Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 901: Chương 901: Hàn linh chi




Tên sát thủ bị đau, lui người về sau mấy bước, vẻ mặt khó tin nhìn Lý Phàm như nhìn thấy quỷ, anh ta hoàn toàn bị thực lực của Lý Phàm làm cho chấn động.

Lý Phàm không có hành động gì nữa, nếu tên sát thủ đó thức thời một chút thì không còn gì tốt hơn, trái lại, nếu anh ta không thức thời thì không thể trách anh.

Bất kể thế nào, anh cũng sẽ khiến tên sát thủ đó trả giá nặng nề, tên sát thủ đó tất nhiên chú ý tới ánh mắt Lý Phàm, anh ta nghĩ tới nhiệm vụ thất bại sẽ nhận trừng phạt lớn cỡ nào.

Trong lòng anh ta không cam tâm, anh ta đã quyết định, trước tiên tấn công tới tấp một lần nữa, anh ta dứt khoát ra tay với Lý Phàm.

Thấy thế, Lý Phàm dường như nhìn thấy một kẻ ngu, anh còn tưởng tên sát thủ này lợi hại cỡ nào, kết quả cũng chỉ đến vậy, chỉ bằng bản lĩnh của đối phương còn chưa có tư cách khiêu chiến với anh.

Tên sát thủ tiếp tục lấy cung tên ra, điên cuồng bóp lẫy cò, Lý Phàm cũng không kiên nhẫn được nữa, anh cũng nhìn ra đầu óc đối phương trúng gió rồi, anh không thèm phí lời, lập tức ra tay với anh ta.

Tất nhiên tên sát thủ đã nhận ra sự lợi hại của Lý Phàm, anh ta rất ngạc nhiên về điều đó, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh ta cũng không dám tin tất cả trước mắt là thật.

Mười mẩu thuốc lá lập tức bắn mạnh vào người sát thủ, tên sát thủ đó đau đớn không ngừng lăn lộn trên mặt đất, hắn ta bắt đầu buồn bực, những tàn thuốc này sao còn có lực sát thương hơn phi đao chứ?

Sau khi ra tay, Lý Phàm nhìn thấy sát thủ không thể động đậy, anh không hề lưu tình, lạnh lùng nói với tên sát thủ: “Là ai sai mày làm như vậy?”

“Hừ, mày muốn hỏi người đứng phía sau tao là ai à, tao sẽ không nói cho mày biết.” Tên sát thủ nghiêng đầu sang chỗ khác, cười lạnh nói.

Lý Phàm thản nhiên nói: “Nếu không nói thì mày chỉ có một con đường chết.”

“Mày dám giết tao à, nếu mày giết tao thì mày sẽ phải đi tù.”

Nghe vậy, Lý Phàm bật cười, tên sát thủ này biết sẽ ngồi tù mà còn nói như vậy, anh không nhịn được hỏi ngược lại: “Vậy sao mày không sợ à?”

“Tao sợ cái gì, đến lúc đó tao sẽ tìm người đến nộp tiền bảo lãnh, rồi nói tao là phòng vệ chính đáng, sau khi ra ngoài lại tiêu sái như thường.” Tên sát thủ vô cùng đắc ý nói.

Hắn ta cũng rất thật thà nói hết lý do cho Lý Phàm.

Lý Phàm mỉm cười, xem ra tên sát thủ này chẳng những kỹ thuật kém, hơn nữa đầu óc còn ngu dốt.

“Rất tốt, xem ra đầu óc của mày đã bị hỏng rồi, tao cần phải giúp mày sửa một chút.” Lý Phàm hờ hững liếc mắt, nói.

Tên sát thủ khẽ nói: “Mày dám ra tay ư, nếu mày dám ra tay thì mày sẽ phải ngồi tù cả đời.”

“Có gì mà không dám ra tay, đội trưởng Chương là bạn tao, hơn nữa tao còn quen sir Hà, lợi hại hơn mày nhiều.” Lý Phàm cũng dùng giọng điệu y hệt đối phương để trả lời.

Lần này tên sát thủ không thể bình tĩnh được nữa, anh ta không ngờ Lý Phàm lại nói chuyện với mình như vậy, điều đó khiến anh ta không khỏi ảo não.

“Mày!” Tên sát thủ bực tức nói.

Lý Phàm cười hỏi: “Mày nhìn tao làm gì, mày nhìn tao cũng vô dụng, tao khuyên mày đừng tới tìm tao gây phiền phức nữa, nếu không tao sẽ khiến mày biết thế nào là lễ độ.”

Tên sát thủ hít sâu một hơi, không dám nổi nóng với Lý Phàm nữa, mặc kệ Lý Phàm nói có phải sự thật không, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Lý Phàm, anh ta thấy không hề giống đang nói láo.

“Hôm nay mày rơi vào tay tao, coi như số mày không đỏ.” Lý Phàm thản nhiên nói.

Tên sát thủ bắt đầu luống cuống, khi nhìn thấy Lý Phàm đang đến gần mình, anh ta lập tức có một loại dự cảm không tốt, anh ta vội xua tay nói: “Đại ca, tôi biết tôi sai rồi, anh hãy thả tôi đi.”

“Bây giờ mày mới biết sai, không khỏi có chút quá muộn đi.” Lý Phàm khẽ cười.

Tên sát thủ sợ hãi, anh ta không dám gào thét với Lý Phàm nữa, chỉ có thể không ngừng cầu xin tha thứ.

Lý Phàm thản nhiên nói: “Bây giờ tốt nhất mày hãy nói cho tao là ai sai mày làm.”

“Là hai người họ Cố sai khiến, là người của nhà họ Cố các người.” Sát thủ vội vàng nói.

Sau khi sát thủ nói ra, Lý Phàm lập tức mang sát thủ đi tới đại sảnh, tiếp tục hỏi: “Bây giờ mày hãy lặp lại lời mày vừa nói một lần nữa.”

Sau khi trầm ngâm mấy giây, hắn ta lại lặp lại một lần nữa, hắn ta cảm giác được đời này của mình cứ như vậy kết thúc rồi, trước nay toàn là hắn ta giết người khác, bây giờ lại rơi vào nguy hiểm.

Giống như trò chơi đi săn, rõ ràng hắn ta là thợ săn, nhưng bây giờ hắn ta mới là con mồi thật sự.

“Hai người họ Cố?” Ông cụ nhà họ Cố sầm mặt lại, nếu đối phương chỉ nói ra một người thì ông ta không dễ điều tra, nhưng sau khi nghe được là hai người họ Cố, trong lòng ông ta đã biết rõ đó là kẻ nào rồi.

Nếu như không phải Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong thì là ai nữa, hơn nữa hôm nay biểu hiện của hai người đó khiến ông cụ cực kì thất vọng.

Ông cụ nhà họ Cố lửa giận công tâm, nói: “Hai tên nghịch tử này, lại có thể vì quyền quản lý nhà họ Cố mà làm ra chuyện như vậy với tôi.”

Ông ta coi Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong là người thân cận nhất của mình, người duy nhất ông ta có thể tin tưởng, giờ đây, ông ta hoàn toàn thất vọng với bọn họ rồi.

Lý Phàm cũng không nói gì nữa, dù sao tất cả đều do ông cụ nhà họ Cố quá mức nuông chiều Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong, cho nên mới dẫn đến bi kịch như vậy.

Lý Phàm thản nhiên nói: “Mày có thể đi về rồi.”

Anh cũng không sợ đối phương sẽ nói chuyện này cho Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong, nhưng, nếu sát thủ này nói cho hai người đó thì không còn gì tốt hơn.

Ít nhất có thể để hai người đó biết kế hoạch đã thất bại, cũng không có bất kỳ tác dụng gì.

Sau khi biết sự thật, ông cụ nhà họ Cố rất tức tối, gần như sắp té xỉu, Lý Phàm theo bản năng dìu ông ta đi tới ghế sô pha.

Lý Phàm hơi sững sờ, chuyện gì thế này, không phải Hầu Đức Dương nói đã chữa khỏi hoàn toàn rồi sao?

Anh vội bảo Cố Họa Y tới chăm sóc ông cụ Cố trước, còn bản thân đi tới phòng vệ sinh gọi điện thoại cho Hầu Đức Dương.

“Không phải ông nói bệnh tình của ông cụ đã khỏi rồi à, sao ông cụ vẫn phát bệnh?”

“Cậu Lý, có một việc tôi quên nói với cậu, dù ông cụ đã khỏi bệnh rồi, nhưng chức năng cơ thể cũng không chịu nổi, nhất định phải điều dưỡng cơ thể trước mới được.”

“Có cách gì có hiệu quả cao không?” Lý Phàm dò hỏi.

“Có, cần một loại linh chi, thảo dược này là Hàn Linh Chi.”

“Hàn Linh Chi, còn có loại linh chi này à?”

Lý Phàm biết linh chi có nhiều loại như linh chi núi, linh chi dại, nhưng anh chưa từng nghe nói về Hàn Linh Chi, anh cũng hoài nghi Hầu Đức Dương đang nói khoác với mình, để bản thân mình có một tia hy vọng thôi.

“Cậu Lý, cho nên tôi mới nói không có cách nào, Hàn Linh Chi cực kỳ hiếm thấy, có thể chặn được hỏa khí trong người ông cụ, tôi cũng chưa từng nhìn thấy, nhưng tôi có ảnh chụp, hi vọng có thể giúp anh.”

“Vậy ông hãy gửi ảnh chụp tới đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.