Màn đêm dày đặc bao trùm lấy mảnh đất, mặt trăng sáng rỡ và ngôi sao đều ẩn mình ở đằng sau đám mây đen, khiến cho bầu trời càng thêm tối đen.
Cậu ba Lâm nằm trên ghế nằm, ngửa đầu nhìn bầu trời đen, cảm thấy tâm trạng của mình lúc này cũng y hệt như bầu trời đen tối kia vậy.
Chú Bào nằm ở trên chiếc giường bằng phẳng cách cậu ba Lâm không xa, thỉnh thoảng than thở hai tiếng, tức giận cho vận khí của mình thật không tốt, vậy mà lại đụng phải đối thủ biến thái như Lý Phàm.
Cậu ba Lâm lấy điện thoại ra xem, nhìn thấy tin nhắn mà điện thoại mới nhận được, mi tâm khẽ nhíu lại.
“Long Đào muốn đến gặp tôi, lúc này bổn thiếu sao có thể gặp được ai nữa, bộ dạng nhếch nhách như vậy, căn bản không thích hợp gặp bất kỳ ai.”
Chú Bào nghiêng đầu nhìn cậu ba Lâm, thấp giọng nói: “Cậu ba Lâm thật sự không gặp sao? Tôi cảm thấy không gặp thì cũng không hay, dù sao chuyện ở đêm tiệc đó đã bị nhiều người nhìn thấy như vậy, che giấu là chắc chắn không che được rồi.”
“Vậy ông có ý gì? Bây giờ mất mặt như vậy làm sao gặp ai nữa, tôi cảm thấy căn bản chả còn mặt mũi gặp ai nữa rồi.”
Hai tay cậu ba Lâm ôm lấy mặt, cảm thấy mặt mũi mình đã gần mất đi hết rồi.
“Thanh thế thì vẫn phải làm cho tròn, dù sao cũng phải báo thù Lý Phàm, đúng lúc để cho người khác nhìn thấy, đây cũng coi như là giết gà doạ khỉ.” Chú Bào kiến nghị.
Bây giờ chú Bào coi như là đã bị trói chung với cậu ba Lâm rồi, có thể nói là hai người vinh nhục cùng hưởng, cho nên chú Bào tích cực vạch ra kế hoạch cho cậu ba Lâm.
Nếu như có thể giúp cậu ba Lâm thượng vị thì sau này chú Bào cũng coi như là công thần, thân phận địa vị đều sẽ được nâng cao một bậc.
Cậu ba Lâm do dự một hồi, cảm thấy chú Bào nói cũng có chút đạo lý.
“Vậy thì gặp Long Đào sao? Hay là đợi đến khi Tiền Sáng Mắt đến rồi hẵng gặp Long Đào đi, nếu không thì bên cạnh toàn là mấy tên phế vật thiếu tay cụt chân, trông chả khí thế gì nữa.”
Một đám thủ hạ đều bị bó bột cánh tay, lúc này nghe thấy lời nói của cậu ba Lâm, trong lòng liền hiện lên vô số câu Mother fucker, hận không thể nguyền rủa Lý Phàm chết được.
Chú Bào thì vô cùng tán đồng mà gật đầu, lúc này sự an toàn mới là hàng đầu, có Tiền Sáng Mắt thì sự an toàn của cậu ba Lâm cũng sẽ được bảo đảm ở mức độ tốt nhất.
Nếu không thì chú Bào và mấy tên thương tật kia căn bản không bảo vệ được cho sự an toàn của cậu ba Lâm.
“Nên đợi Tiền Sáng Mắt đến rồi hẵng gặp Long Đào, có Tiền Sáng Mắt ở bên cạnh bảo vệ thì không cần lo lắng xảy ra chuyện gì nữa.”
“Vậy tôi sẽ kêu người trả lời cho Long Đào, bảo hắn đợi thông báo của tôi là được.”
Cậu ba Lâm bảo thủ hạ trả lời tin tức cho Long Đào, sau đó nghiêng đầu nhìn sang chú Bào nói: “Ông thúc giục Tiền Sáng Mắt, bổn thiếu trả giá nhiều như vậy rồi, coi coi ông ta có thể tăng tốc thêm một chút không.”
“Cậu ta đã đi gấp ngay trong đêm rồi, cậu ba đừng sốt ruột, để tôi giục cậu ta.”
Chú Bào lấy điện thoại ra liên lạc, thúc giục Tiền Sáng Mắt mau mau tới đây.
…..
Long Đào nhìn thấy tin nhắn mới ở trên điện thoại, khuôn mặt khổ sở mà nói: “Đại ca, bên cậu ba Lâm không có cho thời gian chính xác, chỉ nói là tối nay đợi tin tức của anh ta, sẽ thông báo cho tôi biết thời gian gặp mặt bất kỳ lúc nào.”
Nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại, trong lòng Long Đào tràn ngập sự khổ sở, cảm thấy như có một con dao đang treo lơ lửng trên đầu mình, bất kỳ lúc nào đều có thể rơi xuống đầu.
Lý Phàm nhìn điện thoại di động của Long Đào một cái, nhắm mắt lại mà nói: “Tên này cũng thật cẩn thận, vậy thì cứ đợi đi.”
“Hay là chúng ta thuê phòng trước đi, anh cũng có thể nghỉ ngơi đàng hoàng, nghỉ ngơi ở trong xe thật sự không thoải mái.”
Long Đào nịnh hót mà nói.
Lý Phàm lắc đầu, hoàn toàn không quan tâm mà nói: “Không cần, chợp mắt ở trên xe một lát là được rồi.”
Long Đào cũng không dám nói gì nữa, lẳng lặng cất điện thoại vào, học theo bộ dạng của Lý Phàm mà nhắm mắt dưỡng thần.
Thời gian nhanh chóng qua đi, đến một giờ sáng, điện thoại của Long Đào chợt reo lên.
Long Đào mơ mơ màng màng mà móc điện thoại ra, nhìn cuộc gọi đến, lập tức tỉnh táo lại.
“Đại, đại ca, điện thoại từ thủ hạ của cậu ba Lâm.”
“Nghe.”
Lý Phàm lạnh giọng nói.
Long Đào run rẩy mà bắt máy, không nói nên được là sự kích động hay là sự căng thẳng, hay chính là sự sợ hãi nữa.
“Alo, tôi là Long Đào.”
“Biết là cậu rồi, mẹ nó vận khí của cậu thật tốt, cậu ba tối nay tinh thần tốt, quyết định gặp cậu, đợi lát nữa tôi gửi vị trí cho cậu, đến đây trong lòng 20 phút, nếu như qua 20 phút mà còn chưa tới thì cậu không còn tư cách gặp cậu ba Lâm nữa.”
“Này này, được rồi, tôi tuyệt đối sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để qua đó.”
Long Đào còn chưa nói xong thì bên kia đã cúp máy rồi, sau đó gửi đến một vị trí.
Mở vị trí ra xem một cái, sắc mặt Long Đào trở nên vô cùng khó coi: “Đại, đại ca, cách chỗ chúng ta có hơi xa, 20 phút chỉ e là không tới kịp.”
Lý Phàm cầm lấy điện thoại coi thử, vị trí hiển thị trong điện thoại cách chỗ này gần 70 km, nếu như muốn tới kịp trong 20 phút thì suốt đoạn đường đi cần phải bảo đảm tốc độ trên 200 dặm.
“Cậu ngồi ghế lái phụ, để tôi lái xe.”
Lý Phàm đổi chỗ lái xe, khởi động chiếc xe việt dã Mercedes-Benz của Long Đào.
Nếu nói về tính năng việt dã thì chiếc Mercedes-Benz này thật sự không tệ, nhưng nếu nói đến tốc độ xe siêu tốc thì chiếc xe việt dã Mercedes-Benz nặng nề này có chút không ổn.
Nếu như lúc này có một chiếc xe đua thì Long Đào cũng sẽ không khó xử như vậy rồi, chỉ cần đạp ga một phát là đã có thể vượt qua 200 dặm rồi.
Nhưng cho dù có giẫm lõm chân ga của chiếc việt dã Mercedes-Benz này thì cũng chưa chắc có thể luôn duy trì tốc độ 200 dặm được.
Long Đào vừa ngồi sang chỗ ghế lái phụ, còn chưa kịp thắt dây an toàn thì đã có một cảm giác đẩy lưng mãnh liệt ập tới.
Lý Phàm đã lái chiếc xe điên cuồng lao đi, động cơ khởi động của chiếc việt dã Mercedes-Benz phát ra tiếng gầm của mãnh thú.
Vội vàng thắt dây an toàn lại, ánh mắt Long Đào nhìn về phía cần gạt.
Chỉ thấy tốc độ của Lý Phàm vút bay, cần gạt không ngừng thay đổi, tốc độ xe cũng càng lúc càng cao, cuối cùng động cơ khởi động của chiếc cuồng dã này đã trở thành tiếng động trầm thấp nặng nề.
Nhanh chóng vút bay trên con đường phố lớn trống trải, tốc độ của chiếc việt dã Mercedes-Benz càng lúc càng nhanh, cách đó không xa, một đèn hậu màu đỏ lóe lên, chiếc xe thể thao Ferrari đang dần bị chiếc xe địa hình Mercedes-Benz vượt mặt đang bắt đầu lắc lư theo hình chữ S ở trên đường, muốn chặn chiếc xe địa hình Mercedes-Benz vượt lên.
Phú nhị đại ngồi trong chiếc xe thể thao Ferrari nhìn kính chiếu hậu, khinh thường mà tự lẩm bẩm: “Mẹ nó, lái chiếc xe việt dã mà cũng muốn vượt mặt ông đây, tuy ông đây là tên xếp hạng bét trong club siêu xe, nhưng cũng không phải là thứ mà một chiếc xe việt dã có thể vượt qua được!”
Thế nhưng khi phú nhị đại đang lầm bầm thì chiếc xe việt dã Mercedes-Benz đã chuyển hướng một cách nhanh chóng, sau đó tăng tốc tiến về phía trước, mới chớp mắt đã sánh ngang vai với chiếc Ferrari rồi.
Lý Phàm quét nhìn phú nhị đại lái xe một cái, khinh miệt mà bĩu môi, sau khi giẫm chân tăng tốc, anh liền quay vô lăng tạt đầu chiếc Ferrari một cái, coi như là cho phú nhị đại lái xe một chút bài học.
Thao tác chặn đường hình chữ S của chiếc Ferrari lúc nãy khiến cho Lý Phàm suýt chút nữa đã lái xe tông vào đít chiếc Ferrari rồi, nếu như không phải Lý Phàm phản ứng kịp thời thì chỉ e là chiếc Ferrari này đã bị tông bay ra ngoài rồi.