Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 412: Chương 412: Cơ hội báo thù




Đơn giản ăn xong cơm trưa, Sở Trung Thiên ngồi thẳng nhìn Cletti ở đối diện.

Cletti là giám đốc điều hành của giải đấu quyền anh bất hợp pháp quốc tế, có thể nói mọi chuyện lớn nhỏ trong quyền anh bất hợp pháp quốc tế đều do Cletti tiến hành xử lí.

Ban đầu, giải đấu quyền anh bất hợp pháp quốc tế chỉ là một giải đấu tự do, chẳng có ai đứng ra tổ chức, mà chỉ là các cuộc thi đấu do các tuyển thủ Black Boxing tự phát tiến hành chỉ vì kiếm miếng cơm.

Thời gian qua đi, một vài thế lực ngầm đã để ý đến giải đấu quyền anh bất hợp pháp quốc tế, sau khi các thế lực mọi nơi đánh một trận thì đã thành lập hội đồng giải đấu quyền anh bất hợp pháp quốc tế, giải đấu quyền anh bất hợp pháp quốc tế cũng trở thành một sự kiện có tổ chức.

Khi việc cờ bạc boxing phát triển, giải đấu quyền anh bất hợp pháp quốc tế càng ngày càng được chú ý, thậm chí công ty cá cược còn mở các kèo cá cược dành riêng.

Những năm qua, tiền đặt cược khi tham gia cá cược giải đấu quyền anh bất hợp pháp quốc tế càng ngày càng nhiều, tỷ lệ cá cược của giải đấu quyền anh bất hợp pháp quốc tế đã bằng với cá cược bóng đá.

Là bên tổ chức, ngoại trừ một loạt nhiệm vụ chịu trách nhiệm cử hành giải đấu quyền anh bất hợp pháp quốc tế ra thì món tiền chia cá cược nhận được từ công ty cá cược chính là thu nhập của bên tổ chức giải đấu quyền anh bất hợp pháp quốc tế.

Tổ chức giải đấu quyền anh bất hợp pháp quốc tế không cần đầu tư gì cả, với mấy thứ như sân bãi cũng không có yêu cầu cứng nhắc, thậm chí không có người xem cũng được, điều kiện đúng là quá đơn giản.

Cletti nhìn sắc mặt nghiêm túc của Sở Trung Thiên rồi nhún vai nói: “Theo ý tôi thì năm nay nên tổ chức ở thành phố lớn trên thế giới, chứ không phải là cái chốn nông thôn xa xôi nhỏ bé đó của các cậu.”

“Nhưng không biết các cậu dùng cách gì để thuyết phục những tên cổ hủ trong hội đồng, thế nên tôi chỉ đành đến cái chỗ khỉ ho cò gáy này chuẩn bị cho giải đấu, đúng là khiến người ta thất vọng quá. Đây là hợp đồng tổ chức, cậu xem đi, không có vấn đề thì cậu kí đi.”

Cletti đưa ra một bản hợp đồng, sau đó tựa lưng lên sofa như đại gia, hai chân giơ cao, mắt nhìn sang một tên nước ngoài bên cạnh.

Tên nước ngoài đó trông giống như vệ sĩ đó ngồi im lặng, trên mặt không để lộ sắc thái nào, giống như trời sinh lạnh lùng.

Sở Trung Thiên liếc nhìn bản hợp đồng bằng tiếng nước ngoài, tùy tiện lật vài trang rồi kí tên.

Có xem hợp đồng hay không cũng chẳng có ý nghãi gì, vì tính mạng của con trai, Sở Trung Thiên không kí cũng phải kí.

Kí hợp đồng xong Sở Trung Thiên nói: “Chúng tôi đã bố trí địa điểm tổ chức, ngài Cletti có cần đến xem không?”

“Hôm khác đi, tôi bị lệch múi giờ vẫn chưa hồi phục, bây giờ ở chỗ chúng tôi là buổi tối, đáng ra tôi nên ôm người đẹp ngủ một đêm, thôi vậy, đưa chúng tôi đến khách sạn đi.”

Sở Trung Thiên cho người đưa đoàn người Cletti đến khách sạn, sau khi làm xong thủ tục lưu trú, Cletti đi vào trong một căn phòng của kahcsh sạn.

Vào phòng, sắc mặt của Cletti lập tức thay đổi, cúi người và rất cung kính nói với người đàn ông mặt lạnh: “Ngài Thompson, ngài xem tiếp theo nên làm gì?”

“Đây là tin tức vừa nhận được, cậu xem đi.”

Thompson đưa điện thoại cho Cletti.

Trong điện thoại có mấy bức ảnh, chính là ảnh của nhóm người anh Long và Trần Phú, mặt sau là giới thiệu vắn tắt tình hình.

Cletti xem ảnh xong thì nhíu mày: “Ồ, đây là kiệt tác của Lý Phàm sao? Đúng là có thực lực, nhưng đối phó với mấy tên vặt vãnh này, phần đông tuyển thủ của quyền anh bất hợp pháp quốc tế đều làm được.”

“Không, tôi không nói đến giải đến quyền anh bất hợp pháp quốc tế, cái người bị thương và cái người bị đánh gãy tay chân đều bị đưa đến cùng một bệnh việc, tôi muốn có máu của bọn họ, ý của ông chủ là muốn xem có kì tích hay không.”

Cletti chỉ hiểu được nửa trước, còn ý của nửa sau thì không nghe hiểu.

Nhưng Cletti cũng không định hỏi gì, đôi khi biết nhiều chưa chắc tốt.

“Tôi biết rồi, vậy tôi đi làm đây, nhất định sẽ có máu của hai người họ.”

Cletti nghiêm túc nói.

Thompson gật đầu, mở valy ra, lấy một cái hộp bằng bạc từ trong valy ra.

“Đây là hộp đựng chuyên dụng, trong đó có ống nghiệm, bỏ máu trong ống nghiệm rồi niêm phong lại trong hộp và mang về, nếu không trong nhiệt độ bình thường thì máu sẽ mất hoạt tính.”

Rồi Thompson giới thiệu đơn giản về cách dùng của cái hộp đựng, Cletti dẫn theo vệ sĩ và phiên dịch người gốc Hoa rời khỏi khách sạn.

Chẳng bao lâu Cletti đã lấy được máu của anh Long và Trần Phú, cầm hộp về lại phòng của Thompson.

Thompson đã lắp một bộ thiết bị công nghệ lên bàn, sau khi mở hộp đựng ra thì cho thêm thuốc thử vào ống nghiệm đầy máu tươi.

Sau khi làm xong thì bỏ hai ống nghiệm lên bộ thiết bị trên bàn, Thompson ấn công tắc, thiết bị bắt đầu chuyển động.

“Ngài Thompson, còn cần tôi làm gì nữa không?”

“Cậu ngồi đó đợi trước đi, để phân tích số liệu thì cần tiến hành ở phòng thí nghiệm, tôi không biết ông chủ có chỉ thị gì không.”

Thompson ngồi lên sofa, ra hiệu bảo Cletti cũng ngồi xuống.

Cletti cẩn thận ngồi xuống, thấp thỏm chờ chỉ thị có thể có.

Số liệu trong thiết bị phân tích máu đã truyền đến phòng thí nghiệm ở bên kia đại dương, sau khi phòng thí nghiệm tiến hành so sánh phân tích máu thì đưa ra một bảng đánh giá.

Sau khi tiến sĩ Charles xem kĩ các số liệu của các mục và bảng đánh giá thì cầm điện thoại lên gọi cho Thompson.

“Thompson, tôi là Charles.”

Thompson lập tức đứng dậy: “Chào tiến sĩ Charles.”

“Số liệu đánh giá thứ hai rất tốt, có thể tiến hành thí nghiệm thay đổi, có lẽ cậu ta có thể trở thành người kế nhiệm của Trương.”

“Dạ, tôi sẽ nhanh chóng đưa Trần Phú về bằng đường máy bay.”

“Cứ thế đi, ông chủ rất coi trọng cái cậu Lý Phàm đó, nếu các cậu có thể lấy được máu của Lý Phàm để chúng tôi tiến hành phân tích thì càng tốt. Đánh bại được Trương đã qua cải tạo, ông chủ rất muốn xem ông trời đã cho cậu ta bộ gien nào.”

“Chuyện này chắc sẽ mất một thời gian, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức.” Thompson nghiêm túc nói.

“Hahaha, sẽ đổ máu khi tham gia giải đấu Black Boxing thôi, tôi tin cậu có rất nhiều cơ hội, chờ tin tốt của cậu.”

Cúp điện thoại, Thompson thở phảo nhẹ nhõm, nhìn Cletti nói: “Không quan tâm cậu dùng cách nào, phải đưa Trần Phú qua bên kia đại dương bằng tốc độ nhanh nhất.”

“Dạ?”

Cletti sửng sốt, sau đó gật đầu nói: “Vậy tôi đi làm đây, chắc sẽ nhanh chóng đưa cậu ta lên máy bay, nhưng tay chân cậu ta bị gãy cả rồi, sợ rằng khi bay đường dài sẽ có chuyện.”

“Cậu không biết bố trí máy bay tư nhân và sắp xếp nhân viên y tế chuyên môn hay sao? Bây giờ lập tức đi làm ngay!”

“Dạ, tôi đi làm ngay.”

Cletti không dám phản bác lại lời nói của Thompson, lại dẫn người rời khỏi khách sạn, đi thẳng đến bệnh viện.

Cletti nhanh chóng đi vào phòng bệnh của Trần Phú, đi đến trước giường bệnh của Trần Phú.

“Cậu là Trần Phú?”

“Là tôi, anh là ai?”

Trần Phú nhìn Cletti tóc vàng mắt xanh, cảm thấy mình gặp ảo giác rồi hay sao.

“Tôi là người đến cứu cậu, cho cậu một cơ hội trả thù.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.