Long Đế rất tán thưởng Lý Phàm, cũng rất hy vọng có thể trở thành bạn tốt của anh.
Long Đế không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nghe Lý Phàm giải thích xong, ông mới vỡ lẽ, giờ ông mới biết, hóa ra là do mấy em
trai của ông giở trò quỷ.
“Không ngờ mấy tên này lại bắt tay nhau hãm hại tôi.” Long Đế rất bất mãn về chuyện này, cực kỳ bất bình nói.
Lý Phàm cười đáp: “Ha ha, chuyện này cũng bình thường thôi, nếu ông là người thật thà, e rằng ông sẽ không giúp bọn họ
trong vụ này.”
Sau khi Lý Phàm dứt lời, Long Đế chẳng hề phủ nhận, ông cũng cho rằng anh nói chí phải, dù sao thì hầu hết mọi người đều
biết tính ông.
Nhưng ít nhiều gì ông cũng bất ngờ về chuyện này, ông không ngờ mình lại bị anh khinh thường.
Lúc ông nhìn Lý Phàm, tâm trạng rất phức tạp, ông biết anh là người thế nào, thay vì như vậy, không bằng làm thân với anh.
“Cậu Lý, tôi thật sự đã trách lầm cậu rồi.” Long Đế cười nói.
Lý Phàm thờ ơ đáp: “Không sao.”
Giờ Long Đế mới dò hỏi Lý Phàm tại sao lại nảy sinh mâu thuẫn với em trai mình, anh liền kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho ông
nghe.
Long Đế nghe xong thì hóa đá tại chỗ, nếu không chính tai nghe thấy, ông không dám tin đây là sự thật, nên cực kỳ ngạc nhiên
về chuyện này.
Long Đế nhất thời bất bình thay Lý Phàm: “Mấy em trai này của tôi thật quá đáng, không ngờ lại đối xử với cậu như thế, cậu Lý,
cậu cứ yên tâm, tôi sẽ trừng trị bọn họ thích đáng.”
Lý Phàm nghe xong thì rất ngạc nhiên, anh không ngờ Long Đế lại kích động như vậy, nếu không tận mắt chứng kiến, anh sẽ
không tin chuyện này là thật.
Anh cảm thấy rất bất ngờ về điều này.
Lý Phàm cười đáp: “Được rồi, giờ ông nên bình tĩnh lại đi, bằng không đây sẽ là chuyện xấu cho cả ông và tôi.”
Long Đế nghe xong thì không hề phủ nhận, ông quyết định bắt đầu giúp Lý Phàm giải quyết chuyện này.
Lý Phàm không ngờ Long Đế lại để tâm đến thế, nên rất cảm động.
“Cảm ơn ông.” Lý Phàm gật đầu nói.
Long Đế xua tay nói: “Chuyện này có gì đâu mà cậu phải cảm ơn, hôm nay là do tôi hiểu lầm cậu nên giúp cậu là chuyện
thường tình, coi như chúng ta hòa nhau.”
Lý Phàm buộc phải khen ngợi Long Đế quá rộng lượng, anh cũng chẳng bất ngờ gì mấy khi thấy ông vẫn có thể giữ bình tĩnh
như vậy trong tình huống này.
“Cậu Lý, tôi biết cậu đang nghĩ gì, nhưng giờ tôi mong hai chúng ta hãy bình tĩnh lại.” Long Đế biết anh đang thay trời hành đạo,
nên rất lo lắng, dù gì cũng xảy ra chuyện như vậy, nếu đổi thành người khác đã bó tay.
Nhưng anh đã gặp được ông, nên ông có thể dùng mọi cách để giúp đỡ anh.
Lý Phàm nghe ông nói vậy thì ngẩn người, anh rất bất ngờ trước câu trả lời của Long Đế, anh tưởng giờ ông sẽ ủng hộ anh.
Ai ngờ ông lại bài xích ngược lại.
Lý Phàm rất ngạc nhiên về điều này, nhưng anh cũng không mong đợi gì mấy.
Đúng lúc này, Long Đế bắt đầu dẫn Lý Phàm đến nhà họ Đế, lúc mấy người Thanh Đế gặp lại anh lần nữa, ai cũng sửng sốt,
nếu không tận mắt nhìn thấy, bọn họ sẽ không tin chuyện này là thật.
Nhất là lúc nhìn thấy Lý Phàm bình an vô sự, cằm bọn họ suýt rớt xuống sàn, chuyện này hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của
họ.
Bọn họ không ngờ Lý Phàm lại có mối quan hệ tốt với anh cả mình như vậy.
Toàn bộ người nhà họ Đế đều nhìn về phía Lý Phàm, bọn họ đều rất tò mò kinh ngạc, không ngờ chuyện này lại khác hẳn so
với những gì họ nghĩ.
Long Đế nhìn về phía Thanh Đế ngay, rồi lạnh nhạt nói: “Chú qua đây!”
Lúc Thanh Đế nghe thấy anh cả gọi mình thì có dự cảm không lành, ông rùng mình, rồi mới run rẩy đi qua đó.
“Anh cả, anh tìm em có việc gì không?” Thanh Đế khó hiểu gãi đầu, nói thật ông rất sợ anh cả, nếu ông ta thật sự muốn trừng
phạt ông, ông cũng chẳng dám phản kháng.
Long Đế lạnh lùng nói: “Tôi nghe nói chú gây khó dễ cho cậu Lý đúng không?”
“Hả, anh cả, sao anh lại đứng về phía cậu ta?” Thanh Đế gượng cười, cảm thấy khó hiểu.
Long Đế tức giận nhìn ông ta: “Chú bớt giở trò này với tôi đi, tôi còn không biết rõ chú là ai à? Mau xin lỗi cậu Lý đi!”
Mặc dù trong lòng Thanh Đế cực kỳ không cam lòng, nhưng giờ ông chỉ có thể nhẫn nhịn, ông biết chuyện này đã nằm ngoài
sức tưởng tượng của ông.
“Cậu Lý, tôi xin lỗi.” Cuối cùng Thanh Đế cũng thỏa hiệp.
Sau nhiều lần thất bại trong tay Lý Phàm, trong lòng ông đã mất hết tự tin, giờ anh cả đã đứng về phía Lý Phàm rồi, ông còn gì
để nói đây chứ?
Long Đế lên tiếng: “Kể từ bây giờ, chú không được gây khó dễ cho cậu Lý nữa, bằng không tôi sẽ cho chú đẹp mặt.”
“Anh cả, em đâu có lá gan đó.” Thanh Đế gãi đầu, gượng cười nói.
Lý Phàm cảm thấy chuyện này không đơn giản như anh nghĩ, dù lòng dạ Long Đế tốt đến đâu cũng không thể nào đứng về phía
mình, anh chắc chắn trong chuyện này có vấn đề.
Nhưng trước mắt, anh không thể nào đoán ra được, đành phải lặng lẽ quan sát diễn biến vụ việc.
Đúng lúc này, Long Đế bỗng lên tiếng: “Mọi người, đây là Lý Phàm – Long Môn thiếu chủ, mọi người không được xem thường
cậu ấy, chắc mọi người cũng nghe qua về Long Môn rồi đúng không?”
Giờ mọi người đều sửng sốt, trợn tròn mắt nhìn Lý Phàm, vẻ mặt khó hiểu, nếu không tận mắt nhìn thấy, bọn họ sẽ không tin
đây là sự thật.
Bọn họ bắt đầu khiếp sợ, cảm thấy mọi thứ ở trước mắt đã nằm ngoài sức tưởng tượng của mình, ai cũng hít sâu một hơi, nhất
thời không biết nên làm gì mới phải.
“Thằng nhãi này là Long Môn thiếu chủ thật ư?” Lúc này, mọi người đều hít sâu một hơi nói.
“Thảo nào Long Đế lại khách sáo với Lý Phàm như thế.”
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, cực kỳ kinh ngạc về thân phận của Lý Phàm, bọn họ đều tưởng anh là người bình thường,
ai ngờ lại là Long Môn thiếu chủ.
Sắc mặt Lý Phàm rất lúng túng, giờ anh đã sớm không còn là Long Môn thiếu chủ nữa rồi, nên Long Đế nói ra chuyện này,
chẳng khác nào đang tốn công vô ích.
Nhưng anh lại lười giải thích, chuyện đã đến nước này rồi, nhưng anh suy nghĩ rất đơn giản, đi đến đâu hay đến đó.
Long Đế lại nói tiếp: “Cậu Lý đã nói với tôi rồi, khi nào người thừa kế đời tiếp theo của nhà họ Đế nhận quyền thừa kế, cậu ấy
sẽ đứng về phía tôi.”
Long Đế vừa dứt lời, mọi người đều ồ lên.
Bọn họ đều biết lần này Long Đế có thể nắm chắc 100% vị trí người thừa kế đời tiếp theo của nhà họ Đế, giờ lại có thêm sự ủng
hộ của Long Môn thiếu chủ nữa, chắc chắn sẽ càng mạnh hơn.