Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 626: Chương 626: Cơ hội tốt




“Lý Phàm, cầu xinh anh nhanh đến cứu tôi, tôi không muốn bị bán vào kỹ viện! Ông nội đều chết rồi, đều bị bọn họ giết chết, cầu xin anh cứu tôi, hu hu hu.”

Trong lòng Phương Nhược Tuyết đã sụp đổ, lúc này cô ta gào khóc không kiềm chế được.

Trên mặt Quy Hổ lộ ra nụ cười thắng lợi, đắc ý nói: “Có nghe thấy không? Vì giúp mày mà Phương Kỳ phải trả giá bằng máu đấy.

Lý Phàm mày sẽ không máu lạnh đến mức ngay cả con cháu của ông ta cũng không cứu chứ, nếu vậy thì tao đây xem thường mày.”

Lý Phàm nhướng mày cười nói: “Thật ra tao khá muốn đi đến cuộc hẹn, chỉ là miếu Lão Quân ở chỗ nào Nam Thành.”

“Đến lúc đó mày sẽ tự biết, hy vọng mày đừng làm người đẹp Phương thất vọng, nếu không cuộc đời của cô ta sẽ trở nên vô cùng thê thẳm, nói không chừng sau này sẽ hận mày tận xương, ngày nào cũng nguyền rủa mày, ha ha ha.”

Qủy Hổ nói xong thì kết thúc cuộc gọi, hắn ta vươn tay sờ mặt Phương Nhược Tuyết.

“Chậc chậc, mặt mũi căng mềm thật không tồi nha, có phải người đẹp muốn hiến thân cho Lý Phàm không? Đáng tiếc bây giờ không có cơ hội hiến thân cho thằng đó, để ông đây sảng khoái trước đi!”

“Anh, anh đừng đụng vào tôi, đừng đụng vào tôi!”

Phương Nhược Tuyết sợ hãi hét lên.

Qủy Hổ lạnh lùng cười: “Tôi không thích người đẹp không nghe lời, người đẹp ngoan ngoãn nghe lời mới là tốt nhất!”

Nói xong, trong tay Qủy Hổ đột nhiên xuất hiện một cây châm bạc, Qủy Hổ cầm châm bạc đâm lên huyệt Bách Hội trên đầu Phương Nhược Tuyết.

Châm dài đâm từ huyệt Bách Hội đi sâu vào đầu, mặt mũi Phương Nhược Tuyết lập tức trở nên ngây dại.

Qủy Hổ lại lấy thêm mấy kim châm, chậm rãi đâm lên mấy huyệt vị trên đầu Phương Nhược Tuyết.

“Qủy Hổ, cậu làm vậy là có ý gì? Không phải đã nói sẽ ra tay ở bữa tiệc tân gia à?”

Thượng sư Đa Luân nhắm mắt hỏi.

Thượng sư Đa Luân đến là vì báo thù cho các đệ tử, bắt tay với Qủy Hổ là vì bất đắc dĩ, dù sao theo lời miêu tả của Vượng Cát, Thượng sư Đa Luân cảm thấy có lẽ mình cũng không phải đối thủ của Lý Phàm.

Thượng sư Đa Luân mới đến, ông ta đang chuẩn bị thương lượng kế hoạch với Qủy Hổ thì lại bị kéo thẳng đến nhà họ Phương, nhìn Qủy Hổ đơn phương hành hạ người nhà họ Phương đến chết.

Qủy Hổ thè lưỡi liếm cánh môi dày rộng, trên mặt lộ ra biểu cảm kỳ dị.

“Đa Luân, võ công của ông khá tốt, nhưng đầu óc của ông không đủ dùng, ông nghĩ chỉ chúng ta là đủ để đối phó Lý Phàm à?

Đó là còn lâu mới đủ.”

“Ý cậu là gì?”

Trên mặt Thượng sư Đa Luân không có chút hờn giận nào, ông ta hỏi.

“Sở dĩ tung tin đồn nói Long Hậu muốn ra tay với Lý Phàm ở bữa tiệc tân gia là bởi vì hấp dẫn sự chú ý của anh ta, làm cho anh ta nghĩ tiệc tân gia mới là thời điểm nguy hiểm nhất.

Bây giờ tôi giết người nhà họ Phương, dùng Phương Nhược Tuyết dụ dỗ anh ta đến Nam Thành, chính là vì dụ hổ rời núi!

Lặp đi lặp lại nhiều lần lẫn lộn, cho dù Lý Phàm là Gia Cát Lượng sống lại cũng sẽ không nhìn thấu được kế hoạch của tôi!”

Qủy Hổ bày ra dáng vẻ mọi chuyện đều trong lòng bàn tay hắn ta, cảm thấy tất cả mọi việc trên thế gian đều trong tầm kiểm soát của mình.

Thượng sư Đa Luân nhíu mày, có phần không hiểu lời Qủy Hổ nói.

“Rốt cuộc kế hoạch của cậu là gì? Dụ hổ rời núi, là muốn dẫn Lý Phàm đi làm gì?”

“Sau khi dẫn dắt Lý Phàm rời đi, đương nhiên là bắt cóc người anh của anh ta! Tôi từng phân tích rồi, tình cảm của Lý Phàm dành cho Cố Họa Y tuyệt đối là chân thành, có thể trả giá tất cả vì Cố Họa Y!

Chỉ cần chúng ta bắt Cố Họa Y là có thể tùy tiện làm Lý Phàm quỳ xuống làm con rối, anh ta chính là Thiếu chủ Long Môn!

Khống chế được anh ta đồng nghĩa với khống chế được Long môn!

Ông có động lòng hay không?

Long Môn có vô số điển tịch võ học, cũng không thiếu các loại dược liệu quý báu, kỳ trân dị bảo càng không cần phải nói”

Lòng tham của Qủy Hổ yên lặng bành trướng, mục đích của Qủy Hổ không phải báo thù mà là chiếm lấy Long Môn, đây mới là mục đích của cùng của Qủy Hổ.

Mắt Thượng sư Đa Luân sáng lên, Thượng sư Đa Luân cũng hiểu rõ Long Môn là nơi như thế nào, đương nhiên hiểu được Long Môn giàu có ra sao, bên trong thâm sâu mức nào.

Nếu có thể trở thành kẻ thao túng phía sau Long Môn, âm thầm thao túng toàn bộ Long Môn, vậy quả thật là đi thẳng đến đỉnh cao cuộc đời!

“Qủy Hổ, suy nghĩ của cậu quả thật không tồi, nhưng chuyện lại không đơn giản như vậy, Long Hậu, bát đại Long Vương của Long Môn đều không phải là người đơn giản.

Tuy rằng trên danh nghĩa Lý Phàm là Thiếu chủ Long Môn, nhưng bây giờ cậu ta chỉ là một nhân vật nhỏ ở Long Môn, Long Môn căn bản không chịu sự khống chế của cậu ta.

Chúng ta có năng lực khống chế cậu ta thì thế nào, nếu chúng ta không khống chế được cậu ta thì điều này sẽ mang đến tai họa lớn cho chúng ta.”

Thượng sư Đa Luân không hổ là người xuất gia, tuy rằng đã động lòng với lợi ích nhưng cũng không hoàn toàn đánh mất lý trí, mà là tiến hành phân tích theo góc độ khách quan.

Qủy Hổ lộ ra vẻ mặt bí hiểm, hơi lắc đầu nói: “Ông nghĩ nhiều rồi, chuyện chỉ có làm xong mới biết được kết quả cụ thể.

Nếu vì sợ hãi khó khăn mà tay chân co cóng không dám bước đi thì cho dù có cơ hội cũng sẽ bị lãng phí, bây giờ chính là cơ hội tốt của tôi và ông!”

Thượng sư Đa Luân do dự mãi, cuối cùng cũng từ từ gật đầu, quyết định nhìn hướng gió trước, nếu thật sự có cơ hội thành công như đã nói vậy thì thử bắt tay một lần với Qủy Hổ cũng không sao.

“Được rồi, để xem kế hoạch của cậu có thành công hay không rồi nói sau.”

“Tôi nhất định sẽ thành công, bây giờ chúng ta có thể đi sung sướng với người đẹp trước, nghe nói ông tu luyện Hoan hỉ thiện?”

Qủy Hổ nói xong thì ôm lấy Phương Nhược Tuyết mặt mũi mơ màng, cười ha ha đi vào phòng ngủ.

Thượng sư Đa Luân gạt bỏ suy nghĩ, cất bước đuổi kịp Qủy Hổ.

Bát Gia đang ôm trợ lý xinh đẹp giở trò thì một gã cấp dưới cúi đầu đi vào nói: “Bát Gia, vừa mới nhận được một lời mời, là Thiếu chủ nhà Công Tôn, Công Tôn Quân mời ông đến gặp mặt.”

“Nhà Công Tôn? Nhà Công Tôn là gia tộc chó má gì, loại rác rưởi này cũng dám đến mời tôi, thật sự coi tôi là hổ lạc đồng bằng!”

Bát Gia tức giận hét lên, cấp dưới co người lui về phía sau hai bước, không dám nói lời nào.

Nữ trợ lý xinh đẹp vỗ lưng Bát Gia: “Bát Gia đừng nóng giận, nói không chừng người ta có chuyện tốt gì nên mới mời Bát Gia đấy.”

“Nhà Công Tôn chỉ là một bãi phân chó, tìm tôi thì có thể có chuyện tốt gì, bây giờ tôi là một con phượng hoàng thất thế không bằng gà, nếu là lúc tôi còn uy phong tám hướng, người nhà Công Tôn muốn gặp tôi thì phải quỳ bò vào!”

Bát Gia trút bực tức ra ngoài, sau đó nặng nề hỏi: “Thằng nhãi nhà Công Tôn có nói hẹn tôi có chuyện gì không?”

“Nói là là liên quan đến Lý Phàm, còn nói nếu ông đồng ý hợp tác thì nói không chùng có thể giúp ông cầm lại tất cả quyền lợi, bước lên một bước cao hơn.”

“Ha ha, thằng nhãi nhà Công Tôn thật mạnh miệng! Nếu nó mạnh miệng như vậy, tôi thật muốn xem nó lấy tự tin từ đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.