Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 616: Chương 616: Đây chính là tự tìm đường chết!




Lý Phàm nhìn hai người, miệng không ngừng đếm ngược, cho đến khi Lý Phàm đếm xong, hai người đều không có bất kỳ phản ứng nào.

“Đếm xong rồi ư? Thế bây giờ có thể cho chúng tôi xem chứng cứ của cậu được chưa!”

Vương Phú mỉa mai nhìn Lý Phàm.

Người xung quanh đều nhìn Lý Phàm, muốn xem xem anh rốt cuộc có thể lấy ra chứng cứ gì.

Lý Phàm nghe thấy lời này nhưng lại chỉ mỉm cười: “Nếu anh đã muốn xem, thế thì tôi sẽ để anh xem chứng cứ của tôi là gì.”

Dứt lời, Lý Phàm thò tay vào túi áo lấy điện thoại ra, sau khi ấn mấy cái, một đoạn ghi âm lập tức được phát ra.

“Vương Phú, sao thế? Có phải đánh cho tên nhóc đó một trận không? Vừa nhìn đã biết cậu ta không phải là người thường xuyên đến nơi như thế này.”

“Nếu lấy được thứ trong tay cậu ta thì chúng ta kiếm được một món hời rồi!”

Giọng nói này rõ ràng là của Dương Quyền, mọi người nghe thấy lời này thì đồng loạt sững sờ.

Đồng thời có vài người còn nghi ngờ làm cách nào Lý Phàm lại có được đoạn ghi âm này.

Vương Phú cũng sững sờ nhìn Lý Phàm trước mặt, biểu cảm vô cùng kỳ lạ nhìn Dương Quyền đứng bên cạnh.

Mặt Dương Quyền lập tức lộ ra tia kinh ngạc, anh ta chắc chắn khi mình và Vương Phú nói chuyện hoàn toàn không có ai khác ở đó nữa!

Hơn nữa, hai người họ vẫn luôn gặp nhau ở nơi đó, từ trước đến nay chưa từng xảy ra bất cứ vấn đề nào, vì sao lại đột nhiên xuất hiện đoạn ghi âm này?

“Kỳ lạ không? Vì sao tôi lại có thể nghe thấy cuộc đối thoại của hai người?”

Trên mặt Lý Phàm lộ ra biểu cảm châm biếm.

“Cái gì mà cuộc đối thoại của hai người bọn tôi? Đây rõ ràng là cậu đang làm giả chứng cứ!”

Vương Phú không hiểu lý lẽ, nói.

Lúc này tuyệt đối không được thừa nhận chuyện này, một khi thừa nhận, hai người họ chắc chắn sẽ nổi như cồn ở nơi đổ thạch này!

Sắc mặt của Dương Quyền cũng trở nên lạnh lẽo, anh ta trầm giọng, nói: “Cậu đừng nghĩ lấy thứ này để đánh lừa chúng tôi, nếu nó có thể làm chứng cứ, vậy thì tôi tùy tiện làm giả một đoạn ghi âm có phải là cũng có thể nói cậu thiếu nợ tôi ba nghìn tỷ hay không?”

Cố Họa Y nghe thấy lời này của hai người họ thì sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, người xung quanh cũng bắt đầu nhíu mày.

Lý Phàm vẫn luôn ở trong nơi đổ thạch này, hoàn toàn chưa từng đi ra ngoài!

Cũng không ai nhìn thấy anh gọi bất kỳ cuộc điện thoại nào, sao có thể tìm người tạo đoạn ghi âm giả được!

Chẳng lẽ anh còn có thể biết trước tên của Vương Phú ư?

Chuyện này cũng quá phản khoa học rồi! Bất cứ ai cũng không thể tin nổi.

“Vậy ư? Chi bằng anh xem thử cổ áo của mình đi?”

Trên mặt Lý Phàm lộ ra biểu cảm trêu tức.

Người xung quanh nghe thấy lời này của anh thì lập tức đổ dồn ánh mắt về phía cổ áo Dương Quyền, chỗ đó có một chấm đen nhỏ, kết hợp với lời nói của Lý Phàm, có thể thấy rõ đó chính là máy nghe lén mini.

“Đây…”

Dương Quyền hoảng loạn nhìn xuống cổ áo mình, sau khi phát hiện máy nghe lén thì lập tức gỡ bỏ, biểu cảm trên mặt vô cùng hốt hoảng.

“Cậu lại dám cài máy nghe lén trên người tôi!”

Lý Phàm nghe thấy lời này thì lắc đầu, trên mặt lộ ra biểu cảm đáng tiếc.

“Vốn dĩ tôi còn cho rằng anh là do người đó sai tới, muốn lấy được chút thông tin từ trên người anh, không ngờ anh lại quá quắt như vậy.”

Lý Phàm vốn còn cho rằng anh ta là người do Long Hậu sai tới nên anh mới để mắt đến Dương Quyền, cài máy nghe lén trên người anh ta.

Chỉ là không ngờ, Dương Quyền không chỉ không phải là người do Long Hậu sai tới, mà còn là một tên vô dụng, ngu ngốc, chỉ có thể giở thủ đoạn thấp hèn như thế này.

Long Hậu chắc chắn sẽ không nhìn trúng loại người như vậy, Lý Phàm cũng vì chuyện này mà cảm thấy bản thân mình khá đa nghi.

“Cậu!”

Mặt Dương Quyền lập tức lộ ra vẻ tức giận.

Nhưng Vương Phú lại hùng hùng hổ hổ đứng ra, ánh mắt lạnh lẽo, u ám nhìn Lý Phàm.

“Cho dù cậu cài máy nghe lén thì làm sao? Hòn đá hôm nay, cậu chịu thì đưa, không chịu cũng phải đưa.”

Dứt lời, Vương Phú vỗ tay, lập tức có vài người trẻ tuổi đang cười hì hì đi từ trong đám đông ra, họ dùng ánh mắt đầy khiêu khích nhìn Lý Phàm và Cố Họa Y.

“Tên nhãi kia, nhanh nhẹn lên, giao viên ngọc thạch trong tay cậu ra đây, mấy anh cũng không muốn ra tay với chú em đâu.”

“Đúng đó, haz, nhưng mà tôi thấy vợ của cậu ta rất xinh đẹp, hay là mấy anh em chúng ta gắng gượng động tay động chân một chút?” Một người trong số đó lộ ra biểu cảm dâm đãng.

Lý Phàm nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo. Cố Họa Y là giới hạn cuối cùng và là của riêng mình anh, sỉ nhục, uy hiếp, động tay, động chân với anh, anh đều có thể ngó lơ.

Nhưng, một khi liên quan đến Cố Họa Y, Lý Phàm chỉ có một chữ, đó là giết!

Từ trước đến nay anh không phải là người mềm lòng, nương tay, chỉ là vì gặp được Cố Họa Y cho nên anh mới thu lại suy nghĩ giết người của mình.

“Tôi cho các người một cơ hội cuối cùng, quỳ xuống, dập đầu xin lỗi, tôi sẽ tha cho các người một mạng.”

Lý Phàm lạnh lùng nhìn mấy người họ, từ trên người anh toát ra một cỗ sát khí nhàn nhạt.

Mấy người họ nghe thấy lời này của anh thì lập tức bật cười.

“Ha ha ha, anh Vương Phú, anh nghe thấy chưa, tên nhãi này cho đến bây giờ vẫn cảm thấy có thể đấu lại được chúng ta.”

“Đúng đó, tên nhóc, cậu cũng không nhìn xem bên chúng tôi có mấy người, chẳng lẽ cậu có thể một chọi bảy ư?”

“Cái gì mà một chọi bảy chứ, sao có thể tính cả anh Vương Phú vào được? Là một chọi sáu! Nhưng mà tôi cảm thấy cậu ta chắc chắn không làm được!”

“Được rồi! Đừng phí lời với cậu ta nữa, cứ ra tay luôn đi, cẩn thận đừng đánh vỡ ngọc thạch. Sau khi xử lý xong cậu ta, cứ trói cậu ta lại, để cậu ta nhìn chúng ta chơi chính vợ mình, hahaha.”

“…”

“Bịch!”

Mấy người này vừa dứt lời chưa đến vài giây, một tiếng va chạm nặng nề lập tức vang lên.

Lý Phàm lạnh lùng nhìn mấy người họ, giọng nói u ám giống như từ chín tầng địa ngục cất lên.

“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nếu các người đã muốn tìm đường chết, vậy thì tôi sẽ thành toàn cho các người!”

Người xung quanh nhìn thấy một màn trước mặt thì lập tức ngậm miệng lại, tốc độ của Lý Phàm quá nhanh, họ còn chưa kịp phản ứng, Lý Phàm đã xử lý xong một người.

Hơn nữa, sau khi người đó ngã xuống đất, anh ta còn phun ra một ngụm máu tươi, từ đó có thể thấy, Lý Phàm đã dùng nhiều sức như thế nào.

Sau khi Lý Phàm nói xong, anh đưa mắt nhìn những người khác, mấy người đó sau khi nhìn thấy ánh mắt của Lý Phàm thì lập tức cảm thấy cả người lạnh lẽo, một cảm giác yếu đuối, không có sức lực từ trong người họ xộc thẳng lên.

Vương Phú nhìn thấy cảnh này thì lập tức nhíu mày, nói: “Đừng bị tên nhóc đó dọa, dù thế nào thì cậu ta cũng chỉ có một mình.”

“Võ công dù có cao đến mấy thì cũng sợ dao phay, đừng lập lờ nữa làm gì, ra tay luôn đi.”

Lúc này mấy người trẻ tuổi kia mới phản ứng trở lại, lập tức rút dao găm từ trong túi áo ra, hung tợn nhìn chằm chằm Lý Phàm.

“Tên nhóc, hôm nay nếu chú em không nằm viện thì mấy anh đây sẽ không lăn lộn trong giới xã hội đen nữa!”

“Đánh chết thằng nhóc này luôn đi, rác rưởi!”

“…”

Mấy người họ nói xong thì lao thẳng về phía Lý Phàm, người xung quanh lập từng lùi lại vài bước. Trong mắt Cố Họa Y lộ ra biểu cảm lo lắng, nhưng cô cũng lùi lại phía sau mấy bước.

Lý Phàm nhìn mấy người họ, khóe miệng nhếch lên, tạo thành một nụ cười lạnh lẽo.

“Người dám dùng dao trước mặt tôi chín mươi phần trăm là xác định chết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.