Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 284: Chương 284: Để lý phàm phải quỳ xuống chào đón




Nhà họ Cố, phòng họp nghi ngút khói.

Cố Thiệu Dũng, Cố Thiệu Phong, Cố Tuấn Hào mỗi người cầm một điếu thuốc lá, tất cả những người có thể liên lạc họ đều đã liên lạc, nhưng không ai có thể giúp nhà họ Cố cả. Đám mây đen khủng hoảng bao trùm nhà họ Cố, nhà họ Cố giống như một chiếc thuyền lênh đênh trong sóng gió, có thể bị sóng lớn lật úp bất cứ lúc naào. “Hoạ Y nói thế nào? Bội Sam có hỏi được gì không?”

Cố Thiệu Dũng trầm giọng hỏi. Bây giờ ngay cả đối thủ cũng không thể làm rõ, dù Cố Thiệu Dũng cố gắng hết sức để tìm hiểu nhưng cũng không phát hiện ra chút tin tức nào.

Dường như mọi thứ đều là sự sắp đặt của số phận, nhà họ Cố đã định sẵn sẽ sụp đổ trong kiếp nạn lần này.

Cố Thiệu Phong lắc đầu, hút thuốc cực kỳ buồn bực: “Không có, Hoạ Y không nói gì cả, không biết nó nghĩ gì.” Phòng họp lại trở nên im lặng, trong lòng những người nhà họ Cố đều bị mây đen bao phủ, họ cảm thấy mình sẽ bị số phận nuốt chửng bất cứ lúc nào. . ngôn tình ngược

“Đúng là rác rưởi, rốt cuộc ai đang giở trò phía sau?” Cố Tuấn Hào giận dữ hét lên.

Reng reng reng. Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên, ánh mắt ba người đều nhìn về phía đó. “Ai gọi đến vào lúc này chắc là không phải tin tốt đâu.” Cố Tuấn Hào ảo não nói. Cố Thiệu Dũng dập điếu thuốc trừng mắt nhìn Cố Tuấn Hào: “Nghe máy đi, mày còn chờ tao nghe à?” Cố Tuấn Hào bất đắc dĩ nhấc máy: “Alo”

“Nhà họ Cố phải không? Năm phút nữa chúng tôi sẽ đến, các người mau xếp hàng ra đón chúng tôi đi.” Giọng nói kiêu ngạo của Phùng Tử Tài vang lên từ trong điện thoại. Cố Tuấn Hào sững sờ, sau đó kích động hét lên: “Các người là ai? Có phải chính là người giở trò phía sau không?”

“Phản ứng cũng nhanh đấy, lát nữa gặp thì cậu sẽ biết chúng tôi là ai thôi. Còn ba phút nữa, nếu các người không xếp hàng nghênh đón thì đừng trách chúng tôi giết chết nhà họ Cố”

Cố Thiệu Dũng cướp lại điện thoại trong tay Cổ Tuấn Hào, sốt ruột nói: “Chúng tôi lập tức ra đón, cầu xin các người giơ cao đánh khẽ, tha cho nhà họ Cố chúng tôi.”

“Ha ha ha, thái độ của ông rất tốt, tôi sẽ cân nhắc.” Điện thoại truyền đến tiếng “tút tút”, Cố Thiệu Dũng bỏ điện thoại xuống: “Ra đón đi, nói năng cẩn thận một chút.” Ba người Cố Thiệu Dũng chỉnh lại trang phục, cùng nhau ra khỏi phòng họp để chào đón họ ở cửa công ty.

Ngay sau đó, một đoàn xe Mercedes dừng lại ở cửa công ty, nhìn chiếc xe mang biển số Kim Hải, lông mày ba người Cố Thiệu Dũng chau lại. cửa xe mở ra, những vệ sĩ áo đen chỉnh tề xuống xe, nhìn khí thể và phong thái của họ, sắc mặt ba người Cố Thiệu Dũng trở nên khó coi hơn.

Những người này chắc chắn không phải người một nhà, mà là nhiều nhà bắt tay với nhau, chắc chắn là người rất mạnh! Nhưng nhà họ Cố đắc tội với người mạnh thế này lúc nào chứ?

Trong lòng ba người Cố Thiệu Dũng đầy nghi ngờ, gần đây họ không liên hệ gì với phía Kim Hải, sao lại đắc tội với người Kim Hải chứ? Các vệ sĩ mở cốp sau ra, lấy chiếc xe lăn gấp từ trong cốp xe ra. Nhìn nhóm vệ sĩ đẩy xe lăn đến cửa sau xe chờ, ba người Cố Thiệu Dũng khó hiểu.

“Chuyện gì thế này? Có một chiếc xe lăn thôi thì còn hiểu được, nhưng mỗi chiếc xe đều đưa xe lăn tới là sao? Lẽ nào năm nay có trào lưu ngồi xe lăn à?”

Cố Tuấn Hào nghi hoặc hỏi.

Mặt Cố Thiệu Dũng trầm xuống: “Bớt nói linh tinh đi, lát nữa đừng nói những lời khiến người khác khó chịu, những người này rất mạnh, nhà chúng ta phải qua được cửa ải này đã rồi tính tiếp

Cố Tuấn Hào ngậm chặt miệng, nhìn vào cánh cửa sau đang mở cửa chiếc Mercedes. Vệ sĩ bế Phùng Tử Tài lên xe lăn, những chiếc xe khác nhóm người Hà Lợi Quần cũng được bế ra như vậy.

Lần này, nắm giữ số phận của nhà họ Cố còn có sự hỗ trợ hết mình của gia tộc phía sau, đám con ông cháu cha Hà Lợi Quần này có thể ngẩng cao đầu ngay cả khi ngồi xe lăn, thể hiện khí thế kiêu ngạo.

Các vệ sĩ đẩy xe lăn mấy người Phùng Tử Tài đến trước mặt ba người Cố Thiệu Dũng. Mặt Cố Thiệu Dũng giật giật, cố gắng để không cười ra tiếng lợn, trong lòng nghĩ không được cười, đám người này có thể giết chết nhà họ Cố thì đúng là không cười nổi.

Xe lăn Phùng Tử Tài dừng lại trước mặt Cổ Thiệu Dũng, anh ta khinh thường nhìn Cố Thiệu Dũng: “Ông là Cố Thiệu Dũng phải không? Bảo các ông ra đón mà sao chỉ có ba người các ông ra đón, muốn chúng tôi giết hết nhà họ Cố phải không?”

“Xin hỏi cậu tên gì, bảo chúng tôi gọi hết các thành viên ra đón phải không ạ? Tôi lập tức đi thu xếp.” Cố Thiệu Dũng nở nụ cười nịnh nọt. “Tất cả thành viên cái con khỉ! Cố Hoa Y đâu, Lý Phàm đâu? Con mẹ nó, gọi hết ra đây cho ông! Ông muốn Lý Phàm phải quỳ xuống chào đón!”

Phùng Tử Tài kiêu ngạo hét lên. Tim Cố Thiệu Dũng run lên, ông ta lập tức hiểu chính Lý Phàm và Cố Hoa Y đã động đến những người ngồi trên xe lăn này. “Con chó Lý Phàm ra ngoài rồi, Cố Hoa Y vẫn ở công ty, tôi sẽ đi gọi cô ta ra đón”

Cố Thiệu Dũng khom lưng 90 độ, thấp hèn đáp. Phùng Tử Tài VỖ vào mặt Cố Thiệu Dũng, nói một cách hằn học: “Con chó đó đi đâu rồi?”

“Tiền cho vay của công ty bị ngừng, nó nói có thể giải quyết nên ra ngoài rồi, tôi cũng không biết nó đã đi đâu. Con chó đó đắc tội các cậu thế nào vậy? Cậu nói đi, tôi tìm nó về sẽ đánh nó thành chó trước mặt cậu”

Cổ Thiệu Dũng rất hèn mọn trả lời. “Hừ! Đừng bảo là chạy rồi đấy chứ!” Phùng Tử Tài đập mạnh vào má Cố Thiệu Dũng, ông ta đau đớn nhe răng. Nhưng Cố Thiệu Dũng cũng không dám phản kháng, thậm chí còn cười nịnh nọt. Nhưng trong bụng lại đang nén cơn giận, thầm mắng Lý Phàm trong lòng.

“Chắc chắn không phải đầu, có Cố Hoa Y ở đây, con chó Lý Phàm kia chắc chắn sẽ không chạy. Để tôi bảo Cố Hoa Y gọi con chó kia về, chúng ta vào phòng họp rồi nói”

Phùng Tử Tài khẽ gật đầu, các vệ sĩ đẩy nhóm người Phùng Tử Tài vào phòng họp theo ba người Cố Thiệu Dũng.

Cố Tuấn Hào rời khỏi hàng ngũ giữa chừng, chạy thẳng vào phòng làm việc của Cố Hoạ Y, phẫn nổ đẩy cửa, hét vào mặt Cố Hoa Y: “Cô và thằng chồng vô dụng của cô đã làm gì mà để người ta tìm tới cửa rồi kia kìa? Cô mau đến phòng họp xin lỗi người ta đi!”

Cổ Bội Sam nở nụ cười giễu cợt, đứng lên nói: “Haha, đắc tội người khác thật kìa. Hỏi gì cũng không nói, còn giả vờ là liệt nữ trong trắng, con mẹ nó đắc tội với nhân vật lớn không dám nói chứ gì!”

“Ai tìm tới cửa?” Cố Hoa Y hơi lo lắng hỏi. “Người ta không nói tên, nhưng đi xe mang biển Kim Hải, con mẹ nó, cô với Lý Phàm đắc tội người Kim Hải lúc nào đấy? Hán Thành không chứa nổi các cô nữa rồi đúng không?”

Cổ Tuấn Hào phẫn nộ chỉ vào Cổ Hoạ Y quát: “Ba tôi bị người ta tát! Cô và thằng chồng vô dụng của cô chờ chết đi, dù họ không lấy mạng các người thì chúng tôi cũng sẽ lấy mạng các người!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.