Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 1009: Chương 1009: Giao dịch dơ bẩn




Thần Bài tức giận một lúc lâu sau vẫn không lấy lại tinh thần, cô không ngờ đối phương lại giỏi đến mức này, cô cảm thấy rất khó hiểu trước kết quả này.

Cô theo bản năng nhìn về phía Lý Phàm, trong lòng cảm thấy có điềm xấu, ba lá bài này chính là ba lá bài cô đã đổi cho đối phương, như vậy thì ba lá bài của đối phương chắc chắn là… Nghĩ đến đây, Thần Bài không dám nghĩ tiếp nữa, mặt cô trắng bệch không còn chút máu, bị dọa sững sờ, mỗi một lần thua đều đại biểu cho việc thu gấp đôi.

Cho dù cô có giàu hơn nữa thì cũng không chịu nổi sự tra tấn thế này, cô vô cùng đau đầu và chán chường về việc này, không biết nên làm như thế nào.

Cô lạnh lùng nhìn Lý Phàm, giống như muốn nuốt Lý Phàm.

Đợi đến khi Lý Phàm nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, cô đã không còn bất cứ dao động gì nữa, đã đến lúc này mà đối phương vẫn còn mơ tưởng viễn vông thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Khi Lý Phàm lật bài, Thần Bài cảm thấy đầu óc choáng váng, nếu không có em trai đỡ cô, cô đã ngất xỉu.

Kết quả này giống hệt những gì cô tưởng tượng, đối phương đúng là cực kỳ tự tin, cho nên cô rất khiếp sợ, cô nghĩ mãi mà vẫn không ra.

Cô không ngờ đối phương lại giỏi như thế, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì cô cũng không dám tin đây là sự thật.

Lý Phàm cười tủm tỉm nhìn đối phương, như có hàm ý gì đó mà nói: “Chiêu này của cô chắc là trộm gà không được còn mất cả nắm gạo nhỉ.”

Khi Thần Bài nghe thấy câu này, cô lập tức á khẩu không nói nên lời, không biết nên làm gì, câu nói này của đối phương làm cô hoàn toàn sụp đổ.

Cô không ngờ đến tận lúc này mà Lý Phàm vẫn không còn không trào phúng cô, chuyện này làm cô phát điên, cô cảm thấy đối phương quá kiêu ngạo, không thèm chừa cho người khác chút mặt mũi nào cả.

“Anh!” Thần Bài phát điên nhìn Lý Phàm, nghiến răng nói.

Lý Phàm buông tay nói: “Anh cái gì mà anh, cô thua rồi, chuyện này không cần phải nói, mọi người ngồi đây đều thấy được.”

Tất cả mọi người đều hít sâu, hình tượng Thần Bài vĩnh viễn không bao giờ thua trong lòng mọi người lập tức sụp đổ vào khoảnh khắc này, bọn họ đều vô cùng ngạc nhiên trước kết quả này.

Nếu không phải chính mắt bọn họ nhìn thấy, bọn họ cũng không thể tin đây là sự thật, bọn họ đều sợ ngây ra, một lúc lâu sau vẫn không thể nào hiểu nổi.

Trương Đức Võ cũng ngẩn người, ngay lúc này, ông nhịn không được bội phục Lý Phàm, trâu bò thật, lần này thật sự là vả mặt Đại Long Vương.

Thần Bài nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt như đang nhìn ma quỷ, đến bây giờ cô mới biết cô đã gặp phải loại cao thủ như thế nào, lúc nãy đối phương không có bất cứ động tác nào, gần như chỉ trong nháy mắt đã đổi toàn bộ bài của cô.

Kết quả này làm cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nếu không phải chính mắt nhìn thấy, cô cũng không dám tin đây là thật.

Thần Bài hít sâu, nếu cô không đoán sai thì đối phương có lẽ là người thuộc cấp Thiên Thánh, Thiên Thánh, cũng có nghĩa là rất rất giỏi.

Cô không ngờ lại có thể gặp được Thiên Thánh ở Hán Thành, phải biết là trên cả thế giới này có được một người Thiên Thánh cũng đã rất ghê gớm rồi.

Lúc Thiên Vương nhìn Lý Phàm cũng lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, lúc nãy anh càng nghĩ thì lại càng cảm thấy king khủng, đến cả một Thần Bài giỏi như chị của anh cũng đã thua.

Có thể thấy được bản lĩnh của Lý Phàm cũng không phải dạng vừa.

Thiên Vương nuốt nước bọt, không dám tưởng tượng Lý Phàm giỏi đến cỡ nào.

Thiên Vương theo bản năng nói với chị: “Chị, đừng nói người này là Thiên Thánh trong truyền thuyết đó nha.”

Thần Bài cũng gật đầu nói: “Không sai, người này chắc chắn là Thiên Thánh.”

“Chị, vậy tiếp theo phải là sao đây?” Lúc này Thiên Vương mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lần thua này, gần như có thể nói là làm tài chính ở nơi này co rút lại rất nhiều, hơn nữa bọn họ còn mất sạch mặt mũi.

Thần Bài cắn răng, vì muốn trốn tránh hạ thấp tổn thất, cô mỉm cười nhìn Lý Phàm: “Mời anh đi sang bên này.”

Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Đi sang bên đó làm gì?”

“Anh à, thiên thuật của anh thật sự rất giỏi, nhưng số tiền quá lớn, tôi cần dẫn anh đến kho bạc để nhận.”

Thần Bài cười tủm tỉm nói.

Sau khi mọi người nghe thấy đều ngẩn ra, nói thật, trong lòng bọn họ vẫn rất hâm mộ Lý Phàm, bọn họ vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên trước kết quả như thế này.

Nếu không phải chính mắt nhìn thấy thì bọn họ cũng không dám tin đây là sự thật, bọn họ cho rằng kết quả hiện tại chắc chắn đã vượt xa sức tưởng tượng của chính họ.

Trương Đức Võ lại rất thông minh, ông biết việc này sẽ có gian dối, theo bản năng nhắc nhở: “Cậu Lý, cậu phải cẩn thận, tôi cứ có cảm giác bọn họ sẽ không có lòng tốt đến thế.”

“Yên tâm, tôi có cách đối phó.” Lý Phàm cười nói.

Trương Đức Võ nghe đến đây, lúc này mới yên tâm, ông không ngờ đối phương sẽ nói như thế, nhưng ông cũng không quá lo lắng.

Lúc trước ông đã từng qua lại với đối phương không ít lần, ông dùng đủ mọi cách nhưng vẫn không thể thành công, chỉ dựa vào những người này thì chắc chắn cũng không thể nào thành công được.

Nghĩ đến đây, ông cũng yên tâm hơn nhiều.

Mọi người đều cảm thán, cực kỳ hâm mộ Lý Phàm, lúc này chỉ mới trong chốc lát, gần như đã kiếm được toàn bộ tiền lời, còn may hơn cả trúng vé số nữa.

Lý Phàm đi theo Thần Bài đến một căn phòng riêng, khi Lý Phàm bước vào căn phòng này, anh đã ngửi được trong phòng có một mùi hương đặc biệt, mùi hương này có thể nói là làm chính anh như si như say.

Một lúc lâu sau Lý Phàm vẫn chưa lấy lại tinh thần, cho nên anh cảm thấy rất kinh ngạc.

“Đây là phòng của cô?” Vào lúc này, Lý Phàm lại hỏi.

Thần Bài gật đầu, vô cùng bình thản nói: “Thế này đi, chúng ta làm một cuộc giao dịch công bằng, được không?”

Lý Phàm nghe thấy cũng rất khó hiểu, anh theo bản năng nhìn Thần Bài, không hiểu rõ ý của đối phương, hỏi: “Giao dịch gì, giao dịch rất đơn giản, tôi chỉ sợ cô không muốn.”

Khi Lý Phàm nghe được câu này, anh lập tức phì cười, còn có giao dịch anh không dám làm, không phải là đang nói đùa sao? Anh cho rằng đầu óc đối phương có vấn đề rồi.

“Không phải là làm giao dịch thôi sao, có gì mà không dám, không lẽ tôi lại sợ cô à?” Lý Phàm hỏi ngược lại.

Thần Bài hít sâu, cũng hoảng sợ trước những lời của Lý Phàm, cô không ngờ đối phương lại ngông cuồng đến thế.

“Vậy thì tốt, tôi bội phục lòng can đảm của anh.” Thần Bài cười nói.

Lý Phàm lập tức vào chủ đề chính: “Nói đi, giao dịch gì.”

Lúc này Thần Bài mới thành thật nói: “Giao dịch này rất đơn giản, chỉ cần anh không lấy số tiền kia, tôi sẵn lòng chủ động hiến thân cho anh.”

“Con đường mà tôi muốn đi đến đã bị vô số người thăm dò.” Lý Phàm đột nhiên nói.

Lần này Thần Bài lập tức trợn tròn mắt, cho nên cô cảm thấy không thể tin nổi, cô không ngờ Lý Phàm sẽ nói như thế, cô cảm giác bản thân cô đã phải chịu nỗi sỉ nhục rất lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.