“Lâm Thanh Hàm?” Lý Phàm lạnh lùng nói: “Tôi rất không hài lòng về cô, cũng không hài lòng lắm vê cách bố trí trong phòng hòa nhạc lân này.
Lúc này, Lâm Thanh Hàm bị dọa cho tim đập thình thịch, cẳng chân cũng đang run rấy, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
“Ngài Lý, xin lỗi, là do tôi thu xếp không được chu đáo, tôi không biết ngài sẽ qua sớm như vậy.
Lâm Thanh Hàm cúi người xuống, lúc này có vẻ vô cùng cung kính và sợ hãi!
Đây chính là ngài Lý thần bí đã bao cả phòng hòa nhạc đấy!
Anh ta còn là nhân vật lớn mà ông chủ nhiều lần dặn phải cô phải cố gắng chiếu cổ.
Vì sao chứ?
Bởi vì Tiền Phúc, ông cụ Tiền giàu nhất Sở Châu tự mình đến tìm ông chủ lớn để bao cả một phòng hòa nhạ!
cTiên lão đó là nhân vật có thủ đoạn thông thiên!
Phải biết ông chủ phòng hòa nhạc Vienna chính là người tàn nhẫn ở Hán Thành, một trong Tứ Hùng của thể giới ngâm, liên kế với cả hai xã hội đen và cảnh sát, Kiêu Chính Long!
Kiêu Chính Long là ai?
Cả Hán Thành không ai không biết tới danh hiệu của ông ta!
Ban đầu ông ta chỉ là một tên côn đồ lại từng bước leo lên chiếc ghế một trong Tứ Hùng của thế giới ngâm ở Hán Thành!
Trong Tứ Hùng, danh tiếng của ông ta tuyệt đối không kém hơn Sở Trung Thiên – ông Thiên ở Hán Thành!
Hai giới xã hội đen và cảnh sát đều phải kiêng ky mấy phần.
Có thể nói trong Hán Thành, chỉ cân một câu nói của Kiêu Chính Long, không có chuyện gì mà ông ta không làm được.
Những năm gân đây, Lâm Thanh Hàm đi theo Kiều Chính Long cũng nổi như cồn ở Hán Thành, bước vào tâng lớp thượng lưu của Hán Thành.
Người phụ nữ cao ngạo như cô bình thường sẽ không cúi đầu trước người khác. Nhưng lúc này, cô lại cúi đầu trước Lý Phàm.
Bởi vì cô biết rõ người thanh niên đứng trước mặt này là nhân vật thế nào!
Hôm qua khi Kiều Chính Long gặp Tiền lão, thái độ kính cẩn lễ phép chỉ còn thiếu nước quỳ xuống đất nói chuyện, cực kỳ khúm núm.
Mà lúc đó Tiền lão chỉ nói một câu: “Tôi thay mặt cậu chủ nhỏ nhà tôi tới làm việc, hi vọng có thể xử lý thật tốt, mọi chuyện đều phải khiêm tốn, không được tuyên bố ra ngoài”
Cậu chủ nhỏ mà Tiền lão nhắc tới là nhân vật thế nào?
Lâm Thanh Hàm không dám tưởng tượng, chấn động suốt một đêm!
Thậm chí, chỉ cần một câu nói của Lý Phàm, Lâm Thanh Hàm hoàn toàn có thể hi sinh sắc đẹp của mình để lấy lòng anh.
Cũng bởi vì đêm đó Kiều Chính Long đã tiết lộ một câu: “Kiều Chính Long tôi có được thành tựu như ngày hôm nay, một là nhờ ông Thiên – Sở Trung Thiên thưởng thức, hai là dựa vào ông trời để kiếm cơm. Mà ông trời này chính là Tiền lão. Ngài Lý là cậu chủ nhỏ của Tiền lão, chúng ta tuyệt đối phải đối xử cung kính. Bằng không đừng nói là Kiêu Chính Long tôi, cho dù là Hán Thành cũng sẽ lật trời.
Đáng sợi Quá đáng sợ!
Lý Phàm thản nhiên liếc nhìn Lâm Thanh Hàm, lắc đầu nói: “Thôi quên đi, không có chuyện gì lớn đâu. Tôi chỉ đến xem hiện trường”
Nhưng mà…
Anh vừa dứt lời, Tôn Tiểu Nhã vừa đi qua bên kia tìm bảo vệ, lúc này đã dẫn mấy người bảo vệ đi tới, cười lạnh và chỉ vào Lý Phàm nói: “Chính là anh ta, đuổi tên lao động nhập cư này ra ngoài cho tôi. Có anh ta ở đây, quả thật chính là làm bẩn phòng hòa nhạc Vienna của chúng ta! Còn nữa, kiểm tra cẩn thận xem anh ta có tiện tay trộm gì không”
Lý Phàm sửng sốt, con ngươi co lại và hừ lạnh một tiếng, nói với Lâm Thanh Hàm đang đứng đối diện: “Giám đốc Lâm, cô tự mình xử lý đi”
Lâm Thanh Hàm run lên, biết ngài Lý giận rồi!. Truyện Khoa Huyễn
Ông Kiều từng nói, tuyệt đối không thể để ngài Lý tức giận, bằng không sẽ chẳng còn Hán Thành nữa.
Cô lập tức trừng mắt, đi giày cao gót bước về phía Tôn Tiểu Nhã, tức giận giơ tay lên tát một phát!
Bốp!
Tiếng tát trong trẻo, vang vọng cả đại sảnh!
“To gan! Ai cho cô quyền đuổi ngài Lý đi?” Đôi mắt hạnh của Lâm Thanh Hàm căm tức nhìn Tôn Tiểu Nhã, hận không thể xé xác cô ta!
Nếu không phải vì cô ta, ngài Lý sẽ không tức giận như vậy.
Tôn Tiểu Nhã che bên mặt đã nhanh chóng sưng lên, mãi sau mới kịp phản ứng, nghỉ ngờ hỏi: “Giám đốc, cô đánh tôi làm gì? Ngài Lý gì chứ?”
Trong lòng Tôn Tiểu Nhã rất tức giận vì tự nhiên bị Lâm Thanh Hàm đánh không có lý doI Nếu không phải nghĩ cô là giám đốc, Tôn Tiểu Nhã đã sớm xé xác cô ra rồi.
Đúng là một yêu tinh!
Một con điếm thảo mai dựa vào cơ thể nịnh bợ ông chủ để lên chứ!
cSau đó, Tôn Tiểu Nhã trút giận lên người Lý Phàm, chỉ vào anh quát: “Các người còn đứng đấy làm gì? Đuổi thằng nghèo hèn này ra ngoài!”
Cô ta vừa dứt lời!
Bốp!
Lâm Thanh Hàm lại tát thêm một phát!
Lần này, Tôn Tiểu Nhã hoàn toàn há hốc mồm, hai tay ôm má.
“Tôn Tiểu Nhã, cô câm miệng lại cho tôi! Từ giờ trở đi, cô bị sa thải, lập tức cút ra ngoài cho tôi!” Lâm Thanh Hàm tức giận quát và chỉ thẳng ra cửa.
Con ngốc này không có năng lực quan sát, muốn chết cũng đừng kéo cả mình theo chứ!
“Giám đốc, cô điên rồi à? Cô đánh tôi làm gì? Tôi đuổi người không có phận sự ra ngoài thì có gì sai chứ?
Hơn nữa, cô dựa vào đâu mà sa thải tôi? Bạn trai tôi chính là người quản lý chính ở đây!”
Tôn Tiểu Nhã rất tức giận. Bản thân cô ta đã sớm chướng mắt con đê tiện Lâm Thanh Hàm này. Con nhỏ dâm đãng này cả ngày ở cùng một chỗ với bạn trai cô ta. Lần trước cô ta đi thuê phòng với bạn trai, không ngờ bạn trai còn gọi tên người này!
Tức chết mất thôi!
Còn không phải là một chức giám đốc vớ vẩn thôi à? Có gì đặc biệt hơn người, làm màu gì chứt “Dựa vào đâu à? Chỉ dựa vào cô vô lễ với ngài Lý, chỉ dựa vào tôi là giám đốc ở đây!” Lâm Thanh Hàm lạnh giọng nói.
“Fuck! Lâm Thanh Hàm, cô đừng có chó cậy thế chủ. Cô tưởng mình làm giám đốc thì ngon à? Bạn trai tôi còn là người quản lý chính đấy. Tôi sẽ qua nói cho bạn trai tôi biết, để anh ấy tố cáo cô với ông chủ!” Tôn Tiểu Nhã tức giận giậm chân rồi quay đầu lắc mông rời đi.
Con đê tiện!
Tao không tin bạn trai tao không trị được mày, nhất định phải trừng trị mày thật nghiêm khắ!
c Lâm Thanh Hàm cười lạnh. Tìm ông chủ à?
Sợ lát nữa còn chẳng biết viết chữ chết thế nào đâu.
Sau đó, cô lại đứng bên cạnh Lý Phàm, khẽ nói với vẻ cung kính và lấy lòng: “Ngài Lý, mời ngài đi theo tôi.”
Lý Phàm gật đầu, đi theo Lâm Thanh Hàm vào phòng nghỉ ở cuối phòng hòa nhạc.
Phòng nghỉ này cực kỳ sang trọng lại khiêm tốn với hai màu đen trắng làm chủ đạo, có vẻ trang nhã, gọn gàng, kết hợp với màu vàng là tông chủ đạo bên ngoài tạo ra cảm giác độc đáo giống như trong cảnh tiên.
Xung quanh là tường trắng với một mặt kính, có thể nhìn thấy một chiếc đàn piano với màu đen kết hợp với màu vàng.
Chỉ vừa nhìn, Lý Phàm đã nhận ra đó là cây đàn piano Steinway. Kiểu dáng này đã không còn được sản xuất nữa. Trên thị trường, giá của nó phải lên tới mấy tỷ.
Lúc này, Lâm Thanh Hàm đã cởi áo khoác của mình ra, còn lại một chiếc áo ren màu đen vô cùng gợi cảm. Cô ta quỳ ở bên cạnh bàn trà, đôi tay trắng mịn nhỏ nhắn đang pha trà, động tác lưu loát thành thạo như nước chảy mây trôi.
Sau đó, cô cầm một chén trà nóng do mình tự pha, bước từng bước cat walk đi tới trước mặt Lý Phàm đang xem đàn piano, khẽ nói: “Ngài Lý, mời ngài uống trà”
Lý Phàm nhận lấy và nhấp một hớp, tặc lưỡi nói: “Bích Loa Xuân ở Tô Hàng Đông Sơn, trà ngon, lưu lại vị ngọt, mùi thơm xộc thẳng vào mũi. Chỉ có điều kỹ năng pha trà của giám đốc Lâm thật sự không tệ”
“Ngài Lý quá khen, không ngờ ngài còn có nghiên cứu về trà đạo” Lâm Thanh Hàm mỉm cười nói.
“Tôi không nghiên cứu gì cả, chẳng qua lúc trước uống nhiều thôi” Lý Phàm mỉm cười.
Lâm Thanh Hàm lại run lên. Vậy phải uống bao nhiêu trà mới có thể một câu đã nói chính xác như vậy!
Lý Phàm ngồi một lát, nghe sắp xếp của Lâm Thanh Hàm rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Ngài Lý về sớm thế? Tôi có thể dẫn ngài đi tham quan một chút.’ Lâm Thanh Hàm nói.
Lý Phàm lắc đầu, nói: ‘Không cần, tôi còn phải đi chợ mua thức ăn”
Lâm Thanh Hàm nghe vậy thì run lên. Không ngờ nhân vật như ngài Lý lại giản dị dễ gần như vậy, còn tự mình đi tới chỗ như chợ để mua thức ăn. Tâng lớp cao sống ẩn dật giữa thành phố chính là đây.
Lý Phàm không nói gì nữa, xoay người chuẩn bị rời đi.
Đúng vào lúc này!
Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra!
Tôn Tiểu Nhã giận dữ rời đi lúc trước, bây giờ lại đi theo phía sau một người đàn ông trung niên béo mập, hai tay khoanh trước ngực đầy vẻ thách thức.
“Lâm Thanh Hàm, mẹ nó, cô có ý gì hả? Người của tôi mà cô cũng dám đuổi à?”
Người đàn ông trung niên béo mập này vừa vào cửa đã chửi ầm lên.
Hơn nữa, ông ta không để ý tới Lý Phàm bên cạnh, ngồi luôn xuống sô pha uống một ngụm từ chén trà mà anh vừa uống xong rồi mắng: “Mẹ nó, đây là thứ rác rưởi gì mà khó uống như vậy!”