Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 534: Chương 534: Đàn ông không đáng tin




Long Hậu mặc đồ giản dị, thanh lịch ngồi trong chiếc xe Rolls-Royce Phantom chống đạn.

Bà ta ngồi tựa lưng vào chiếc ghế da thật, nhắm mắt hỏi: “Mọi chuyện thế nào rồi?”

“Đêm qua lão trộm Lưu đã trộm được ngọc long bích, nhưng tôi còn phải sắp xếp một số chuyện nhỏ khác.

Trương Đức Võ cúi đầu nói.

“Hả?”

Long Hậu phát ra âm mũi khó chịu.

“Xin bà bớt giận, tôi đang sắp xếp chùa Linh Tự và hòa thượng, để dụ vợ của Lý Phàm là Cố Họa Y. Nếu lát nữa bà muốn gặp thì có thể gặp luôn cô vợ của câu ta.”

“Nếu bà không muốn gặp, tôi có thể cho người bắt cô ta lại, hoặc bà có muốn xử lý cô ta không, chúng ta cũng có thể để cô ta đi như thế.”

Trương Đức Võ muốn bắt ngay Cố Họa Y nhưng chuyện có bắt hay không phải trông vào ý kiến của Long Hậu.

Long Hậu bĩu môi cười khinh bỉ rồi nói đơn giản: “Ông tưởng rằng bắt Cố Họa Y là có thể uy hiếp được Lý Phàm sao? Đàn ông vì quyền lực liệu còn quan tâm tới một người phụ nữ không?”

“Ví dụ như Hán Cao Tổ của nhà Hán, để chạy thoát thân mình mà đẩy vợ con xuống xe, còn cả Lưu Bị nói phụ nữ như quần áo, còn anh em mới là tay chân. Ông giở lại lịch sử sẽ hiểu được bản tính con người.”

Trương Đức Võ cúi đầu, bất lực nói: “Tôi học hành không được bao nhiêu nên cứ lấy mình để suy ra người khác. Trong lòng tôi luôn nghĩ rằng, Long Hậu giống như bầu trời, nếu bà gặp nguy hiểm, tôi luôn sẵn lòng dùng tính mạng của tôi để đổi lấy sự an toàn cho bà.”

“Ha ha.”

Long Hậu bật cười, nhưng trong nụ cười có mấy phần khinh bỉ.

Long Hậu không bao giờ tin những lời nịnh bợ này của Trương Đức Võ.

“Đó đều là những lời thật lòng của tôi, tôi tuyệt đối thật lòng. Nếu có thể tôi sẽ móc tim mình ra cho bà xem.”

“Được rồi, đừng nói những lời dễ nghe đó nữa, tôi không muốn nghe mấy lời dễ nghe đó nữa. Lấy được ngọc long bích là một điềm tốt, nói không chừng đây chính là điểm khởi đầu cho sự thay đổi vận mệnh của chúng ta.”

Trong lòng Long Hậu vô cùng mong chờ và hy vọng, từ sau khi lấy được ngọc long bích, kế hoạch thu phục Lý Phàm, độc chiếm Long Môn sẽ trở nên thuận lợi hơn.

Thu phục được Lý Phàm là kết quả tốt nhất, như vậy Long Hậu có thể chơi trò buông rèm nhiếp chính, thậm chí đợi đến khi thời cơ chín muồi, loại bỏ Lý Phàm, một mình bà ta độc chiếm càn khôn.

Còn giết chết Lý Phàm chỉ là hạ sách, lúc trước Long Hậu gặp phải một loạt những chuyện không vừa ý nên mới nảy ra ý định muốn giết Lý Phàm.

Nhưng sau khi nhìn thấy lại ánh sáng của hy vọng, Long Hậu lại khôi phục lòng tin của mình.

Long Hậu nhắm mắt suy nghĩ một lượt rồi mới nhàn nhạt nói: “Gặp Cố Họa Y một lần cũng không sao, nhưng sắp xếp đơn giản một chút, đừng làm cô ta sợ hãi, cũng đừng để cô ta biết được thân phận thật của tôi.”

“Tôi đã rõ, tôi sẽ sắp xếp mọi chuyện thật ổn thỏa.”

“Được, Lý Phàm không đi theo cô ta cùng tới đó chứ?”

Long Hậu hỏi ngược lại một câu.

Nếu Lý Phàm đi theo Cố Họa Y thì Long Hậu sẽ không định gặp cô nữa, lúc này không phải là thời điểm thích hợp để gặp Lý Phàm.

“Lý Phàm sẽ không tới, chỉ có mình con nhóc Trần Hiểu Đồng đi cùng Cố Họa Y.” Trương Đức Võ vội vàng nói.

Long Hậu gật đầu hài lòng: “Vậy thì tốt.”

Trương Đức Võ thấy Long Hậu không nói nữa thì cũng im lặng, ông ta ra hiệu cho lái xe lái vững một chít, đừng để kinh động tới Long Hậu.



Chiếc xe BMW của Khang Văn Hân từ từ dừng lại trước mặt Lý Phàm.

Lý Phàm mở cửa xe ngồi vào vị trí phó lái.

Nhìn Khang Văn Hân ngập ngừng muốn nói lại thôi, Lý Phàm khó hiểu hỏi: “Cậu có chuyện gì thì cứ nói thẳng, đừng có ngắc ngứ như vậy nữa.”

“Tôi không biết nên nói chuyện này thế nào.

Khang Văn Hân vò đầu bứt tai, khuôn mặt có vẻ rất khó xử.

“Có gì mà khó nói chứ? Có cái gì thì nói cái đó thôi.”

“Vậy tôi nói nhé, vẫn là chuyện của chú tôi bên kia. Ông ấy bị Âu Dương Trí đánh cho một trận thảm hại, hai ngày hôm nay cũng đã ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt. Đám đệ tử của Âu Dương Trí từ khắp nơi trên thế giới bay về, đang ầm ĩ về chuyện muốn báo thù cho Âu Dương Trí.”

Khang Văn Hân chẳng còn cách nào khác, đành phải nói mọi chuyện ra.

“Vậy còn chú của cậu? Chuyện này là do ông ta nói cho cậu đúng không, ông ta định thay đổi?”

Lý Phàm cười rồi nói.

“Chắc là vậy, ông ấy cũng không nói thẳng có phải ý đó hay không nhưng tôi đoán tám chín phần đúng là như vậy. Ông ấy nói đám đệ tử của Âu Dương Trí đều rất bài xích mình, thậm chí đổ hết mọi trách nhiệm lên người ông. Chú tôi cũng hơi chịu không nổi.”

Khang Văn Hân liếc nhìn Lý Phàm, thấy trên mặt Lý Phàm không thể hiện thái độ gì đặc biệt, trong lòng cảm giác thấp thỏm không yên.

“Sư phụ, tôi vẫn chưa đồng ý với chú tôi. Chuyện này toàn bộ là ý của sư phụ thôi.”

Khang Văn Hân bổ sung thêm một câu.

“Không sao, chắc chú cậu cũng muốn gặp tôi đúng không?”

“Đúng vậy, vừa nãy chú tôi có nói muốn gặp sư phụ. Tôi nói với ông ấy sư phụ chuẩn bị ra ngoài, ông ấy nói có thể tới chờ ở nơi mà sư phụ sắp đến.”

Lý Phàm xoa cằm suy nghĩ một lát rồi thấy cũng nên gặp Khang Vĩnh Kiền, ít nhất biết được bên phía Âu Dương Trí sắp xếp thế nào thì cũng tránh được nhiều rắc rối.

“Tôi muốn tới chùa Linh Sơn, cậu bảo ông ta đứng dưới chân núi ở chùa Linh Sơn chờ tôi, tới lúc ấy tôi sẽ cho ông ta thời gian 10 phút.”

“Được, tôi sẽ báo cho ông ấy biết, cảm ơn sư phụ.”

Khang Văn Hân nhanh chóng lấy điện thoại ra, gọi điện thoại báo cho Khang Vĩnh Kiền một tiếng.

Mặc dù lúc trước hai người có mâu thuẫn không nhỏ nhưng dù sao Khang Văn Hân và Khang Vĩnh Kiền cũng là người thân máu mủ, hơn nữa giữa hai người không có xung đột trực tiếp về lợi ích. Vậy nên khi Khang Vĩnh Kiền tìm tới tận nơi để nhờ giúp đỡ, Khang Văn Hân cũng không tiện từ chối.

Sau khi thông báo địa điểm cho Khang Vĩnh Kiền, Khang Văn Hân bỏ điện thoại xuống, mỉm cười hỏi: “Sư phụ, sao tự nhiên sư phụ lại muốn tới chùa Linh Sơn? Chẳng lẽ sư phụ cũng đi thắp hương bái Phật sao?”

“Ha ha, Phật quen biết tôi nhưng tôi không quen biết Phật.”

Lý Phàm trả lời thản nhiên.

Trong lòng Khang Văn Hân hơi kinh ngạc, anh ta chỉ cảm thấy Lý Phàm quá mạnh miệng, dù sao thà tin rằng có Phật còn hơn là không.

“Sư phụ, người nói vậy thật là… thật là ấy quá.”

“Cảm giác tôi không cung kính với Phật đúng không? Bọn họ cũng không xứng đáng để cung kính như vậy, nhận biết bao nhiêu hương hỏa đồ cúng lễ, vậy mà đem lại cho cuộc sống chúng ta những gì?”

“Hầy, câu hỏi này của sư phụ quá thâm sâu, tôi sợ rằng bộ não tôi suy nghĩ không thông. Tôi chỉ cần có một kỹ năng lái xe tuyệt đỉnh là được rồi.”

Nhắc đến kỹ năng lái xe, hai mắt Khang Văn Hân tự nhiên sáng lên nghĩ lại câu chuyện mới nổi lên trong giới chơi xe gần đây.

“Sư phụ, sắp tới giải đua xe ngầm toàn cầu sẽ bắt đầu. Những thần xe của những đường đua ngầm đều hội tụ tham gia cuộc thi toàn cầu lần này. Không biết sư phụ có hứng thú tham gia không?”

Lý Phàm ngẩn người một chút, anh chưa từng nghe nói gì tới giải đua xe ngầm toàn cầu này.

“Giải đua xe ngầm toàn cầu? Cái tên này nghe thôi đã thấy kỳ lạ, hơn nữa trong những thần xe, những người được phong là thần của xe đua chỉ nhiều nhất chỉ có một người thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.