Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 282: Chương 282: Có gì từ từ nói




Bốn tên lưu manh vung đao lên, hung độc tàn ác xông về phía Lý Phàm.

Cây đao trong tay vung lên trong gió, vung xuống cánh tay và phần eo của Lý Phàm, đám người này cũng thường xuyên đánh nhau, biết ra tay không thể đánh vào chỗ chí mạng, nếu giết chết người, vậy thì phiền phức lớn rồi.

Lý Phàm cười lạnh, hai tay vung ra nhanh như điện, ngón tay nhẹ nhàng búng lên bốn cây đao.

Tinh, tinh, tinh.

Sau một chuỗi âm thanh giòn tan vang lên, bốn cây đao gãy thành hai mảnh. Bốn tên lưu manh vốn đang hung dữ tàn ác, thấy cây đao trong tay chỉ còn lại một nửa, tất cả lập tức hóa đá.

Tuy cây đao mỏng nhẹ, không so được với sự dày nặng của những loại đao khác, nhưng cũng không thể dùng tay dễ dàng búng gãy như vậy được.

Giây phút đó vô số hình tượng những cao thủ võ lâm trong tiểu thuyết xuất hiện trong đầu bốn tên lưu manh, ánh mắt bọn chúng nhìn Lý Phàm cũng đã thay đổi. “Anh, anh rốt cuộc là ai, đừng tưởng rằng biết chút tà môn ngoại đạo thì có thể dọa được chúng tôi.”

Lý Phàm lắc đầu: “Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, gọi đại ca của mấy người đến” Bốn tên lưu manh nhìn nhau, rồi hoảng loạn quay người chạy đi, hoàn toàn không có chút dũng khí chống đối lại Lý Phàm. Gặp phải kẻ mạnh bình thường, nghiến răng nghiến lợi cũng phải xông lên, nhưng gặp phải người mạnh nghịch thiên như Lý Phàm, bốn tên lưu manh không lập tức quỳ xuống thì năng lực chịu đựng tâm lí đã được xem là không tệ rồi.

Bốn tên lưu manh loạng choạng chạy về phía nhà kho, một tên râu quai nón trong nhà kho, có một tên đàn ông lực lưỡng, gương mặt mập mạp đang khiển trách đám đàn em của mình.

“Mẹ nó một đám ăn hại, một cái cửa nát cũng không mở ra được, bọn mày không phải chuyên gia cạy khóa sao!”

Một tên đàn em gầy gò sắc mặt khổ sở nói: “Anh Long, không phải bọn em không được, mà cái khóa đó thực sự rất phức tạp, bọn nó sử dụng lõi khóa nhập khẩu, hoàn toàn không phải việc bọn em có thể làm được.”

“Anh Long, em thấy vẫn nên dùng điện cắt ra thì hơn, phía bên này em đã liên hệ rồi, một tiếng sau thiết bị sẽ được đưa tới, đưa bọn chúng cắt ra là được.”

Anh Long cùng đám đàn em sử dụng mọi cách để mở cửa, nhưng tiêu chuẩn căn phòng an toàn do Sở Trung Thiên xây dựng lên thật sự là rất cao, dùng cách bình thường thì hoàn toàn không mở ra được.

“Mẹ nó, thế thì cắt ra, phá cái lớp bảo vệ của tên Sở Trung Thiên này ra, đợi bắt được nó về thì đem đi nấu canh.”

Anh Long tức giận nói. Bốn tên lưu manh xông vào, hoảng loạn nói: “Anh Long, không hay rồi, có người đến rồi, đến để tìm Sở Trung Thiên”

“Mẹ! Sở Trung Thiên tìm bao nhiêu người tới, mẹ nó, chuẩn bị vũ khí ra giết chết bọn nó” Anh Long xắn tay áo, để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn.

“À thì… chỉ có một người tới.”

“ĐM, chỉ có một tên tới mày nhao nhao cái khỉ gì!”.

Anh Long nói xong thì đập vào đầu tên vừa nói, khiến trước mắt tên kia tối sầm đi.

“Không phải, anh Long, anh nghe em nói xong đã, tên đó rất ghê gớm, cây đao trong tay bốn bọn em bị anh ta búng nhẹ một cái đã gãy rồi, chắc chắn là cao thủ đó.”

Bốn tên kia cùng giơ cây đao trong tay mình ra, khiến anh Long nhìn thấy chỗ cây đao bị gãy ra.

Anh Long nhìn qua, hai hàng lông mày nhíu chặt lại: “Mẹ nó, không phải là bọn trung gian ăn hoa hồng rồi mua hàng giả, kém chất lượng về đấy chứ, đi theo tao xem rốt cuộc là có chuyện gì, một tên thôi mà dám gây ầm ĩ đến mức này, đúng là chán sống”

Một đám người cầm vũ khí lên, đi theo anh Long ra ngoài, rất nhanh đám người này đã đi đến trước mặt Lý Phàm. “Anh Long, chính là tên này:

Anh Long quan sát Lý Phàm một lượt, thấy Lý Phàm nhìn có vẻ bình thường, một chút lực chiến đấu cũng không có, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc. “Nhóc, mẹ nó mày đến đây tìm Sở Trung Thiên à? Đến một mình không sợ chết sao?” Anh Long khinh thường nói.

“Có chết cũng là mấy người chết” Lý Phàm lạnh lùng nói. “Vãi thật, thằng nhóc này cứng đấy, lại dám nói để chúng ta chết, bọn tao có mấy chục người, có thể nghiền nát thịt mày cho chó ăn đấy.”

“Cũng không biết tên này lấy tự tin và dũng khí từ đầu ra, không phải là thần kinh có vấn đề đấy chứ, hay là mau đến bệnh viện tâm thần khám xem sao đi.”

“Người không biết thì không biết sợ, nhìn cái dáng vẻ nghèo khó, ngu ngốc kia, chắc chỉ là loại rác rưởi không có kiến thức gì mà thôi, cho nó nhìn rõ sự đời chút là được.”

Một đám đàn em huênh hoang nói, nắm chặt cây đao trong tay, chỉ đợi một lời không hợp ý là sẽ ra tay.

Anh Long híp mắt lại, lạnh lùng hỏi: “Nhóc, cho mày một cơ hội sống, bây giờ liên lạc với Sở Trung Thiên, bảo Sở Trung Thiên ra đây, nếu không ông đây băm nát mày ra.”

“Ài, vẫn là anh Long lợi hại, bắt thằng nhóc này, dụ Sở Trung Thiên ra là được, chỉ cần dụ được Sở Trung Thiên ra, vậy thì bớt được kha khá chuyện rồi”

Đám đàn em bên cạnh lần lượt nịnh bợ anh Long, anh Long đắc ý vênh mặt lên, trong lòng cũng thấm khen ngợi cho sự thông minh của mình.

Lý Phàm lắc đầu: “Là Trương Trung Dương bảo mấy người tới sao?”

“Trương Trung Dương? Hahaha, Trương Trung Dương dựa vào ông Phát của bọn tao, nhiều lắm thì cũng chỉ là con chó tay sai dưới tướng ông Phát mà thôi, mai phục Sở Trung Thiên chỉ là một khúc xương ông Phát thưởng cho Tương Trung Dương thôi.”

Anh Long khinh thường nhìn Lý Phàm, rồi nói tiếp: “Nghe thấy tên ông Phát thì sợ rồi chứ? Nói cho mày biết, ngoan ngoãn mà làm theo lời bọn tao, nếu không bọn tao mà nổi giận, thần thiên cũng không cứu nổi mày đâu.”

Lý Phàm khẽ gật đầu, đã biết chuyện mình muốn biết. “Mấy người ôm đầu quỳ xuống thì tôi còn có thể để lại cho mấy người một con đường sống” . Truyện Kiếm Hiệp

Sắc mặt anh Long tối sầm xuống, nhìn Lý Phàm với ánh mắt hung ác: “Rượu mời không uống uống rượu phạt đúng không, lên hết cho tao, đánh thằng nghèo khổ này nửa sống nửa chết cho tao!”

Đám đàn em lần lượt vung cây đao trong tay về phía Lý Phàm, cố gắng thể hiện trước mặt anh Long. “Dám cãi lại anh Long của bọn tao, chán sống rồi à, thật sự cho rằng mình là cao nhân thế ngoại sao, đợi bị chặt thành mười tám khúc đi.”

“Tìm chết mà, đợi lát nữa mày có cầu xin gọi ba thì mày sẽ biết được sự ghê gớm của bọn tao thôi.”

Anh Long kiêu ngạo đứng thẳng, nhìn đám đàn em của mình như thủy triều xông về phía Lý Phàm, cảm thấy lần này Lý Phàm chắc chắn sẽ quỳ xuống. Đến lúc đó nên sỉ nhục tên nghèo khổ này thế nào đây?

Bảo nó quỳ xuống gọi ông nội, khạc mấy ngụm đờm lên mặt nó, rồi đạp thật mạnh vào mặt nó.

Lúc anh Long hoang tưởng trong lòng, Lý Phàm đã xông vào giữa đám đàn em kia, tay hai vung lên không trung xuất Đạo Đạo Tàn Ảnh, khiển Lý Phàm trông giống như có vô số cánh tay.

Âm thanh “tinh tang” vang lên, các cây đao đều đứt đoạn, giống như biến thành đậu phụ. Lúc đám đàn em đang kinh ngạc, Lý Phàm đã bắt đầu đá vào những tên này, bọn họ kinh ngạc đến mức ngơ ra, từng tên một đều bị đá bay lên trời rồi còn phát ra tiếng kêu thảm thiết, thê lương.

Rất nhanh mấy chục tên đàn em đều đã nằm dưới đất, ai nấy cũng đau đớn kêu gào, cảnh tượng nhìn vô cùng quái dị. Anh Long nuốt nước miếng, nhìn đám đàn em nằm dưới đất, cùng với những mảnh vụn của những cây đao, cảm thấy cả cơ thể đều trở nên không thoải mái.

“Người anh em, à không, đại ca, có gì từ từ nói, tôi nghe theo cậu cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.