Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 1155: Chương 1155




Dù Lý Phàm đã ở trong Long Môn lâu như vậy, nhưng anh vẫn không hề biết gì về chuyện kho báu Long Môn cả.

Lý Phàm lắc đầu, không suy nghĩ quá nhiều, việc lấy được chìa khóa Long Môn bây giờ vẫn có khả thi, còn về kho báu Long Môn thì để bàn sau cũng không muộn.

Lý Phàm về tới biệt thự thì liền lấy mảnh ghép của chìa khóa Long Môn đưa cho ông nội của Tần Tuyết Hàn.

Thứ ông nội Tần Tuyết Hàn cần chính là mảnh ghép của chiếc chìa khóa Long Môn này, ông cười nói: “Về đúng lúc lắm, nếu có mảnh ghép này thì tỉ lệ thành công sẽ tăng lên nhiều.”

Lý Phàm cười hỏi: “Vậy còn bao lâu đến khi chiếc chìa khóa này hoàn chỉnh?”

Ông nội Tần Tuyết Hàn trầm ngâm một lúc rồi cười khổ nói: “Tôi chỉ có thể hồi phục, nhưng cũng không biết có thể hồi phục lại như lúc đầu hay không, tóm lại là chỉ cần thiếu mất một phần nhỏ thôi thì cũng xem như vô dụng”

Lý Phàm nghe vậy thì khẽ nhíu mày, anh không ngờ chỉ một chiếc chìa khóa nhỏ vậy thôi mà phải khó khăn đến mức này. Lý Phàm cũng bắt đầu cảm thấy không chắc chắn, nhưng nếu ông nội của Tần Tuyết Hàn thật sự có thể khôi phục thì anh chắc chắn sẽ thử một lần.

Lý Phàm không quấy rầy ông nội của Tần Tuyết Hàn nữa, để ông ấy đi xử lý chiếc chìa khóa.

Ông bắt đầu tập trung vào công việc của mình. Ở một nơi khác.

Vị đại gia kia sau khi lấy được món đồ sứ thì cũng ra về, lúc ông ta định lên xe thì bỗng có một đám người vọt vào trong, mặt ông ta tái mét, cứ tưởng có người muốn cướp đồ.

Ông ta thấy vô cùng hoảng hốt, bảo vệ của ông ta cũng chẳng làm gì được đám người nọ, tất cả đều bị đánh bất tỉnh.

Người đàn ông mặc tây trang mỉm cười mở cửa xe, đoạn anh ta cười tít mắt nhìn món đồ sứ thanh hoa trên tay ông: “Có thể cho tôi món đồ này được không?”

Vị đại gia kia trông thấy nụ cười nguy hiểm của người đàn ông mặc tây trang kia thì cũng biết người nọ không phải dạng hiền lành gì, lúc nguy hiểm như vậy thì ông ta đành phải đưa món đồ sứ trong tay mình cho anh ta.

Ông ta cảm thấy vô cùng bực bội, đây chỉ là một món đồ sứ thanh hoa bình thường thôi mà, sao lại có nhiều người dòm ngó như vậy chứ? Có cần phải như vậy không? Lúc này vị đại gia kia bắt đầu thấy hoang mang, không tài nào hiểu được chuyện gì đang diễn ra.

Sau khi lấy được món đồ sứ kia thì người đàn ông mặc tây trang bắt đầu kiểm tra một lúc, nhưng vẫn không thể kiếm được thứ mà mình muốn, mặt anh ta tối sầm lại: “Thứ gắn ở bên trên đâu rồi?”

Vị đại gia kia nhìn tên mặc tây trang với ánh mắt khó hiểu, không hiểu anh ta đang hỏi về thứ gì. Tên nọ tức giận túm lấy cổ áo ông ta rồi hỏi với giọng điệu lạnh tanh: “Tôi đang hỏi ông đó.”

“Thứ gắn ở trên này đã bị lấy đi mất rồi.”

Vị đại gia kia nghe vậy thì cũng lờ mờ đoản ra được điều gì, chẳng lẽ thứ mà anh ta nói đến chính là thứ mà Lý Phàm đã lấy đi lúc này? Nghĩ vậy ông ta kêu lên một tiếng.

Khuôn mặt tên kia tối sầm đi, tiếp tục tra hỏi: “Là ai?”

“Lý Phàm.” Vị đại gia kia trả lời.

Ông ta sợ rằng nếu còn không nói ra thì tên này sẽ giết chết mình.

Tên mặc tây trang nghe vậy thì mặt mày tối sầm xuống, anh ta không ngờ rằng món đồ đó đã nằm trong tay Lý Phàm, anh ta không tài nào đoán được điều đó, tên mặc tây trang tức muốn nổi điên.

Lúc nãy khó khăn lắm anh ta mới nghe ngóng được tin tức về mảnh ghép của chiếc chìa khóa, cứ ngỡ là bây giờ đến đây thì chắc chắn sẽ lấy được, ai ngờ Lý Phàm lại nhanh hơn anh ta một bước và lấy được mảnh ghép chiếc chìa khóa.

Sau khi biết vị đại gia kia đã không còn giá trị lợi dụng thì tên mặc tây trang liền dẫn theo đám người kia rời khỏi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.