tay, những người kia vốn muốn phản kháng nhưng rồi nhanh chóng bị xử lý.
Người mặc vest thờ ơ nói: “Thôi, cứ giải quyết tại chỗ luôn đi, không cần phiền phức đâu.”
Những người tiết lộ bí mật vô thức muốn bỏ chạy, nhưng rất nhiều người đã chết ngay tại chỗ.
Nhưng trong lúc hỗn loạn, vẫn có một người trốn thoát.
Người đàn ông mặc vest không đuổi theo mà chỉ nở một nụ cười lạnh lùng.
Người báo tin xoa xoa tay, mong đợi nhìn người đàn ông mặc vest, ông ta hy vọng anh ta có thể tha thứ cho mình.
Người đàn ông mặc vest thờ ơ nói: “Đừng giở chiêu này với tôi, ông là ai tôi còn không biết sao? Nói cho ông biết, tốt nhất hãy bình tĩnh, đừng hành động hấp tấp.”
Người kia lập tức gật đầu, không dám làm bất cứ động tác nào dù là nhỏ nhất.
“Đại nhân, có phải tôi không sao rồi không?” Người bán đứng đồng đội không nhịn được hỏi. . Ngôn Tình Sủng
Người mặc vest mỉm cười: “Đâu có dễ như vậy! Ông là đồng bọn của họ, đương nhiên tôi không thể tha cho ông, hơn nữa ông không nói trước cho tôi, bây giờ ông không còn cơ hội chuộc tội nữa.”
Vẻ mặt người kia lập tức thay đổi rõ rệt, ông ta không ngốc, đương nhiên nghe ra được ý của người đàn ông, ông ta vô cùng khó chịu, mình đã có lòng tốt nói cho anh ta rồi, ông ta vốn có thể sống sót.
Ai ngờ dù tới giờ, đối phương vẫn không quên gài bẫy mình, điều này khiến ông ta vô cùng tức giận, nhưng chỉ dám giận chứ không dám nói.