Trương Đức Võ nhìn thấy Lý Phàm xuất hiện cũng yên tâm hơn, chỉ cần Lý Phàm có mặt thì không còn vấn đề gì to tát, ông ta tin rằng có Lý Phàm, mọi chuyện đều dễ dàng giải quyết.
Hiện tại có thể nói Trương Đức Võ đã xem Lý Phàm là anh hùng.
Bạch quân sư không hề hay biết nguy hiểm đang cận kề mà vẫn thảnh thơi hút xì gà, đồng thời nói: “Trương Đức Võ, xem ra xương cốt của ông vẫn còn cứng lắm, lúc này rồi mà còn cười được.”
Bạch quân sư không ngờ Trương Đức Võ lúc này còn cười được, chuyện này khiến anh ta bất ngờ tột cùng, nếu là người khác thì đã khóc lâu rồi.
Anh ta không đoán ra được rốt cuộc đầu óc Trương Đức Võ có vấn đề gì nữa, nhưng có thể kết luận một điều là não đối phương bị úng thuỷ rồi.
Nghĩ đến đây, Bạch quân sư khó chịu lắm, anh ta tưởng Trương Đức Võ không phục nên muốn phá nát sự kiêu ngạo của ông ta.
Anh ta lại phất tay nói: “Mấy người các cậu đánh tiếp cho tôi.”
Trương Đức Võ hơi run run khoé miệng, chẳng qua ông ta nhìn thấy Lý Phàm đến nên mới vui mừng, chuyện này thì liên quan gì tới anh ta chứ, ông ta hận Bạch quân sư muốn chết, có phải tên nhóc này đang cố đối đầu với ông không.
Lý Phàm thấy vậy liền dứt khoát không xem náo nhiệt nữa mà co chân đá vào ghế của Bạch quân sư một cái.
Bạch quân sư hoàn toàn không để ý, cái ghế mà anh ta đang ngồi đột nhiên vỡ vụn, Bạch quân sư sợ ngây người đứng lên.
Anh ta hít sâu một ngụm khí lạnh, ngàn vạn lần cũng không dám tin vào những gì trước mắt.
Bạch quân sư sợ hãi cứng cả người, sau khi nhìn thấy Lý Phàm, vẻ mặt tức giận của anh ta đã tan tành mây khói, bố bảo anh ta cũng không dám tin Lý Phàm lại xuất hiện ở đây.
Bạch quân sư lắp bắp kinh hãi nói: “Sao anh lại ở đây.”
Lý Phàm trông thấy bộ dạng đó của Bạch quân sư thì cười: “Sao, bất ngờ à?”
Bạch quân sư ngây ngốc, nhất thời không biết phải làm gì.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Tôi biết thừa anh là ai rồi, bây giờ chúng ta hãy nói chuyện thẳng thắn nào.”
Bạch quân sư hít sâu một hơi, anh ta hiện tại sợ nhất là gặp Lý Phàm, anh ta nuốt nước miếng, bắt đầu bủn rủn tay chân đồng thời không kìm được mà liếc mắt nhìn sang đám đàn em.
Đám đàn em của Bạch quân sư đương nhiên hiểu ý anh ta, bọn họ vốn cũng không có hảo cảm với Bạch quân sư, cũng không muốn phục tùng mệnh lệnh của đối phương nhưng họ đều không còn sự lựa chọn nào khác.
Bởi vì Bạch quân sư là tâm phúc bên cạnh Long Hậu, bọn họ không thể không nghe.
Bọn họ đều đã từng nghe đến sự lợi hại của Lý Phàm nhưng hiện tại cũng chỉ có thể cắn răng xông lên đánh Lý Phàm.
Lý Phàm nhìn thấy những người này xông lên thì chỉ nở nụ cười lạnh lùng chứ không dao động gì nhiều, anh dễ dàng né tránh, trong mắt anh, động tác của đám người đó không có khác biệt lớn so với những pha quay chậm.
Lý Phàm cười nói: “Chẳng phải các người rất lợi hại à, nếu lợi hại thật thì cứ tung hết sức đi, tôi rất muốn thưởng thức năng lực của các người.”
Lúc này những người đó như chết lặng, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì không thể tin được đó là sự thật, cả đám đều kinh ngạc, họ không phải là đối thủ của Lý Phàm và bị đánh cho thừa sống thiếu chết.
Lý Phàm cười tủm tỉm nói: “Còn tưởng lũ các người lợi hại thế nào, kết cục cũng chỉ thế này, nếu đã vậy thì tôi sẽ chơi đùa với các người thật vui.”
Những người đó chẳng vật lộn được bao lâu thì đã bị Lý Phàm đánh nằm bẹp trên mặt đất.
Đương nhiên, Trương Đức Võ vẫn nhắc nhở Lý Phàm đánh nhẹ một chút nên Lý Phàm mới không đánh vào chỗ hiểm mà chỉ khiến những người đó tạm thời mất đi khả năng hành động.
Bạch quân sư nhìn thấy Lý Phàm chậm rãi tiến về phía mình thì trong lòng liền sinh ra một dự cảm không tốt, ánh mắt của đối phương quá đáng sợ, nếu anh ta không hoảng hốt là giả.
“Anh đừng lại đây, anh mà lại đây tôi sẽ nói với Long Hậu, Long Hậu nhát định sẽ không tha cho anh.” Bạch quân sư không ngừng lui về phía sau, đồng thời uy hiếp.
Anh ta ấu trĩ đến mức cho rằng nói ra cái tên Long Hậu sẽ dọa được Lý Phàm, nhưng anh ta nào ngờ Lý Phàm hoàn toàn bỏ ngoài tai.
Lý Phàm không xem Long Hậu ra gì cả, dù đối phương có gọi Long Hậu đến thì anh cũng không chút chột dạ.
Bạch quân sự không ngờ Lý Phàm lại không xi nhê gì với sự uy hiếp của mình nên bắt đầu luống cuống, nhất thời cũng không biết nên làm gì.
“Anh hai ơi, anh thả tôi đi đi, tôi trên còn có mẹ già dưới còn có con thơ, tôi mà chết, họ biết làm sao.” Bạch quân sư biết lúc này mà cứng thì không được nên phải giả bộ đáng thương, nói một cách thảm thiết.
Lý Phàm nghe xong chỉ thấy đúng là trò hề, lúc này rồi mà đối phương còn diễn trò với anh, thật đáng khinh.
“Vậy sao anh không thương cảm cho cả nhà Trương Đức Võ sao anh không nghĩ đến hậu quả này?” Lý Phàm hỏi lại một câu.
Sau khi nghe được lời nói của Bạch quân sư, anh cảm thấy anh ta chẳng khác nào tên ngốc, lúc nào rồi mà còn không biết xấu hổ, nói ra những lời như vậy khiến anh rất khinh thường.
Trương Đức Võ nghe Lý Phàm nói giúp cho mình mà cảm động theo.
Bạch quân sư nghe xong lập tức ngậm miệng không dám hó hé một lời, anh ta không ngờ Lý Phàm lại hỏi một câu bất ngờ như vậy khiến anh ta nghĩ mãi cũng không biết trả lời sao.
“Chuyện đó.” Bạch quân sư nhất thời không biết đáp thế nào.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Chẳng phải anh muốn đánh tôi à, hãy cho tôi xem anh lợi hại thế nào đi.”
“Đó là tôi nói giỡn thôi, tôi nào có gan đánh anh chứ.” Bạch quân sư gượng cười.
Hiện tại bên cạnh anh ta chẳng có lấy một người giúp đỡ, lúc này mà còn dám đánh Lý Phàm thì chẳng khác nào muốn chết nên anh ta chỉ có thể giả vờ sợ hãi.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Thả hết mọi người ra cho tôi.”
Bạch quân sư vội vàng làm theo ý đối phương, thúc giục đàn em: “Các người điếc hết rồi hả, còn không thả họ ra.”
Đám đàn em lúc này mới làm theo, Bạch quân sư xoa tay: “Anh Lý xem kìa, tôi đã làm theo ý anh rồi, anh có thể thả tôi đi được rồi.”
Lý Phàm: “Thả anh đi, anh suy nghĩ ngây thơ thật đấy.”
Bạch quân sư lúc này cũng không biết nên làm gì, anh ta rối rắm đến mức một lúc lâu vẫn không nói được lời nào.
“Vậy anh Lý muốn thế nào.” Bạch quân sư cũng bắt đầu luống cuống, không biết đối phương rốt cuộc muốn làm gì mình nên rúm ró hỏi.