Lý Phàm đương nhiên biết những người mà Trương Tiêu nói là ai, trước mắt những kẻ có ý đồ với chìa khóa Long Môn, thì cũng chỉ có Long Hậu mà thôi.
Còn về người xử lí chuyện này, chắc chắn là người mới thay thế cho Trương Đức Võ, Bạch quân sư.
Bạch quân sư này, tuy Lý Phàm chưa từng qua lại, nhưng Lý Phàm có thể khẳng định rằng, Bạch quân sư này chắc chắn là một người lòng dạ nham hiểm.
Nếu như nhiệm vụ lần này không hoàn thành, nói không chừng Bạch quân sư sẽ thật sự truy cứu Trương Tiêu.
Đến lúc đó, nói không chừng Bạch quân sư sẽ xử lí Trương Tiêu, nhưng mọi chuyện này thì có liên quan gì đến Lý Phàm chứ, cho dù đối phương có bị ép thì cũng chẳng liên quan gì đến anh.
“Tôi không giúp nổi cậu, cậu tự lo liệu cho bản thân đi.” Lý Phàm không phải thánh nhân, bây giờ trong biệt thự vẫn còn có rất nhiều người anh không thể chăm sóc được, anh không muốn lo liệu cho một người bạn từng ra tay với mình.
Nghe vậy, Trương Tiêu lập tức nổi giận, hét lên với Lý Phàm: “Cậu tuyệt tình quá rồi đó, tốt xấu gì cậu cũng phải cứu tôi một lần chứ, lần này tôi thật sự sẽ chết chắc đó.”
Lý Phàm làm như không nghe thấy gì, trực tiếp làm ngơ, Trương Tiêu sốt ruột, anh ta vô thức ôm lấy chân Lý Phàm, nói: “Tôi biết sai rồi, xin cậu nể tình chúng ta là bạn hồi tiểu học, cậu giữ cái mạng này cho tôi đi.”
Sau khi thấy dáng vẻ này của đối phương, trong lòng lại thấy không thoải mái, giúp cũng không được mà không giúp cũng không được, chủ yếu đối phương quả thật là không có lương tâm, gần như không có một lời nói thật lòng nào.
Đổi một cách nói khác, thì chính là miệng chó không mọc được ngà voi.
Trương Tiêu thấy Lý Phàm đồng ý, liền thấy vui mừng, vô thức ôm lấy Lý Phàm.
Bây giờ anh ta cảm thấy mọi chuyện vô cùng gay go, cho rằng mình đã chết chắc rồi, anh ta căng thẳng đến mức không thể ghe lọt lời của ai.
Lý Phàm gọi đối phương mấy tiếng liền, lúc này mới nói: “Cậu đừng ngơ ra đó nữa, đám người đó đi cả rồi.”
Trương Tiêu nhớ lại bản lĩnh ban nãy của Lý Phàm, anh ta liền biết Lý Phàm chính là hi vọng của mình, bèn gửi gắm hết mọi hi vọng cho Lý Phàm, nói: “Cậu Lý, tôi tin chắc chắn cậu có thể cứu tôi, cậu Lý, xin hãy cứu tôi một mạng.”
Lý Phàm nhíu mày, anh cũng nhìn ra được không phải Trương Tiêu đang lừa mình, anh cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn, Trương Tiêu vừa nói nói sự thật với anh sao đã bị lộ ngay rồi?
Lúc này tầm mắt của Lý Phàm mới đặt lên người Trương Tiêu, đúng lúc này, anh mới phát giác ra vấn đề nằm ở đâu, hóa ra trên người đối phương đã bị lắp máy nghe lén.
Rất nhanh Lý Phàm đã gỡ máy nghe lén trên người đối phương xuống, sau khi Trương Tiêu nhìn thấy món đồ này thì thấy rất kì lạ, hiển nhiên là không biết món đồ này là cái gì.
“Cậu Lý, cái này?” Trương Tiêu không kìm được hỏi.
Lý Phàm giẫm nát máy nghe lén, nhàn nhạt nói: “Đây là máy nghe lén, hiển nhiên là những lời ban nãy cậu nói với tôi đã bị bọn họ nghe thấy hết rồi, nên bọn họ mới muốn xử lí cậu.”
Trương Tiêu nuốt nước miếng, bây giờ anh ta rất sợ hãi, vì những chuyện vừa mới xảy ra quá đỗi đáng sợ, vượt xa khỏi phạm vi có thể chấp nhận của anh ta.
“Được rồi, cậu cũng đừng nghĩ quá nhiều, tôi sẽ sắp xếp người bảo vệ cậu.” Lý Phàm nói, về Trương Tiêu, anh quyết định sẽ giao cho Sở Trung Thiên xử lí.
Bên cạnh Sở Trung Thiên có nhiều người, bảo vệ Trương Tiêu thì vẫn dư sức.
Lý Phàm không lo lắng sẽ để lộ Sở Trung Thiên, dù sao cậu Long và Long Hậu sẽ không đấu khẩu với nhau, hai người này sẽ không xảy ra xung đột gì cả.
Hơn nữa, chuyện bé như con kiến, Long Hậu cũng không rảnh rỗi gọi điện cho cậu Long.
Sắc mặt Bạch quân sư trầm xuống, kế hoạch thất bại một lần nữa khiến ông ta bị đả kích rất mạnh, ông ta đột nhiên trở nên suy sụp tinh thần, tại sao chiêu thức trăm trận trăm thắng của ông ta, tại sao áp dụng với Lý Phàm lại không hề có chút tác dụng nào?
Bạch quân sư nghiến răng, chuyện này tuyệt đối không thể nói với Long Hậu, ông ta đành phải nhịn, bắt đầu nghĩ một cách khác, ông ta đột nhiên nhớ đến cậu Long.
Ông ta có thể hợp tác với cậu Long một phen, nếu hợp tác với cậu Long, nói không chừng chỉ cần tốn ít sức đã có thể thành công rồi.
Nghĩ vậy, ông ta lập tức liên lạc với cậu Long.
Sau khi cậu Long biết được Bạch quân sư là người bên cạnh Long Hậu, ít nhiều cũng cho chút mặt mũi, lúc này mới đồng ý gặp mặt đối phương.
“Cậu Long, cậu không hổ là con trai của Thất Long Vương, tương lai sẽ thay thế cho thiếu chủ của Long Môn.” Trước khi Bạch quân sư gặp cậu Long cũng đã chuẩn bị một ít tài liệu, vừa gặp mặt liền không ngừng nịnh nọt.
Cậu Long nghe vào, vô cùng hài lòng, cười như nở hoa, nói: “Haha, ánh mắt của Long Hậu thật không tệ, chọn trúng ông làm quân sư.”
Bạch quân sư khách sáo rót trà cho cậu Long, cậu Long nói thẳng: “Chúng ta vẫn nên nghĩ xem nên xử lí Lý Phàm thế nào đi.”
“Ài, Lý Phàm này, quả thực khó đối phó, có điều tôi cần một ít người, tôi nghe nói cậu Long thích nuôi một số sát thủ như nuôi cổ độc, để đám sát thủ này tự tàn sát lẫn nhau, kẻ cuối cùng sống sót được mới là sát thủ thật sự, có đúng như vậy không?”
Bạch quân sư xoa tay, làm như vô ý hỏi.
Cậu Long đột nhiên trở nên kiêu ngạo, nói: “Ông nói không sai, quả thực là như vậy.”
“Cậu Long, theo tôi thấy, hay là cậu để đám sát thủ kia của cậu ra tay đi, bên tôi có thể điều động một số cao thủ ra, chúng ta liên thủ, như vậy tỉ lệ thành công sẽ rất lớn.” Bạch quân sư cười nói.
Cậu Long cười nói: “Không biết người ông phái ra là sát thủ nào, nếu không có danh tiếng, tôi thấy không cần phải hợp tác nữa đâu.”
“Cậu Long, sát thủ mà tôi phái ra là chưởng môn của Bát Cực Quyền và Thái Cực Quyền, hai người này có thể nói là được truyền lại từ tông sư đời đầu, đều có nền tảng nhất định, nội lực thâm hậu, như vậy có đáng để hợp tác không?”
Bạch quân sư ít nhiều cũng có vài phần tự tin, nếu không ông ta cũng không dám bàn chuyện hợp tác với đối phương.
“Được, người của tôi tạm thời bảo mật, không thể nói cho ông, có điều, ông phải đi cùng tôi, thực lực của cậu ta, đảm bảo đủ tư cách.” Cậu Long nở một nụ cười tàn nhẫn, gửi lời mời đến Bạch quân sư.