Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 607: Chương 607: Lão quách nổi điên




“Máy theo dõi kết nối với điện thoại, qua điện thoại tôi thấy lão Quách cầm dao tiến vào phòng của cậu, tôi mới có thể tới kịp, đoạn video trong điện thoại này có thể làm bằng chứng!”

Thì ra là như vậy, Lý Phàm nhìn thẻ nhớ trong tay, lại chuyển mắt nhìn lão Quách nằm ở trên giường, suy nghĩ nên xử lý chuyện này như thế nào.

Phương Nhược Tuyết lúc này lại hỏi tiếp.

“Nhưng mà lão Quách có phải có xích mích gì với cậu Lý không… Tại sao phải cầm dao giết cậu, hơn nữa vừa rồi tôi dùng hết sức cũng không kéo được ông ấy, cố chấp thật đấy!”

Nghe Phương Nhược Tuyết nói như vậy, Lý Phàm mới nhớ tới chuỗi hạt bị mình giật đứt.

Vì vậy anh phớt lờ câu hỏi của Phương Nhược Tuyết, vội vàng để Phương Nhược Tuyết giúp mình nhặt từng hạt ngọc đỏ của chuỗi hạt lên…

Phương Nhược Tuyết nhìn từng viên ngọc để ở trên bàn, vẻ mặt càng nghi ngờ.

Trong đầu nghĩ, nhặt thứ này làm gì, chẳng lẽ là bảo vật gì tốt sao?

Lý Phàm lúc này cầm ra một cái túi nhỏ, cho hết hạt ngọc vào, tiếp tục giao cho Phương Nhược Tuyết ở lại trong phòng trông nom lão Quách, anh đi tìm Thôi Thắng Quân.

Nhà Thôi Thắng Quân đúng là không nhỏ, để tìm được anh, Lý Phàm mệt vô cùng.

Lúc tới phòng Thôi Thắng Quân, thấy anh ta nằm hình chữ đại, đang thoải mái ngủ ở trên giường ngáy khò khò, lại nghĩ đến mình suýt chút nữa bỏ mạng ở đấy, Lý Phàm thở hổn hển rất muốn đá anh ta xuống giường…

Lý Phàm gọi vài lần Thôi Thắng Quân vẫn không tỉnh lại.

Không còn cách nào, Lý Phàm chỉ đành sử dụng tuyệt chiêu, hít sâu một hơi, gọi thật to bên tai Thôi Thắng Quân.

“Thôi Thắng Quân! Pho tượng hơn một trăm tám mươi tỷ của cậu bị đánh cắp rồi!”

Lúc đó quả nhiên có hiệu quả, Thôi Thắng Quân lập tức ngồi dậy, hét lớn.

“A! Cái gì!”

Ngay sau đó anh ta như đánh tiết gà, ngay cả dép cũng không đi cứ thế từ phòng chạy ra ngoài, hoàn toàn không thấy sự tồn tại Lý Phàm.

Lý Phàm trong đầu nghĩ, không ngờ tên nhóc này cũng giống mình, cũng là một kẻ mê tiền...

Vì vậy cũng đi theo ra ngoài.

Hai người một trước một sau đi tới phòng khách.

Thôi Thắng Quân thấy tượng cự long Quan Âm còn đặt trên bàn, biết mình là bị trêu đùa, xoay người muốn chửi Lý Phàm mấy câu.

Không ngờ tới Lý Phàm lại mở lời nói trước.

“Thôi Thắng Quân, vừa rồi lão Quách định giết tôi...”

Thôi Thắng Quân đã tỉnh lại, Lý Phàm kể hết chuyện mới xảy ra cho anh ta, đồng thời giao video trong máy quay cho anh.

Dưới lời Lý Phàm kể lại chuyện, Thôi Thắng Quân mặt tràn đầy vẻ khó tin.

Nghe xong Lý Phàm kể lại chuyện, Thôi Thắng Quân lập tức hỏi ngược lại.

“Không thể được, lão Quách và anh không thù không oán, chú ấy có động cơ gì muốn giết anh, thật không hiểu được!”

“Lý do chính là cái này.”

Lý Mặc Nhất đặt hạt ngọc trên chuỗi hạt đã chuẩn bị lên bàn, nói tiếp.

“Thôi Thắng Quân, đã từng nghe về huyết ngọc chưa?”

Thôi Thắng Quân hiển nhiên là biết, vừa nghe thấy Lý Phàm nhắc tới huyết ngọc, trong nháy đã nhíu mày, sắc mặt cũng thay đổi.

Ngay sau mở cái túi trên bàn ra, thấy bên trong là hạt ngọc màu đỏ, Thôi Thắng Quân trợn to mắt.

Yên lặng một lúc lâu, anh ta mới chậm rãi nói.

“Lý Phàm... Chuỗi huyết ngọc này ở đâu ra, chẳng lẽ là lão Quách...”

Thôi Thắng Quân muốn nói lại thôi, nhưng nhìn dáng vẻ của anh ta, Lý Phàm biết anh ta đã biết lý do.

“Đúng vậy, chuyện đúng như anh tưởng tượng, có liên quan đến huyết ngọc. Nhưng anh yên tâm, lão Quách bây giờ không sao, sau khi nghỉ ngơi một lúc sẽ khôi phục, tôi cũng không truy cứu trách nhiệm của ông ấy.”

Lý Phàm nói lời nói này, khiến Thôi Thắng Quân rất cảm động.

“Cảm ơn anh, Lý Phàm. Lão Quách là là nhân viên kỳ cựu của Tụ Đỉnh Thịnh chúng tôi, như người nhà của tôi vậy. Anh yên tâm, chuyện này nhất định tôi sẽ điều tra chân tướng, bảo đảm cho anh một câu trả lời hài lòng!”

Đối với Thôi Thắng Quân, dù quen biết không lâu nhưng Lý Phàm vẫn là rất tin tưởng cách sống của anh ta.

Sau khi nói ra chuyện với Thôi Thắng Quân trời cũng đã sáng.

Lý Phàm kêu Phương Nhược Tuyết phải cùng nhau rời đi, xảy ra như vậy chuyện, Thôi Thắng Quân cũng không giữ hai người nữa.

Cảm ơn hai người lần nữa, đưa mắt nhìn bọn họ lái xe rời đi, Thôi Thắng Quân lại trở về trong nhà mình.

Ngồi trên ghế, Thôi Thắng Quân lấy điện thoại ra, bấm gọi một cuộc đường dài, sau khi kết nối thì nói.

“Ba, nhà chúng ta lại xuất hiện huyết ngọc...”

Một bên khác, Lý Phàm và Phương Nhược Tuyết vẫn trên đường lái xe trở về khách sạn.

Bởi vì tối hôm qua bộc phát tình huống, hai người một đêm ngủ không ngon giấc, cơ thể cũng tương đối mệt mỏi, cho nên quyết định tạm thời về trước khách sạn nghỉ ngơi.

Phương Nhược Tuyết tính cách luôn luôn trầm ổn lúc này đột nhiên rất là tức giận hỏi.

“Cậu Lý, mới vừa ở nhà Thôi Thắng Quân tôi không nói rõ, nhưng giờ tôi không nhịn được, tại sao cậu phải trả lão Quách lại cho Thôi Thắng Quân! Còn đưa video máy quay cho anh ta, lão Quách kia thật sự muốn giết cậu mà, cậu cứ thả hổ về rừng như vậy, tôi sợ hậu quả về sau! Xin thứ lỗi giọng điệu bốc đồng của tôi, nhưng tôi thực sự không hiểu cách làm của cậu.”

Nghe Phương Nhược Tuyết vừa nói như vậy, Lý Phàm mới nhớ mình thảo luận với Thôi Thắng Quân nhưng lại bỏ ân nhân của mình một bên.

Vì vậy, Lý Phàm vội vàng xin lỗi Phương Nhược Tuyết, cũng giải thích tất cả với cô ta...

Trở về khách sạn.

Lý Phàm đang giải thích cho Phương Nhược Tuyết tại sao mình không truy cứu trách nhiệm lão Quách, cùng với phải giao cả chuyện cho Thôi Thắng Quân xử lý.

Lúc nói đến huyết ngọc có thể đầu độc lòng người, Phương Nhược Tuyết phản ứng y như những người lần đầu nghe đến huyết ngọc, mặt đầy khó tin.

“Ngài Lý, theo như anh nói, lão Quách giống như phát điên muốn lấy tính mạng anh không phải do suy nghĩ cá nhân mà là bị vòng huyết ngọc ảnh hưởng?”

“Ừ, chính là như vậy.”

“Không phải tôi không tin anh, ngài Lý, cách giải thích này thật sự là quá hoang đường!”

“Tôi biết nhất thời cô sẽ thấy rất khó tin, nhưng chắc cô cũng cảm nhận được, lúc lão Quách điên cuồng muốn bóp chết tôi, cô siết cổ mà ông ta cũng không buông tay, ấy vậy mà sau khi tôi giật đứt chuỗi vòng, ông ta như mất hết sức, trong nháy mắt đã bị cô kéo ra, đây không phải đã chứng minh được một vài vấn đề sao?”

Nghe Lý Phàm nói tới chỗ này, Phương Nhược Tuyết đưa tay sờ một cái mình sau ót.

“Thật sự hình như là vậy... Khi đó đột nhiên kéo ông ta, giống như quả bóng hết hơi, cũng làm tôi ngã đau khiếp, sau cổ bây giờ vẫn còn đau... Khó trách anh muốn nhặt những những hạt ngọc đó lên, tôi còn tưởng là bảo vật gì tốt, không ngờ huyết ngọc này lại là đồ tà môn...”

” Ừ... Cuối cùng tôi cũng chỉ ôm tâm lý để thử thôi, cũng may là tôi đoán trúng, hạt của chiếc vòng này được làm từ huyết ngọc, hơn nữa người làm tay nghề còn rất cao, độ mịn của huyết ngọc sau khi thành hình giống như màu đỏ san hô chính hiệu, khó trách lão Quách là người tìm đồ cổ lão luyện cũng không phân biệt được...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.