Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 807: Chương 807: Cứu người




Lý Phàm rất kinh ngạc, càng lúc càng tò mò về quái vật da lông này. Rốt cuộc Trương Đức Võ này kiếm những thứ yêu ma quỷ quái này ở đâu ra vậy?

Con quái vật da lông kia không ngừng giận dữ gầm lên, mỗi lần đều dùng hết sức, năng lực phá hoại rất mạnh mẽ.

Sau khi Lý Phàm phát hiện ra chỉ có một con quái vật da lông này, lúc này mới thấy yên tâm. Nếu mỗi phòng đều có quái vật da lông như vậy sẽ khiến người ta đau đầu đấy.

Để sớm rời khỏi đây, anh chỉ đành phải đánh nhanh thắng nhanh. Anh đá một phát vào trên người con quái vật da lông kia, nó lập tức bay ra ngoài với dáng vẻ vô cùng thê thảm.

Con quái vật da lông kia phát ra một tiếng ngao, cuối cùng chẳng còn sức bò dậy nữa.

Ba mẹ Trần Hiểu Đồng kinh ngạc tới ngây người trước sức mạnh kỳ lạ của Lý Phàm, trong lòng bọn họ có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nhưng lúc này quá gấp rút, anh dẫn theo hai người chạy như điên.

Sau khi những người tuần tra phát hiện ra Lý Phàm thì biến sắc, rút vũ khí của từng người ra. Anh quay đầu lại nói: “Chú dì bám sát theo cháu, đừng chạy quá xa.”

Ba mẹ Trần Hiểu Đồng nghĩ đến vừa thực lực mà Lý Phàm thể hiện ra, bọn họ tin tưởng đối phương có thể dẫn bọn họ rời khỏi đây. Hơn nữa đối phương nhắc tới tên con gái của bọn họ, tám mươi phần trăm là bạn của con bé rồi.

Lý Phàm chỉ dùng vài chiêu đã đánh ngất những người kia, lúc này mới dẫn theo ba mẹ Trần Hiểu Đồng lên xe. Anh đột nhiên nhìn thấy một biển số xe đặc biệt.

Lý Phàm chộp lấy một người hỏi: “Chiếc xe này là của ai2”

“Đó là xe của Trương Đức Võ.” Người kia vội vàng trả lời.

Sau khi Lý Phàm biết được thì nhếch môi, chạy tới đặt quả bom lên trên chiếc xe kia. Loại này có hai cách để kích nổ, một là ấn nút, hai là khởi động xe thì bom sẽ nỗ.

Đương nhiên anh chọn cách sau, cho khởi động luôn, nói không chừng cá không cắn câu mà mỗi câu đã bị ăn trước.

Sau khi Lý Phàm làm xong tất cả những chuyện này, lúc này mới bảo ba mẹ Trần Hiểu Đồng lên xe. Ba mẹ Trần Hiểu Đồng nghĩ đến chuyện vừa rồi vẫn còn hoàng sợ. Bọn họ cảm giác như mình vừa nằm mơ vậy. Mấy ngày trước bọn họ còn bị người ta hành hạ không ra người, bây giờ lại trốn ra khỏi địa ngục được.

“Cậu là bạn của con gái tôi sao?” Ba của Trần Hiểu Đồng tò mò nói. Ông ta rất sợ lại rơi vào trong tay kẻ xấu lần nữa, cho nên lúc này muốn hỏi cho rõ ràng.

“Cháu là bạn của con gái chú, chú yên tâm đi, cháu sẽ không làm hại chú đâu.” Lý Phàm nói một câu làm ba mẹ Trần Hiểu Đồng hoàn toàn yên tâm.

Anh dẫn ba mẹ Trần Hiểu Đồng về thẳng nhà. Trần Hiểu Đồng ta đang ngồi trên sofa xem tỉ vi, trong lòng vẫn rầu rĩ không vui.

Lý Phàm dẫn theo ba mẹ Trần Hiểu Đồng vào trong nhà, đúng lúc cô ta vô thức nhìn về phía cửa. Khi thấy hai bóng người quen thuộc phía sau anh, cô ta lập tức rơi nước mắt, vội vàng nhào vào trong lòng ba mẹ mình.

Sau khi ba mẹ Trần Hiểu Đồng thấy con gái không sao cũng mừng đến chảy nước mắt. Ba người ôm nhau thật lâu mà không chịu tách ra. Nói thật, Lý Phàm nhìn thấy vậy cũng hơi xúc động.

Sau khi Cố Họa Y nhìn thấy cảnh đó, mỉm cười nói: “Không ngờ anh giải quyết nhanh như vậy, chẳng trách về muộn thế này.”

Lý Phàm thản nhiên nói: “Đó là chuyện đương nhiên rồi, anh là ai chứ?”

Cố Họa Y trợn mắt, cô nhiều lắm chỉ khen Lý Phàm một câu mà đối phương đã phiêu rồi. Cô trừng mắt với đối phương cũng không dông dài với anh nữa.

Trần Hiểu Đồng lau nước mắt, cảm động nhìn Lý Phàm, trong lòng có rất nhiều lời muốn cảm ơn nhưng không biết nên nói thế nào. Nói chung, bây giờ cô ta vô cùng kích động.

“Anh Lý Phàm, sau này anh có chuyện gì cần tôi làm, tôi đều sẽ làm cho anh.” Trần Hiểu Đồng nghiêm trang nói.

Nếu đổi lại thành người khác, chỉ ước gì được vậy, sẽ vui vẻ đồng ý nhưng Lý Phàm lại đen mặt. Có Họa Y vẫn còn ở bên cạnh nhìn đáy. Nếu anh đồng ý, chẳng phải sẽ làm cô ghen sao?

“Cô nói nhiều như vậy làm gì, lạc quan hơn đi.” Lý Phàm an ủi.

Sau khi Trần Hiểu Đồng hàn huyên với ba mẹ một lát mới nói: “Ba mẹ, mấy ngày tới ba mẹ tạm thời ở lại đây một thời gian nhé!”

“Làm này không tốt lắm đâu.” Sau khi ba mẹ Trần Hiểu Đồng nghe, hơi ngượng ngùng xua tay. Lý Phàm có thể cứu bọn họ ra đã khiến bọn họ rất cảm kích rồi, bây giờ còn ở lại nhà đối phương thêm mấy ngày, bọn họ thấy ngại quá.

“Chú dì đừng ngại, cứ xem ở đây như nhà mình là được rồi.” Lý Phàm mỉm cười nói.

“Lý Phàm, ai cho cậu can đảm nói vậy chứ? Cậu là chủ biệt thự này à?” Đúng lúc đó, Vương Cần Mai đi ra, giọng nói vô cùng chua ngoa.

Bà ta có thể cho phép Trần Hiểu Đồng vào đây ở đã không tệ rồi, bây giờ lại xuất hiện thêm hai người nữa, điều này làm bà ta rất khó chịu. Bà ta cho rằng ba mẹ Trần Hiểu Đồng tới chiếm lợi, bà ta không thích để người khác tùy tiện vào ở trong nhà mình.

“Mẹ, mẹ nói gì vậy? Trần Hiểu Đồng là bạn con, hơn nữa tình trạng của ba mẹ bạn con bây giờ như vậy, sao con có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?” Cố Họa Y khẽ nhíu mày, cũng cảm thầy Vương Cẩn Mai quá lạnh lùng.

Cô không ngờ mẹ mình sẽ cương quyết như vậy. Cô nhìn thấy dáng vẻ sa sút tinh thần của ba mẹ Trần Hiểu Đồng thì mềm lòng, quyết tâm phải giữ bọn họ lại.

Vương Cần Mai lập tức bắt đầu giở trò lăn lộn dưới đất, gào hét với vẻ ngang ngược: “Họa Y, con còn xem mẹ là mẹ con không? Rốt cuộc con nghe mẹ hay là nghe thằng vô dụng kia?”

“Mẹ, bắt kể thế nào thì biệt thự này là của Lý Phàm.” Cố Họa Y cũng hết cách với mẹ mình, nói.

Vương Cần Mai bắt đầu nhằm vào Lý Phàm: “Lý Phàm, nếu cậu để cho bọn họ vào, tôi sẽ dẫn con gái tôi rời khỏi đây.”

Lý Phàm nhíu mày. Anh không thích nhất là bị người ta uy hiếp.

“Hừ, hôm nay hai người bọn họ ra ngoài hoặc là tôi ra ngoài.” Vương Cần Mai hừ lạnh một tiếng.

Lý Phàm không ngăn cản mà đi về phía ba mẹ Trần Hiểu Đồng nói: “Chú dì, máy ngày tới hai người cứ tạm thời ở lại đây đã.”

Ba mẹ Trần Hiểu Đồng vốn đã ngại, bây giờ thấy gia đình bọn họ vì mình mà biến thành như vậy lại càng xấu hồ hơn.

Trần Hiểu Đồng và Có Họa Y lần lượt khuyên bảo mãi, lúc này mới giữ được ba mẹ Trần Hiểu Đồng ở lại.

Lúc Vương Cần Mai thấy Lý Phàm và Cố Họa Y không ngăn cản mình, bà ta rầu rĩ không vui. Sau chiêu trăm lần thử trăm lần linh này thất bại, bà ta tức giận nói: “Mặc kệ các người, tôi sẽ không quan tâm nữa.”

Bà ta không nỡ rời khỏi chỗ này, nếu bà ta đi như vậy thì quá thua thiệt, kẻ phải đi là hai người ngoài kia mới đúng.

Lý Phàm đi thu xếp phòng cho mẹ con Trần Hiểu Đồng. Cố Họa Y cũng nhìn ra mẹ mình thật sự tức giận, nói: “Mẹ, mẹ nghe con nói đi. Nếu bọn họ ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm đấy.”

“Nguy hiểm với không nguy hiểm gì chứ?”

Có Họa Y vốn muốn nói ra mọi chuyện nhưng sợ đối phương không tin. Hơn nữa, cô cũng biết không thể tùy tiện tiết lộ thân phận của Lý Phàm nên đành phải im lặng không nói nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.